Do You Remember Me?
Chương 9: Chấp nhận sự hiện diện của Thiên Di.
-“Đúng vậy, ngày mai cô phải đến ra mắt là nhân viên mới của TDK Enter. Nghe bảo Thiên Khang xếp cô ở vị trí được ví như tay trái đắc lực của Cherry. Hắn ta có vẻ như không để cô thiệt thòi.”
-“Thiệt thòi hay không làm rồi mới biết. Còn trợ thủ bên kia là ai?”
-“Là Lisa, cô gái này làm ở công ty được 2 năm nhưng nhanh chóng lọt vào mắt xanh của Cherry nên đã thăng cấp vượt mặt. Nghe đâu, tính cách cô ta 49 50 với Cherry. Không nể nang ai, rất biết lấy lòng, tài năng cũng không vừa. Những bộ sản phẩm của công ty mà người mẫu lẫn ca sĩ của giới Hollywood diện rất nhiều.”
Minh Tú xem ra đang đối đầu khó khăn rồi. Nhưng không sao, làm với Cherry một thời gian, biết cách cô ta làm việc như thế nào để còn dễ đối phó.
-“Alo… tôi là quản lí của Minh Tú.”
Là cuộc gọi của Thiên Hương, ả ta đang hí hửng khi thấy Minh Tú là nhân viên mới bên phòng ban của mình, liền đắc ý.
– Chào Minh Tú – nhân viên mới của TDK Entertaiment. Ngày mai đúng 7h00 mang một bản phát họa đến đây tôi kiểm duyệt. Đúng là chúng ta có quan hệ hôn nhân, nhưng cái gì ra cái đó.- Thiên Hương cười khiêu khích.- Tôi sẽ cho cô thấy tài đức của tôi lớn lao đến đâu.
Quản lí nhìn sang Minh Tú, cô khẽ gật đầu.
-” Vâng thưa cô Cherry. Ngày mai Minh Tú nhà tôi sẽ nộp bản phát thảo cho cô. Hẹn gặp cô ngày mai.”
Minh Tú khinh bỉ. Tài đức của cô, tôi đây chỉ thấy như vũng nước đục. Bản phát thảo không là gì đối với Minh Tú. Cô lấy trên bàn để tài liệu gần đó, bốc đại một cái đưa cho quản lí. Có vẻ như việc nộp bài, Minh Tú vô cùng tự tin.
Nhưng cô vẫn tức tối việc Thiên Khang đang xem thường mình. Nếu hắn ta muốn cô đối đãi tốt với Thiên Di, thì đãi ngộ lần này không làm thất vọng đôi bên rồi.
* * *
U Lê đi chợ từ sớm. Có vẻ như đang thay đổi chế độ ăn theo trình tự cho Nhật Minh. Dạo gần đây, bác sĩ luôn đề cao tinh ghần của anh. Do ảnh hưởng sử dụng thuốc an thần nhiều dẫn đến lạm dụng.
Thiên Di nhẹ nhàng đặt khây thức ăn sau lưng anh. Đĩa bánh bông lan trứng và ly trà gừng nóng. Mặc dù anh không thích ăn đồ ngọt mấy nhưng mùi bánh ra lò làm anh thích thú, nếm thì ít ngửi thì nhiều.
Nhật Minh vẫn không hề biết cô đứng sau lưng mình, ngửi thấy mùi bông lan thơm, liền quay lại. Trước giờ U Lê chỉ hay làm bánh quy, hôm nay đổi món ư?
Miin.
Không, là Thiên Di.
-“Cô đến đây không sợ tôi sao? “
Thiên Di cười hiền lắc đầu.
“Phục vụ cậu chủ là bổn phận của em, có gì đâu mà phải sợ. Trà gừng nóng tốt cho đầu óc lẫn cổ họng, cậu chủ uống đi”
-” Cũng biết lấy lòng nhỉ?”- Anh chế giễu. Tay lấy thìa nhỏ nếm thử vị bánh thơm này. Có vẻ như Thiên Di rất hợp khẩu vị ăn của mình. Chưa bao giờ anh lại cảm giác vừa ăn như vậy. -“Ai dạy cô nấu ăn vậy? “
Thiên Di cắm xong bó hoa oải hưởng để bên cạnh anh.
“Lúc em ở nước ngoài. Em đã được học từ nhiều đầu bếp.”
-” Cô ở nước ngoài?”-Một người hầu không lẽ thuê tận xa xôi bên đó về đây phục vụ, Minh Tú có vẻ khoa trương quá thể. Nhưng trông cô ta không giống một cô gái nghèo khổ, vừa có nét trâm anh thế phiệt nhưng lại dịu dàng của một tiểu thư khuê cát cổ trang.
“Đúng vậy, em đã đi nhiều nơi. Nhưng học hỏi nhiều thì ở nước Mỹ.”
Nói rồi cô xịt tưới nhẹ lên bông hoa gần đó, cười dịu dàng.
“Hoa oải hương rất đẹp, cậu chủ để ý sẽ thấy nó ý nghĩa vô cùng. Màu tím còn thể hiện sự chung thủy.”
Anh nhăn hai hàng lông mày nhìn cô rồi sang đóa hoa bên cạnh.
-“Cô có biết, trong nhà này cấm thứ gì không?”
Thiên Di lo sợ không hiểu ý anh. Không lẽ vừa rồi mình vừa làm gì sai phép tắc.
-“Là cấm trưng hoa này.”- Giọng nói lạnh lẽo vang lên làm Thiên Dĩ thẫn thờ người ra.
Nhưng cô rất tiếc khi mình vừa cất công cắm, lại thấy đẹp, không nỡ đem đi vất. Lòng cô trùng xuống, chậm chạp đi đến cất nó đi.
-“Tôi chưa nói xong.”- Nhật Minh chống cằm nhìn, có vẻ dần thích thú với cô gái này.-“Nếu cô làm một điều gì đó làm tôi hứng thú, tôi sẽ cho cô trưng hoa này khắp nơi.”
Thiên Di cười tít mắt gật đầu, cô tâm trạng vui vẻ, chỉ trỏ vài hành động nhưng có vẻ Nhật Minh không hiểu cho lắm. Anh khó chịu, tuyệt nhiên điềm tĩnh không nói năng gì. Để xem cô gái này có trò gì vui.
U Lê vừa về thấy cả hai đang đứng trong vườn, trên bàn còn có bình bông oải hương. Bà đăm chiêu một hồi vào nhà bếp làm đồ ăn.
Trời cũng xế chiều, bữa tối chuẩn bị sắp xong. Mọi người nhanh chóng dọn dẹp rồi rời đi. Thiên Di nhanh nhẹn sắp xếp đồ ăn ra bàn cho cậu chủ.
Từ ngày có Thiên Di, căn nhà này có vẻ khác đi một chút, cậu chủ chăm ra khỏi phòng hơn. Mọi hôm, ngoại trừ ăn tối, liền dính mãi trong phòng, nhốt mình cách li với thế giới bên ngoài. Bà cảm giác Thiên Di là tác động ảnh hưởng đến cậu chủ, mong rằng sau này sẽ giúp cậu chủ khá hơn.
” U Lê, người có biết cậu chủ thích gì nhất không? “
U Lê ngạc nhiên nhìn máy bảng nước nhỏ trên tay với dòng chữ đó.
-“Sao con lại hỏi vậy? “
“Cậu chủ bảo, nếu con làm cậu chủ thích một điều gì đó, sẽ cho trưng hoa oải hương khắp nơi. “
U Lê thoáng giật mình khi thấy đề nghị của Nhật Minh. Xưa nay, cậu có như thế bao giờ. Nhưng không thắc mắc gì thêm.
-“Ta không rõ. Sống ở đây lâu năm, khó đoán đến từng món ăn. Có một thứ…. “- Bà thấy không khả nghi cho mấy.-” Hai hôm nữa là sinh nhật của Nhật Minh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!