Đóa Hoa Thanh Cao - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Đóa Hoa Thanh Cao


Chương 30


Đương nhiên Lục Tẫn rất vui.

Diệp U rửa mặt xong, được Lục Tẫn cõng tới nhà ăn.

Lúc này đã gần 10 giờ, Diệp U ngủ rất say, Lục Tẫn dậy lúc 4 giờ sáng mà cô không hề hay biết.

Lục Tẫn bận rộn công việc của sơn trang xong, trở về chuẩn bị bữa sáng. Diệp U cầm đũa nếm thử măng trên đĩa: “Măng xuân ở sơn trang ăn ngon ghê, vừa mềm vừa tươi.”

Hôm qua ăn lẩu, Lục Tẫn thấy cô ăn rất nhiều măng nên sáng nay đặc biệt làm món măng này cho cô: “Sơn trang có rừng trúc, lúc này đang là mùa măng. Măng mà chúng ta ăn đều đào lên là nấu liền, vì vậy rất non.”

Diệp U cầm đũa, bỏ măng vào miệng, nhìn anh đầy kinh ngạc: “Hóa ra có thể đào măng trong sơn trang?”

“Ừ, mùa xuân mỗi năm đều mọc rất nhiều, nếu em thích thì có thể làm cho em mỗi ngày.”

Diệp U gật đầu lia lịa: “Em thích ăn măng xuân lắm, dù là xào thịt hay là nấu canh hoặc là ăn lẩu, đều ngon cả!”

Lục Tẫn cong môi, nói với cô: “Măng là món ăn theo mùa ở sơn trang, anh sẽ kêu nhà bếp đổi món cho em mỗi ngày, ăn đến khi nào em ngán mới thôi.”

“Ô ô Tiểu Lộc, anh tốt quá!” Diệp U lại gắp măng, tò mò hỏi anh, “Em đi đào măng được không anh?”

Lục Tẫn sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên, em có thể đi từ viện của anh thẳng vào rừng trúc. Tuy nhiên……”

Nói tới đây, anh nhìn Diệp U ngập ngừng: “Đào măng cũng cần thể lực, em làm được chứ?”

“Em……” Diệp U ho nhẹ, tràn đầy nhiệt tình, “Hôm nay không được nhưng ngày mai em được nha!”

Lục Tẫn hứa: “Khi nào em muốn đi thì nói anh biết. Anh sẽ dẫn em đi.”

“Dạ!” Diệp U vui vẻ ăn bữa sáng, cảm thấy cơ thể khá hơn nhiều.

Tiểu Phan tới dọn bàn ăn, không dám nhìn lần thứ hai.

Không khí tràn ngập yếu tố ngôn tình!

Hơn nữa nhìn bộ dạng phấn chấn tinh thần của Lục tiên sinh sáng nay, anh có thể tưởng tượng bọn họ đã làm gì đêm qua!

Ban đầu Tiểu Phan lo lắng Lục Tẫn thật sự không có hứng thú với phụ nữ, sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại. Giờ anh cảm thấy…… anh chỉ nên lo lắng cho bản thân mình.

Rời khỏi viện của Lục Tẫn chưa bao lâu, anh phải quay trở lại. Lục Tẫn và Diệp U đang ngồi sát nhau nói chuyện trên sô pha, Tiểu Phan không biết bọn họ có nóng không.

“Lục tiên sinh.” Anh hơi cúi đầu, cố tình tránh nhìn cặp tình nhân trên sô pha, “Giáo sư Tiết và anh Lâm đã tới rồi.”

Lục Tẫn có vẻ hơi kinh ngạc, anh sửng sốt một chút, đứng dậy: “Họ ở đâu?”

“Ở Dao Hương Thính, chú Hỉ bảo tôi tới thông báo với anh.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Lục Tẫn đáp lại, quay đầu nói với Diệp U, “Anh đi gặp thầy, giờ ăn trưa sẽ kêu em.”

“Dạ.” Diệp U gật đầu, nhìn anh tò mò hỏi, “Giáo sư Tiết là thầy của anh hả?”

“Ừ, thầy không nói với anh trước khi đến, không biết có chuyện gì.”

“Vậy anh đi trước đi, em nghỉ ngơi một lát.”

Tiểu Phan bên cạnh: “……”

Cô Diệp làm cái gì mà mệt đến mức đó? Anh không muốn hiểu.

Lục Tẫn đi theo Tiểu Phan, Diệp U nửa nằm trên sô pha, xử lý chút công việc.

Sau khi đã có quỹ của Chu Quyết, tiến độ của đợt thử nghiệm thứ hai của game cũng được đẩy nhanh, có thể chính thức triển khai vào tuần sau theo kế hoạch. Sau lần kiểm tra đầu tiên, họ đã sửa rất nhiều thứ, nghĩ đến lần kiểm tra thứ hai sắp bắt đầu, Diệp U có chút lo lắng.

Trong lúc cô bận rộn với công việc, Lục Tẫn cũng đi tới Dao Hương Thính. Giáo sư Tiết và Lâm Duật Xuyên đang ngồi ở bên trong uống trà, nghe thấy tiếng bước chân, cả hai cùng nhìn qua.

Lục Tẫn bước vào đại sảnh, chào giáo sư Tiết trước: “Thầy Tiết.”

Giáo sư Tiết cười nhìn anh: “Lục Tẫn tới rồi à.”

Lục Tẫn đứng yên bên cạnh ông, nhìn Lâm Duật Xuyên đang ngồi một bên: “Duật Xuyên, cậu và thầy tới đây, sao không nói trước với tớ?”

Lâm Duật Xuyên là bạn đại học của Lục Tẫn, cũng là một trong số ít bạn tốt của anh. Nghe Lục Tẫn hỏi, trong mắt Lâm Duật Xuyên hiện lên một tia cười nhẹ: “Nói hay không đâu có quan trọng, cậu vừa nghe nói thầy và tớ đến thì chạy tới liền đó?”

Lục Tẫn không phản bác lại câu nói của Lâm Duật Xuyên, anh đi đến chỗ ngồi đối diện giáo sư Tiết, hỏi ông: “Thầy Tiết và Duật Xuyên cùng tới đây, chắc tìm em có chuyện gì phải không ạ?” Lâm Duật Xuyên không lên tiếng, giáo sư Tiết mỉm cười, nói thật với anh: “Đúng là có một số việc.”

Lục Tẫn yên lặng chờ ông, giáo sư Tiết sắp xếp ngôn ngữ mới nói: “Thành phố A muốn xây một điểm tham quan cổ, vốn dĩ mời thầy làm chuyên gia cho dự án, nhưng hiện giờ thầy đã lớn tuổi, không thể chạy đến công trường mỗi ngày, vì vậy muốn tìm người giúp.”

Lục Tẫn hiểu ý ông: “Thầy muốn em giúp ạ?”

“Là thế này.” Giáo sư Tiết mỉm cười gật đầu, “Em và Duật Xuyên đều là học trò yêu thích của thầy, giao cho các em làm thì thầy sẽ yên tâm.”

Lục Tẫn nhìn Lâm Duật Xuyên đang uống trà: “Nếu đã có Duật Xuyên phụ trách, chắc là không cần em chứ?”

Lâm Duật Xuyên chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn Lục Tẫn cười: “Dự án này hợp với cậu hơn.”

Lục Tẫn khó hiểu: “Vì sao?”

Lâm Duật Xuyên nói thẳng: “Bởi vì đây là dự án do chính phủ và nhà họ Lục xúc tiến.”

Lục Tẫn sửng sốt một chút, không nói lời nào.

Là bạn tốt của Lục Tẫn, Lâm Duật Xuyên đã nghe nói về chuyện của nhà họ Lục. Thời trước ông nội anh đã thoát ly quan hệ với nhà họ Lục vì tình, từ đó cả đời không liên lạc với nhau. Nhiều năm trôi qua, hiện giờ ông nội của Lục Tẫn và ông cố của Lục Tẫn đã qua đời, người điều hành hiện tại của nhà họ Lục là ông nội hai của Lục Tẫn, hy vọng có thể xoa dịu mối quan hệ với anh.

“Ông nội hai của em đích thân tới gặp thầy, hy vọng em có thể phụ trách dự án này.” Giáo sư Tiết lên tiếng không nhanh không chậm, “Thầy biết em và nhà họ Lục có chút ngăn cách, vì vậy thầy sẽ không miễn cưỡng em. Ý của ông nội hai của em là, nhờ thầy và Lâm Duật Xuyên nói chuyện với em trước, ông ấy sợ đến thăm đột ngột sẽ khiến em mất tự nhiên.”

Lục Tẫn hơi mím môi, không nói gì.

Lâm Duật Xuyên nhìn anh nói: “Ông nội hai của cậu đã lớn tuổi, giờ muốn cả nhà có thể sum họp, coi như cũng hiểu được. Chỉ có một mình cậu trong nhà họ Lục hiểu kiến trúc cổ, ông giao dự án này cho cậu làm, thứ nhất là bởi vì chỉ có cậu mới đảm nhiệm được, thứ hai, cũng muốn nhân cơ hội này đưa cậu trở về nhà họ Lục.”

Lục Tẫn cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Đối với tớ, có trở về nhà họ Lục hay không, thật ra không quan trọng.”

Ông nội là người muốn quay về nhà họ Lục nhất, chẳng qua lúc trước ông và ông cố đều không chịu cúi đầu trước. Bây giờ cả hai không còn nữa, đối với Lục Tẫn, sơn trang chính là nhà của anh.

Giáo sư Tiết thở dài, chậm rãi nói: “Đây là việc của nhà em, thầy không nên nhúng tay vào, nhưng sức khỏe thầy thật sự không tốt, muốn làm rất nhiều việc nhưng không được. Nếu em có thể phụ trách dự án này là tốt nhất.”

Lục Tẫn nghe ông nói vậy, ngẩng đầu nhìn ông hỏi: “Sức khỏe thầy thế nào ạ?”

Giáo sư Tiết vẫy tay: “Bệnh cũ thôi, không có gì to tác. Em cứ suy xét trước, ông nội hai của em sẽ đích thân nói chuyện với em.”

Lục Tẫn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Dạ, nếu thầy và Duật Xuyên đã tới đây thì ở sơn trang thêm hai ngày nữa đi.”

Giáo sư Tiết cười nói: “Thầy vốn định ở thêm hai ngày, nhưng Duật Xuyên không được.”

Lục Tẫn nhìn Lâm Duật Xuyên: “Công ty của cậu có việc?”

“Cũng bình thường.” Khi Lâm Duật Xuyên nói lời này, anh vô thức sờ vòng tay bồ đề tinh nguyệt trên tay trái, “Chùa Thanh Tịnh có hoạt động thanh tu năm ngày, tớ đã đăng ký.”

“Ồ, vậy à.” Lục Tẫn hiểu rõ, “ Vậy vẫn có thời gian ăn trưa chứ?”

Lâm Duật Xuyên cười nói: “Đương nhiên.”

Không bao lâu nữa là tới giờ ăn trưa, Lục Tẫn bảo Tiểu Phan đi gọi Diệp U tới Dao Hương Thính để cùng nhau dùng bữa.

Diệp U vừa nghe ăn cơm ở Dao Hương Thính, tinh thần cô tỉnh táo ngay lập tức. Mỗi lần Lục Tẫn đãi tiệc ở Dao Hương Thính đều dành cho khách quý, các món ăn chắc chắn sẽ không tệ. Bữa tiệc hôm nay là đãi giáo sư Tiết và anh Lâm đúng không?

Mặc dù Diệp U chưa gặp bọn họ, nhưng được ăn ké là tốt rồi.

Khi Tiểu Phan dẫn cô đến bên ngoài Dao Hương Thính, Diệp U nhìn thấy Lục Tẫn trên hành lang, bên cạnh anh là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest và mang giày da, dáng người thẳng tắp.

Người đàn ông rất tuấn tú, là kiểu khuôn mặt tuấn tú mà phụ nữ thường muốn nhìn vài lần khi nhìn thấy. Anh và Lục Tẫn đều cho người ta cảm giác xa cách, chẳng qua Lục Tẫn lạnh lùng hơn anh, còn anh nhã nhặn hơn Lục Tẫn một xíu.

“U U.” Lục Tẫn thấy Diệp U đã tới nên bước lên, “Giới thiệu với em, đây là bạn thời đại học của anh, cũng là bạn tốt, Lâm Duật Xuyên. Bộ xếp gỗ mộng và lỗ mộng mà em gắn là do công ty của cậu ấy phát hành.”

Lời này khiến Diệp U sửng sốt một chút, hóa ra anh Lâm này là bạn học mà Lục Tẫn đã nói trước đây?

Cô lịch sự chào Lâm Duật Xuyên, sau đó nghe Lục Tẫn giới thiệu với Lâm Duật Xuyên: “Đây là Diệp U, bạn gái…… của tớ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp U: Đột nhiên chính thức thông báo?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN