Một lúc sau, mọi người đi tới phòng trà.
Phòng trà trong sơn trang rất rộng rãi, để tạo không gian yên tĩnh cho việc thưởng trà, trong phòng đặt không ít cây nhỏ xanh tươi, trên tường được trang trí các tác phẩm thư pháp và hội họa. Việc lựa chọn bàn ghế cũng cầu kỳ, ngoài chiếc bàn dài bằng gỗ nguyên khối có thể ngồi được sáu người, còn có chỗ ngồi hai người, mang tính truyền thống và sở thích của giới trẻ.
Phòng trà cũng có phòng riêng, không thông với sảnh ngoài. Lục Tẫn dẫn bọn họ đến một phòng riêng ở phía sau, ngồi xuống chiếc bàn dài. Chú Hỉ không tìm chỗ để ngồi mà đứng bên cạnh Lục Tẫn, tận tâm tận lực để làm một hộ pháp tốt.
Diệp U kéo ghế bên cạnh Lục Tẫn, thản nhiên ngồi xuống. Tiêu Tư Thành ngồi bên cạnh cô, Trình Cảnh ngồi đối diện.
Sau khi mọi người vào chỗ ngồi, người phục vụ cầm danh sách trà tiến vào để bọn họ gọi trà: “Các vị muốn uống gì?”
Diệp U cầm danh sách trà nhìn một chút, có rất nhiều loại trà, tên cũng dễ nghe, gọi một bình trà còn kèm theo một đ ĩa trái cây khô: “Mỗi người đều có thể gọi hay sao?”
“Đúng vậy thưa cô, chúng tôi dùng bình trà nhỏ, mỗi người một bình.”
“Ồ, tốt quá, ai cũng có thể uống trà mình thích.” Diệp U nhìn một hồi, cuối cùng chọn bình Toái Ngân.
“Tôi muốn Nguyệt Hạ Mỹ Nhân.” Tiêu Tư Thành vốn không định uống trà, lúc này có chút hứng thú.
Trình Cảnh chọn bình Chính Sơn Tiểu Chủng, người phục vụ đi xuống để pha trà cho bọn họ. Diệp U thấy Lục Tẫn không gọi nên hỏi: “Anh không uống hở?”
Lục Tẫn nói: “Trong viện của tôi có phòng trà chuyên dụng, tôi thường uống trà ở đó.”
“Ồ……” Cảm giác nghi thức còn mạnh hơn cô.
Cô ho nhẹ, nhìn Trình Cảnh đối diện, cong môi mỉm cười: “Thầy Trình Cảnh, có lẽ đã lâu rồi nên anh không nhớ rõ, để tôi giúp anh nhớ lại nội dung hợp đồng của chúng ta. Công ty của chúng tôi tổng cộng giao hẹn với anh mười hai bài nhạc nền, hiện tại anh đã giao bảy bài, mà cuối tháng này là thời gian cuối cùng chúng ta đã giao hẹn.”
Trình Cảnh tặc lưỡi, nhìn cô nói: “Còn chưa tới giờ phải không? Người trẻ tuổi không cần nóng nảy như vậy.”
“Ha ha.” Diệp U cười lạnh hai tiếng, “Nếu anh không bốc hơi một cách đột ngột, chúng tôi sẽ không nóng nảy như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, anh rất biết chọn nơi để trốn.”
“Diệp tổng, cái này tôi phải nói, tôi đang trốn à?” Trình Cảnh hiên ngang lẫm liệt, “Tôi tới đây bế quan để sáng tác.”
“Ồ……” Diệp U chậm rãi gật đầu, “Vậy anh bế quan có đạt được thành quả không?”
“Sáng tác nào có nhanh như vậy, đúng không.”
“Ha ha.” Diệp U duy trì nụ cười giả tạo, “Không sao, vẫn còn nửa tháng, tôi sẽ hỏi thăm anh ba lần mỗi ngày.”
Trình Cảnh: “……”
Người phục vụ bưng trà mà bọn họ vừa gọi đi lên, còn có trái cây sấy khô và món ăn nhẹ. Trái cây sấy khô và món ăn nhẹ được cắt rất nhỏ, phần ăn cũng không nhiều, vừa với bình trà nhỏ.
Chú Hỉ thấy bọn họ đã nói xong, muốn rời đi trước với Lục Tẫn, nhưng một tiếng gà gáy vang lên từ di động của Diệp U mà không hề báo trước.
Bản thân Diệp U cũng giật mình, xuýt nữa bị sặc nước trà. Cô đặt chén trà xuống, ho nhẹ hai tiếng, vội vàng tắt tiếng chuông: “Ha ha ha, đừng căng thẳng, đó là đồng hồ báo thức của tôi.”
Chú Hỉ đứng tại chỗ không nói tiếng nào, dường như chưa hoàn hồn sau tiếng gà gáy. Tiêu Tư Thành che mặt xấu hổ, cười gượng chuyển đề tài: “Chị đặt đồng hồ báo thức vào giờ này làm gì?”
“Rút thẻ.” Diệp U nói rồi nhấp vào trò chơi mà cô đang chơi, “Hôm nay mở đợt thẻ mới, tối hôm qua chị tính rồi, lúc này là giờ tốt.”
Tiêu Tư Thành bĩu môi: “Mê tín dị đoan.”
“Không hẳn vậy.” Dường như Diệp U nghĩ tới gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn Lục Tẫn, “Lục tiên sinh, chẳng phải anh biết thêm buff hay sao? Hay là anh giúp tôi rút một thẻ nhé?”
Diệp U được công nhận là có gương mặt xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt to, sáng ngời tràn đầy sức sống, khi cô nhìn chăm chú vào ai đó, giống như là đang liếc mắt đưa tình, vô cùng quyến rũ.
Dưới ánh mắt của cô, yết hầu của Lục Tẫn khẽ giật, bàn tay đặt trên đầu gối cũng nắm chặt hơn hai phần so với vừa rồi.
Thấy anh không trả lời, Diệp U nhích ghế của mình qua bên cạnh anh, ngước nhìn anh đầy mong đợi: “Anh giúp tôi rút một thẻ nhé.”
“……” Lông mày Lục Tẫn khẽ nhúc nhích, hơi cụp mắt nhìn di động bị cô đẩy qua, “Làm sao rút?”
Diệp U chỉ và nói: “Nhấn nút này, sau đó vẽ đồ án gì cũng được.”
“Ừm.”
Lục Tẫn không từ chối, đưa tay định bấm nút cô nói, nhưng bị Diệp U chụp cổ tay: “Từ từ, còn năm giây nữa mới đến giờ tốt!”
Con ngươi của Lục Tẫn hơi mở to, bàn tay dừng trên không. Diệp U thấy anh sửng sốt mới có phản ứng.
Úi, cô đang nắm cổ tay Lục Tẫn!
Không biết do sự tình đột ngột, hay do tốc độ tay đã được rèn luyện của Diệp U, chú Hỉ chưa kịp phản ứng. Lúc này ông nhìn chằm chằm bàn tay Diệp U đang nắm Lục Tẫn, ánh mắt như đuốc có thể đốt hai lỗ trên mu bàn tay Diệp U.
Bắt gặp ánh mắt của ông, Diệp U giả vờ bình tĩnh thả tay ra, coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra: “Được rồi, có thể rút.”
Lục Tẫn gật đầu đáp tiếng ừm, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên màn hình, sau đó vẽ một đóa hoa nhỏ.
Hiệu ứng đặc biệt của rút thẻ nhảy ra, một phát mười lần của Lục Tẫn giúp Diệp U rút được hai tấm ssr giới hạn.
“Trời ạ, hai tấm giới hạn!” Diệp U kinh ngạc nhìn Lục Tẫn, “Giờ tôi tin rồi, anh thật sự rất linh!”
Hình như Lục Tẫn hơi mất tự nhiên, anh mím môi, nhìn người đàn ông nhảy ra trên màn hình: “Rút cái này có ích lợi gì?”
Diệp U nói: “Rút ra thì có thể yêu đương với bọn họ đó.”
“……” Sau một lúc lâu, Lục Tẫn mới ừm.
Người phục vụ gõ cửa, bước vào lần nữa: “Lục tiên sinh, ông cụ Trịnh đã tới, muốn thảo luận với anh về bữa tiệc trưa của hiệp hội thư pháp tuần sau.”
Lục Tẫn gật đầu, đứng dậy khỏi ghế: “Các vị, tôi có việc phải đi trước.”
Diệp U nhìn anh và chú Hỉ rời khỏi phòng, rồi tiếp tục nghiên cứu thẻ giới hạn vừa mới rút được. Tiêu Tư Thành ngồi bên cạnh cô, nhìn cô đầy tò mò: “Chị thích Lục tiên sinh phải không?”
“Phụt, khụ khụ.” Diệp U bị sặc nước miếng, ngước mắt nhìn Tiêu Tư Thành giả vờ bình tĩnh, “Em đừng nói bậy, nếu chú Hỉ nghe thấy thì sẽ lột da chị đó biết không?”
Tiêu Tư Thành không bị cô lừa cho xong, ngược lại càng nghĩ càng cảm thấy mình nói có lý: “Nói mới nhớ, chị chơi game thích nhất là loại người bằng giấy này, anh ấy quả thật đúng khẩu vị của chị.”
“Khẩu vị cái gì, em ăn sáng chưa no hay sao?” Diệp U cầm di động, đứng dậy rời đi.
Tiêu Tư Thành kêu cô từ phía sau: “Chị không uống trà hở?”
“Không uống, sắp đến giờ họp sớm.”
Tiêu Tư Thành: “……”
Hóa ra chị của anh thật sự muốn làm việc trên mạng?
Bên kia, trên đường đến sảnh tiệc của sơn trang, chú Hỉ vẫn luôn cau mày, dáng vẻ có tâm sự nặng nề.
Trước khi bước vào sảnh tiệc, Lục Tẫn rốt cuộc hỏi một câu: “Chú Hỉ, chú có chuyện gì hay sao?”
Chú Hỉ nói: “Không phải tôi có chuyện, mà tôi cảm thấy cháu có chuyện.”
Lục Tẫn tỏ vẻ khó hiểu: “Cháu có chuyện gì?”
Chú Hỉ nhìn anh: “Cháu và cô Diệp có quen nhau trước đây phải không?”
Lục Tẫn cân nhắc chiến thuật trong hai giây, không nói thật với chú Hỉ: “Vì sao chú nghĩ vậy? Cháu rất ít khi rời khỏi sơn trang, nếu quen với ai thì chú nhất định phải biết.”
Chú Hỉ cũng cho là như vậy, cho nên càng cảm thấy chuyện này kỳ quái: “Vậy vì sao cháu muốn giúp cô ấy? Trước đây cháu chưa bao giờ quan tâm đến loại chuyện này.”
“Chú hiểu lầm rồi.” Lục Tẫn phủi sạch bản thân, “Cháu không giúp cô ấy, cháu chỉ không muốn bọn họ gây náo loạn trong sơn trang mà thôi.”
Phải không?
Chú Hỉ nhướng mày, lại nói: “Vừa rồi cô ấy chụp cháu nhưng cháu không tránh.”
“Đột ngột quá, cháu không phản ứng kịp.”
Chú Hỉ nhìn chằm chằm anh như muốn tìm manh mối nào đó trên mặt: “Sao tôi hơi khó tin? Trước kia có khách muốn nhào vào lòng cháu, cháu trốn rất mau.”
“……” Lục Tẫn mím môi, chống cự đến cực hạn, “Chú Hỉ, vừa rồi chẳng phải chú cũng không phản ứng kịp đó sao?”
Chú Hỉ: “……”
Chú Hỉ còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lục Tẫn ngắt lời đúng lúc: “Chuyện này nói tới đây thôi, thầy đang đợi chúng ta bên trong.”
Chú Hỉ nhìn vào mắt anh, gật đầu nói: “Ừm, đi thôi.”
Sau khi Diệp U làm việc trực tuyến ở trong phòng cả buổi sáng, buổi trưa cô ngủ bù một giấc. Không khí trên núi trong xanh, môi trường yên tĩnh, Diệp U ngủ rất ngon, khi cô tỉnh dậy đã gần 5 giờ.
Hậu quả trực tiếp của việc ngủ trưa quá nhiều là buổi tối không buồn ngủ. Diệp U và Cao Giai Vũ hẹn nhau chơi vài game, đang đánh thì đèn trong phòng đột nhiên “bụp” tối đen, mạng của di động cũng bị ngắt.
Diệp U: “……”
Chơi game quá mê mẩn nên quên mất sơn trang sẽ tắt đèn và ngắt kết nối mạng lúc 10 giờ.
Không có đèn cũng dễ làm, trong phòng có đèn pin, hơn nữa chỉ tắt đèn chứ không cắt điện, tự mình chuẩn bị một cái đèn bàn nhỏ để sạc điện. Nhưng không có wifi thì tương đối đau đầu, điện thoại của Diệp U đã tự động kết nối với mạng di động, nhưng tín hiệu trên núi không tốt lắm, mạng bị đóng băng có chút nghiêm trọng.
“Diệp U, cậu đang làm gì đó?” Giọng nói cáu kỉnh của Cao Giai Vũ phát ra từ tai nghe ngắt quãng. Diệp U cầm di động, mang dép lê sốt ruột đi ra khỏi phòng: “Chỗ mình bị ngắt kết nối, mạng di động cũng không tốt, để mình đi ra ngoài tìm nơi có tín hiệu tốt!”
Sơn trang về đêm yên tĩnh hơn ban ngày, những chú chim hót líu lo ban ngày đã ngủ yên, chỉ có tiếng dế kêu yếu ớt từ bụi cỏ.
Mặc dù đèn trong phòng của khách đã tắt, nhưng đèn đường ở các hành lang và khu vườn vẫn sáng. Diệp U đi trên con đường lát đá cuội, giơ di động dò tìm tín hiệu khắp nơi, cuối cùng cô leo lên cái đình cao mà anh Lương thường ngồi thiền.
Đừng nói, anh Lương rất biết chọn chỗ, tín hiệu ở vị trí này quả thực tương đối mạnh.
Sau khi mạng thông suốt, thao tác của Diệp U cũng trở nên linh hoạt hơn, thấy ván này sắp thắng, một luồng ánh sáng mạnh thình lình chiếu vào mặt cô.
“Cô Diệp, đã trễ thế này mà cô ở đây làm gì?” Chú Hỉ đứng phía dưới, cầm đèn pin nhìn cô với gương mặt vô cảm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tư Thành: Nếu lại không đuổi chị của tôi ra ngoài, tôi sẽ nghi ngờ chị ấy và Lục tiên sinh có quan hệ mập mờ.
Diệp U:? Em đã dẫn ma quỷ tới phải không?
Lục Tẫn: Cho hỏi chút, liệu có thể nhét người đàn ông được rút ra từ game vô lại không?