Đóa Hoa Tội Lỗi
Chương 112: Ngoại truyện 9: Đổi cả vũ trụ lấy hạt hồng đậu (End)
Trong phòng thay đồ, “Mục Hựu Ân” nhìn mình trong chiếc gương toàn thân, một số ý nghĩ đang nhen nhóm trong cô, làm khuôn mặt cô nóng ran.
Thật sự muốn làm như vậy sao?
Trong hai tiếng đồng hồ lái xe từ Yeil đến Istanbul, “An Thác Hải” chỉ nói với cô một câu: “Mục Hựu Ân, em có thể yên lặng chút không, để yên cho anh lái xe.” Lời của anh khiến cô tức điên, thế là cô cũng không đoái hoài đến anh nữa. Sau khi đến Istanbul, “An Thác Hải” đưa cô đến khách sạn. Trong phòng khách sạn, “Mục Hựu Ân” gặp người đàn ông Pháp lúc trước, trong phòng còn có lễ phục, giày dép, trang sức bắt mắt.
Nhìn thấy những thứ đó, “Mục Hựu Ân” trở nên vui vẻ, không phải vì cô có được chúng, mà là vì người đàn ông của cô rất tinh ý, cô từng nói với anh giày thủy tinh, xe ngựa, lễ phục lộng lẫy là giấc mộng của bao người phụ nữ, thông thường, đa số đàn ông khi nghe những lời này đều tỏ thái độ chê bai. Bọn họ coi đó chỉ là những thứ hão huyền, chỉ là cái cớ sinh ra bởi lòng hư vinh của cánh phụ nữ mà thôi.
Còn người đàn ông của cô không như vậy, anh làm việc này với tấm lòng chân thành.
Dưới sự giúp đỡ của trợ lí của người đàn ông Pháp, “Mục Hựu Ân” mặc thử những bộ lễ phục lên người, cô nhận được những lời tán thưởng từ những người xung quanh. Mặc bộ đồ đẹp nhất, cô háo hức đứng trước mặt “An Thác Hải”, vậy mà anh vẫn giữ khuôn mặt vô cảm đó, hờ hững nhìn cô.
Rời khỏi phòng khách sạn, “An Thác Hải” đưa cô đến tiệm may cao cấp ở Istanbul, thứ nổi tiếng nhất ở Istanbul là vải vóc mang mỹ danh “con đường tơ lụa”. Thợ may nơi đây đều là nhưng người có tiếng tăm trên thế giới, một bộ đồ được làm ra có giá trị không nhỏ chút nào.
“Mục Hựu Ân” đứng trước cửa tiệm may, người đàn ông Pháp kia nhất định đã moi một đống tiền từ túi của “An Thác Hải” rồi.
“Sao lại không vào?” “An Thác Hải” hỏi cô.
“A Thác, quần áo nhiêu vậy đã đủ mặc rồi.” Cô nói với anh.
Đúng lúc này, chủ tiệm may tiến ra đón họ, ông ta dùng thứ tiếng Trung bập bẹ nói với họ rằng ông ta đã đợi họ rất lâu rồi, để toàn tâm toàn ý phục vụ hai người, ông ta đã đặc biệt bỏ thời gian ra phục vụ riêng hai người bọn họ.
“An Thác Hải” không nói năng gì kéo tay cô vào trong tiệm.
Mấy ngày trước, anh đã đưa số đo của cô cho tiệm may này. Trong bốn ngày, mấy chục thợ may đã gấp rút hoàn thành hai bộ lễ phục cho cô, một bộ là xường xám cách tân, một bộ là lễ phục dân tộc của Thổ Nhĩ Kỳ.
Nhân lúc “An Thác Hải” trò chuyện với chủ tiệm may, “Mục Hựu Ân” lén hỏi nhân viên đứng cạnh đó giá tiền của hai bộ lễ phục của cô. Nhân viên là một cô gái trẻ, lúc đầu cô ta rất chăm chú lắng nghe cô nói, dần dần ánh mắt cô ta nhìn về sau lưng cô, đôi mắt đầy ắp vẻ si mê, khuôn mặt càng lúc càng đỏ hơn.
Quay đầu lại, “Mục Hựu Ân” nhìn thấy “An Thác Hải” đứng sau cô, lần này cô nhìn thấy sự u ám chất đầy trong đôi mắt anh.
“An Thác Hải” ra hiệu cho hai nhân viên rời khỏi đó.
Trong phòng VIP chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Mục Hựu Ân, có phải em cho rằng anh không gánh nổi giấc mộng giày thủy tinh và xe ngựa của em?” Giọng anh cũng u ám giống như ánh mắt của anh.
“Không phải…” “Mục Hựu Ân” cất lời, cô định nói tiếp thì bị “An Thác Hải” ngắt lời.
“Có phải em coi chuyện người đàn ông có tấm thẻ kim cương trong ví mua quần áo cho em là chuyện rất đỗi hiển nhiên?” Giọng anh dần đần lộ ra sự tức giận và ngang ngược.
“Không…” “Mục Hựu Ân” lắc đầu nguầy nguậy, xua tay liên tục, lời của “An Thác Hải” khiến cô cảm thấy hơi mông lung, người đàn ông có thẻ kim cương trong ví mà anh nói có phải là Bách Nguyên Tú không nhỉ.
“An Thác Hải” bước lại gần cô, “Mục Hựu Ân” phát hiện sự tức tối trong giọng nói của anh đã lan đến đáy mắt anh, anh nói: “Có phải em cho rằng một gã đàn ông mở một xưởng cà phê chỉ có hai trăm nhân công ở một nơi nhỏ bé như anh không thể mua nổi những thứ kia?”
Anh chỉ tay về phía hai bộ lễ phục.
“Em… em không nghĩ như vậy.” “Mục Hựu Ân” lắp bắp nói, cô nghĩ xưởng cà phê có hai trăm nhân công cũng có quy mô không nhỏ rồi.
“Vậy vừa nãy sao em lại hỏi giá tiền trang phục?”
“Em…” Dưới ánh mắt bức người của “An Thác Hải”, cô càng ấp úng hơn: “Em hỏi… là vì em sợ tiêu sạch tiền của anh.”
Cô đã tiêu của anh rất nhiều tiền rồi, ba tháng trước cô còn nhờ Saina tính toán giúp cô, ba tháng trước, mỗi tháng “An Thác Hải” tốn 80 nghìn đô vào việc của cô, trước đó càng nhiều hơn. Nếu đoán không nhầm thì chỉ cần nhìn chất vải và phụ kiện của hai bộ lễ phục mà cô sắp thử có thể ước tính giá tiền trên trăm nghìn đô.
Không đợi “Mục Hựu Ân” truyền đạt hết ý, một tiếng “rầm” vang lên, “An Thác Hải” gạt đổ con ma nơ canh bên cạnh xuống đất.
Cô bị dọa cho không thốt nên lời, cuối cùng khi được ông chủ tiệm may khuyên nhủ thì cô mới mặc thử lễ phục.
Trong phòng thử đồ, “Mục Hựu Ân” giơ tay nhấc chân như một người máy theo sự chỉ dẫn của nhân viên tiệm may. Bộ lễ phục Thổ Nhĩ Kỳ đã thử xong, bây giờ cô đang thử bộ xường xám, trái tim cô đập cuồng loạn như thể có một chú nai đang chạy loạn trong đó.
Thật sự phải làm như vậy sao?
Cùng với tiếng khóa kéo vang lên, bộ xường xám đã được mặc lên người cô, cô nghe thấy tiếng xuýt xoa của cô nhân viên: “Đẹp quá.”
Sự chú ý của “Mục Hựu Ân” quay trở lại hình ảnh trong gương, mất mấy phút cô mới nhận ra người phụ nữ ngực nở mông cong trong gương là mình. Thứ khiến cô trở nên quyến rũ như vậy là bộ xường xám. Bộ xường xám màu trắng, từ ngực lên cổ áo được thiết kế vải ren xuyên thấu, bộ đồ ôm trọn vòng hai và vòng ba của cô, tà áo được thiết kế kiểu đuôi cá, tà trước dài đến đầu gối, tà sau dài đến gót chân cô.
Vài phút sau, chú nai nhảy nhót trong tim cô bỗng lớn lên, lúc này, cô vô cùng tự tin với dáng vẻ hiện tại của mình, cô cảm thấy mình đã biến thành người phụ nữ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là khối đàn ông ngoan ngoãn thần phục cô.
“Mục Hựu Ân” bảo hai nhân viên rời khỏi phòng thử đồ, sau đó cô kéo khóa áo xuống. Thiết kế khóa kéo của bộ sườn xám theo đường đao cong rất tinh tế, từ bên xương sườn kéo dài xuống đến hông. Cô kéo khóa áo xuống đến eo.
Cô nhìn vào trong gương, ưỡn ngực, hướng góc mặt mà cô tự thấy đẹp nhất về phía cửa, hít một hơi, kêu thất thanh: “A Thác, mau đến đây!”
Một, hai, ba!
Đếm đến ba, cửa phòng thử đồ lập tức bị mở toang, “An Thác Hải” cầm tay nắm cửa với gương mặt lo lắng.
Có điều, vì sao chủ tiệm may lại theo vào hóng hớt vậy, còn nữa, mắt của ông ta đang nhìn đi đâu vậy. Ý thức được ông chủ tiệm may đang nhìn vào chỗ khóa áo bị hở ra, “Mục Hựu Ân” cuống quít kéo khóa áo lên, nhưng “An Thác Hải” đã nhanh chóng đẩy chủ tiệm may ra ngoài cửa, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Phòng thử đồ chỉ còn lại anh và cô, đôi tay run rẩy của cô vẫn còn để trên đường khóa, “An Thác Hải” tựa lưng lên cửa, lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt anh giống như cô đã làm chuyện ngu ngốc vô cùng.
Đúng thế, cô lại làm chuyện ngu xuẩn rồi!
Vốn dĩ cô có ý định quyến rũ anh nhưng lại gặp phải tình huống phát sinh đột ngột, cộng thêm việc bị một người đàn ông khác ngoài “An Thác Hải” nhìn thấy hết khiến cô vừa cuống vừa tức lại vừa tủi thân. Cô kéo mạnh chiếc khóa kéo, nhưng vì cuống nên móc khóe kẹp vào da.
“Mục Hựu Ân” đau đến suýt kêu thành tiếng, chết tiệt, thêm chút vải thì sẽ chết à? Bộ dạng luống cuống lúc này của cô nhất định trông rất ngu ngốc trong mắt “An Thác Hải”. “Mục Hựu Ân” nhắm mắt lại, ra sức kéo móc khóa, nhưng hình như càng cuống thì mọi thứ càng trở nên tệ hơn.
Một bàn tay thay cô cầm lấy móc khóa, hơi thở thân thuộc lập tức ập đến.
Đường khóa kéo được kéo kín hoàn toàn.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Tay anh khẽ xoa vào nơi cô bị móc khóa kẹp vào, sau đó, anh cất bước định đi ra ngoài.
Anh muốn ra khỏi đây sao? Rồi anh lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng kia ư? Ý nghĩ này khiến “Mục Hựu Ân” kéo tay “An Thác Hải” lại.
“A Thác, đừng đi, anh đã giận em bốn ngày rồi, em khó chịu.” Cô cụp mắt xuống: “Nếu anh giận em vì Bách Nguyên Tú thì nó không đáng, vì em chỉ đồng cảm với anh ta, một vạn Bách Nguyên Tú cũng không sánh bằng một cọng tóc của An Thác Hải.”
“Mục Hựu Ân” không nghe thấy câu trả lời của “An Thác Hải”, là cô đoán sai sao?
“A Thác.” Cô dè dặt hỏi dò: “Mấy ngày nay anh giận em vì Bách Nguyên Tú à?”
“Mục Hựu Ân cũng không ngốc lắm nhỉ.” Cuối cùng, anh mới khẽ đáp.
Cô cười tủm tỉm.
“Hựu Ân.”
“Dạ.”
“Nếu ngay cả một chút lòng thương hại anh cũng không muốn em dành cho anh ta thì sao?” Anh hỏi.
Đúng là hẹp hòi, “Mục Hựu Ân” thầm lên án anh, đây mà là câu hỏi sao, giọng điệu kia rõ ràng là đang uy hiếp cô mà.
“Vậy thì không cho anh ta nữa.” Cô ngoan ngoãn đáp lời anh.
“Ừm.” Anh đáp, nghe có vẻ rất hài lòng, nhưng…
Cô đã đồng ý với anh rồi mà sao anh vẫn định đi vậy. “Mục Hựu Ân” lập tức kéo tay “An Thác Hải” không cho anh đi. Cô ngẩng đầu lườm anh, ánh mắt hung dữ như muốn nói: “An Thác Hải, chẳng lẽ anh vẫn còn giận? Anh đừng có mà quá đáng nhé!”
“An Thác Hải” bật cười, ánh mắt anh dời xuống chỗ cô bị khóa kéo kẹp vào: “Anh định đi lấy thuốc bôi cho em.”
Nghe thấy “An Thác Hải” nói như vậy, cô mới nhớ ra chuyện xấu mà cô vừa mới làm.
“Không đau.” “Mục Hựu Ân” vẫn ngăn không cho “An Thác Hải” đi lấy thuốc cho mình.
“Không đau hả?” Anh lại nhìn vào chỗ đó, sau đó không thể dời mắt được nữa.
“A Thác, vừa rồi trông em ngốc lắm à?” “Mục Hựu Ân” xị mặt, ảo não hỏi.
Nhưng, “An Thác Hải” không trả lời cô, ánh mắt anh vẫn không chút suy chuyển.
“A Thác, ban nãy em chắc chắn rất ngu ngốc, nhất định là như vậy.” Không chỉ có vẻ mặt như đưa đám mà giọng cô cũng rầu rĩ.
Đương lúc cõi lòng cô chìm trong nỗi chán nản thì cô nghe thấy “An Thác Hải” trầm giọng gọi cô một tiếng: “Hựu Ân.”
“Dạ.”
“Vừa rồi…” Anh thoáng dừng lại, ánh mắt anh cuối cùng cũng rời khỏi đường khóa áo nhìn vào khuôn mặt của cô: “Vừa rồi em không ngốc chút nào, mà còn rất đáng yêu.”
“Thật sao?” “Mục Hựu Ân” bán tín bán nghi.
“Thật.” Ngón tay anh vuốt ve làn môi cô: “Không những đáng yêu mà còn đáng yêu vô cùng, vì thế, em thành công rồi.”
“Thành công?”
“Vừa nãy không phải là cách em dùng để làm lành với anh sao?” Ngón tay anh nhẹ nhàng vân vê cánh môi cô: “Đẩy cửa ra nhìn thấy dáng vẻ đó của em, anh…”
“Anh làm sao?” Cô hỏi với vẻ mong chờ.
“Đã cởi giáp xin hàng rồi, sau đó nóng lòng muốn làm lành với em.”
Trên đôi giày cao gót cao sáu phân là đôi chân không ngừng run rẩy của cô, cạnh đó là mấy món đồ rơi rải rác, đó là những thứ vô tình bị đánh rơi trong lúc bọn họ triền miên. Dù lúc này anh đã ngừng hành động xâm chiếm cô, nhưng đôi chân cô vẫn run rẩy không ngừng. Lưng cô nép sát vào bức tường trong phòng thử đồ, cơ thể anh áp chặt trên người cô, anh vùi đầu vào hõm vai của cô, hít thở không đều, luồng khí từ phổi đi ra biến thành tiếng thở dốc, nóng bỏng mà nặng nề.
Đôi chân cô run run, cơ thể anh cũng run, mà biên độ còn mãnh liệt hơn cô. Trước mặt hai người là chiếc gương toàn thân, trong gương phản chiếu hình ảnh cơ thể anh đang phủ trên người cô, “Mục Hựu Ân” chỉ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình đang gác trên vai anh, hơn nữa đó còn là gương mặt bị anh hôn đến đỏ bừng.
Nhìn thấy cơ thể đang run rẩy kịch liệt kia, “Mục Hựu Ân” trở tay không kịp. Từ lúc khóa kéo bị kéo xuống, từ lúc ngón tay anh từ nơi cuối cùng của khóa kéo dời xuống dưới, từ lúc ngón tay anh đẩy lớp vải mỏng manh nấp sau bộ xường xám kia, từ lúc ngón tay anh…
“Mục Hựu Ân” nhát gan, điều này “An Thác Hải” cũng biết, nên khi cô nói “A Thác em sợ.” thì tay anh đã rời khỏi người cô.
Phải biết rằng, phòng thử đồ được làm bằng gỗ, bên ngoài bức tường gỗ này là mấy chục người, từ bên trong, hai người loáng thoáng nghe được tiếng xì xào của đám nhân viên ở bên ngoài.
Bọn họ đã giữ tư thế đó mấy phút, nhưng cơ thể anh vẫn không giảm bớt cơn run rẩy theo thời gian trôi đi.
Cơn run rẩy của anh dường như đã truyền sang cô, cô lên tiếng: “A… anh, anh… anh sao vậy, em… em có thể giúp…”
Em có thể giúp anh, A Thác à! “Mục Hựu Ân” muốn nói với anh như vậy. Cô ít nhiều hiểu được sự lúng túng của anh, dù anh đã cực lực che giấu, nhưng nơi bị anh chọc vào vẫn sờ sờ ra đó, nóng kinh người.
“Mục Hựu Ân, em ra ngoài đi.” Anh nói với cô, anh vừa nói vừa kéo dãn khoảng cách với cô, sau đó anh đứng sang bên cạnh, tì đầu lên tường.
“A Thác.” “Mục Hựu Ân” còn định nói gì đó.
“Mục Hựu Ân!” Giọng anh ngập trong sự nôn nóng, giống như nếu cô còn không rời khỏi nơi này thì anh sẽ xé xác cô rồi ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Con tim “Mục Hựu Ân” run lên, cô duỗi tay kéo móc khóa lên.
Kéo xong khóa kéo, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Mục Hựu Ân!” Lúc này, giọng điệu của “An Thác Hải” ẩn chứa sự cảnh cáo.
Mở cửa phòng thử đồ ra, “Mục Hựu Ân” đi thẳng về phía chủ tiệm may, đến gần ông ta, cô mới nói chồng của cô không được khỏe cần nghỉ ngơi ở đây một lát, cô hi vọng trong lúc chồng cô nghỉ ngơi sẽ không bị làm phiền.
Sau khi mọi người đi khỏi đó, “Mục Hựu Ân” quay lại phòng thử đồ. Lúc mở cửa ra, cô phát hiện khi cô ra phòng thì “An Thác Hải” đứng quay mặt vào tường, còn lúc này anh đang tựa lưng vào tường, nhắm mắt, đầu hơi ngửa ra sau, thở gấp từng cơn.
Anh không hề biết cô đã quay trở lại, cô bước từng bước về phía anh.
“A Thác.” Cô đứng trước mặt anh, khẽ gọi tên anh.
Đột nhiên, anh mở mắt ra, ngay sau đó khuôn mặt lập tức đỏ rực, chiếc gương trong phòng thử đồ cũng soi chiếu dáng vẻ của cô, khuôn mặt cô cũng đỏ ửng lên.
Cửa phòng thay đồ khép lại một lúc rồi lại được đẩy ra, “Mục Hựu Ân” cùng “An Thác Hải” ra khỏi phòng thử đồ. Mấy lần cô định giẫy tay khỏi anh nhưng đều bị anh nắm chặt lại, cứ thế anh kéo cô đi vào phòng vệ sinh. Khi anh để tay cô dưới vòi nước, mặt cô đỏ như sắp nhỏ máu, thế mà vẻ mặt của “An Thác Hải” lại giống như chẳng có chuyện gì, sau khi rửa tay xong, anh lại kéo cô đến máy hong tay.
“Mục Hựu Ân” cúi gằm mặt thấp thỏm đi theo “An Thác Hải” ra khỏi tiệm may. Cô lén nhìn những người đứng một bên tiễn họ ra ngoài, trong đám người đó có cả ông chủ tiệm may, vẻ mặt của ông ta vẫn tự nhiên, nụ cười thương mại vẫn treo trên mặt. “Mục Hựu Ân” đi sát phía sau “An Thác Hải”, bàn tay đang được anh nắm đã được rửa sạch, dù nhìn nó có vẻ rất bình thường, nhưng…
Lòng bàn tay cô vẫn nóng ran, kiêu hãnh, ngượng ngùng, lóng ngóng, quẫn bách, tất cả cảm xúc đã hóa thành hai khuôn mặt đỏ lựng, đôi mắt họ dính chặt lấy đối phương, không nỡ rời mắt một phút nào. Thứ bình thường chỉ bắn vào trong người cô giờ biến thành bắn vào lòng bàn tay cô, dịch thể nóng hổi trong lòng bàn tay khiến cô bối rối, giọng cô đầy vẻ đáng thương: “A Thác, làm sao đây?”
Lúc ấy, ánh mắt anh nhìn cô rất đỗi dịu dàng, anh lấy khăn giấy, để cô tựa đầu lên vai anh, không cho cô nhìn thấy động tác anh lau tay cho cô.
Động tác của anh rất tỉ mỉ và chuyên chú, khiến lòng cô nảy sinh ý nghĩ: cho dù bây giờ trời đất có sụp đổ, anh cũng vẫn sẽ hoàn thành việc anh đang làm.
Khoảnh khắc đó, “Mục Hựu Ân” cảm thấy bọn họ khăng khít vô cùng.
Chiếc xe sang trọng đậu trước cửa tiệm may, “An Thác Hải” kéo tay cô lên xe. Họ ngồi ở hàng ghế sau, cô mặc bộ xường xám màu trắng, anh cũng thay sang âu phục màu kaki kiểu quân đội, phối cùng măng sét được chế tác thủ công bằng đồng, dáng vẻ của anh đẹp đến nỗi khiến “Mục Hựu Ân” không nỡ rời mắt.
Người đàn ông của cô giống như hoàng tử Roma sắp sửa xuất chinh vậy.
“Mục Hựu Ân, hôm nay trời rất nóng.” Đột nhiên, “An Thác Hải” lên tiếng.
“Ừm, em biết.” “Mục Hựu Ân” vô thức trả lời, nhiệt độ ở Istanbul hôm nay đã lên tới 35 độ.
“Vậy mà em vẫn còn nhìn được!”
“Nhìn gì chứ!”
“Anh!”
“…”
“An Thác Hải” nhìn thẳng về phía trước, nói: “Mục Hựu Ân, lúc nào em cũng nhìn anh như vậy khiến anh căng thẳng, thậm chí còn căng thẳng đến mức toát mồ hôi, em muốn cùng một hoàng tử mồ hôi đầm đìa tham gia vũ hội cùng em sao?”
“Mục Hựu Ân” tự động bỏ qua những lời cuối cùng của “An Thác Hải”, cô cảm thấy buồn cười, hình như “An Thác Hải” coi cô là người phụ nữ háo sắc sao ấy, giọng cô có chút không vui: “An Thác Hải, em có ăn anh đâu mà anh phải sợ em nhìn anh?”
“Ngốc!” Cô vừa dứt lời thì hai giọng nói đồng thanh vang lên, một là của “An Thác Hải”, một là của tài xế đang lái xe cho hai người.
“An Thác Hải” thở dài: “Nói cách khác cho em hiểu này, trên thế giới này chỉ có mình Mục Hựu Ân nhìn An Thác Hải mới khiến anh ta căng thẳng đến toát mồ hôi. Trừ Mục Hựu Ân ra, những người phụ nữ khác không có bản lĩnh này.”
Ngay lập tức, cõi lòng cô bung nở ngàn hoa.
“Mục Hựu Ân” rời mắt khỏi khuôn mặt “An Thác Hải”, không nén được nụ cười, tựa như cô đang nhâm nhi viên kẹo đường ngọt ngào mềm dẻo vậy.
Khoác trên mình bộ lễ phục lộng lẫy, ngồi trên chiếc xe sang trọng, bọn họ đến nhà hàng cao cấp dùng bữa; họ cùng nhau vào cửa hàng trang sức; cùng nhau đến kịch viện thưởng thức màn biểu diễn của những diễn viên nổi tiếng cho riêng hai người; trong ánh đèn rực rỡ, cả một ban nhạc biểu diễn cho hai người trên quảng trường có đài phun nước hoa lệ.
Đêm càng khuya, chiếc xe sang trọng và người tài xế mặc lễ phục đã hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi đó, “Mục Hựu Ân” và “An Thác Hải” lại quay lại chiếc xe cũ của họ.
Chiếc xe đi trên con đường về nhà, “Mục Hựu Ân” thỏa mãn khẽ ngâm nga khúc hát. Xe dừng trước đèn đỏ, mỗi lần như này, “Mục Hựu Ân” luôn cảm thấy vi diệu. Cô phát hiện mỗi lúc như này, ánh mắt “An Thác Hải” nhìn cô đều rất đặc biệt, có chút ưu tư có chút quyến luyến, hơn nữa anh còn không cho cô nhìn ngang ngó dọc. Có một lần cô hỏi anh vì sao lại không cho cô nhìn xung quanh.
“Lỡ như em vô tình nhìn thấy anh chàng nào đó đang ngồi uống rượu vang gặm hamburger trên xe bus hai tầng thì phải làm sao?” Anh đã trả lời cô như vậy, cô muốn hỏi cặn kẽ hơn nhưng cô không moi được thêm bất cứ thông tin nào từ miệng anh nữa, anh chỉ cố chấp kiên trì không cho cô nhìn lung tung. Lâu dần, mỗi khi dừng lại trước đèn đỏ, “Mục Hựu Ân” cũng đã quen không nhìn dáo dác xung quanh nữa.
“Mục Hựu Ân” vừa hát ngâm nga vừa quay người định lấy khăn giấy. Hộp khăn giấy để hơi xa, “An Thác Hải” đẩy hộp khăn giấy đến vị trí cô có thể với tới được. Khi tay họ bất ngờ chạm nhau, liên tưởng đến hình ảnh rút khăn giấy khiến lòng bàn tay cô tựa như bắt đầu bốc hỏa. Cô rụt phắt tay lại, không buồn lấy khăn giấy nữa mà để tay lên đầu gối.
Hành động của cô khiến bầu không khí trong khoang xe trở nên mờ ám và lúng túng.
“Mục Hựu Ân, xem về sau em còn làm cái chuyện…” “An Thác Hải” cố tỏ ra dửng dưng: “Làm chuyện đáng yêu kia hay không.”
Chuyện đáng yêu? Lòng bàn tay cô lại…
“Nếu anh đã nói đó là chuyện đáng yêu, vậy…” Ỷ vào tâm lí háo thắng của mình, “Mục Hựu Ân” đánh bạo nói: “Vậy về sau em nhất định sẽ tiếp tục phát huy.”
Lời vừa dứt, “An Thác Hải” khẽ bật cười, anh vừa cười vừa nắm lấy tay cô: “Hựu Ân, Mục Hựu Ân, em biết không, lúc anh làm chuyện kia anh đã tưởng tượng tay anh là tay em, anh còn tưởng tượng đôi má phồng phồng của em lúc em đang làm, giống như con ếch tức giận.”
“Mục Hựu Ân” nghĩ đi nghĩ lại lời của “An Thác Hải” trong đầu mới hiểu ý của anh.
Tên khốn! Tên khốn “An Thác Hải” này! Lúc cô đẩy cửa phòng thử đồ ra, vẻ mặt của ông chồng đang bận thẩm du này viết đầy sự luống cuống như thể anh đang làm chuyện xấu mà bị vợ bắt quả tang, thế mà bây giờ anh lại dám nói ra những lời như vậy.
Cơn tức bỗng nổi lên, cô liền bắt chước dáng vẻ lưu manh của Saina khi đối phó với bạn trai cô ấy: “Hey, hey, honey! Đừng có mạnh miệng thế, đợi đến tối cái miệng nhỏ của chị đây sẽ khiến quả dưa chuột nhỏ của cưng ngoan ngoãn phục tùng.”
Tất nhiên là khi nói những lời này cô cũng học theo Saina nhìn nơi nam tính của “An Thác Hải” bằng nửa con mắt.
“Mục Hựu Ân” thề rằng khi cô nói xong, bầu không khí trong xe như bị đóng băng, sau đó ánh mắt của cô và anh không biết vì sao lại va vào nhau, sau đó ánh mắt anh dời xuống cánh môi cô. Dưới ánh mắt nóng rực kia, “Mục Hựu Ân” cảm thấy cổ họng trở nên khô khốc, cô vô thức liếm liếm đôi môi.
Sau đó, tiếng còi xe chói tai ở phía sau vang lên, cô trông thấy huyệt thái dương của “An Thác Hải” gồ lên. Anh thu mắt lại, chửi thề một tiếng, vừa chửi vừa đập rầm lên vô lăng, dứt khoát lái xe vọt thẳng về phía trước.
Nửa tiếng đồng hồ tiếp theo cô và anh không nói chuyện với nhau, cách nhà họ càng gần, xe cộ trên đường càng ít đi. Vì những lời bốc đồng lúc trước nên “Mục Hựu Ân” thở cũng không dám thở mạnh, mắt cô nhìn thẳng phía trước, vốn định giữ nguyên trạng thái này cho đến khi về nhà, nhưng…
“Mục Hựu Ân” rón rén cọ lưng vào ghế xe, một chỗ trên lưng cô vô cùng ngứa, đó là nơi mà tay cô không với tới, nhưng hình như cọ kiểu gì cũng không trúng, thế là cô càng ra sức cọ ghế xe hơn.
“Mục Hựu Ân, em sao vậy?” Người vừa im lặng nửa tiếng đồng hồ bỗng lên tiếng.
“A Thác, em ngứa.” Cô quay sang nhìn anh, thành thật khai báo.
Ở khoảng cách gần, “Mục Hựu Ân” nhìn thấy huyệt thái dương gồ lên của “An Thác Hải”, cô còn nhìn thấy anh hít sâu một hơi.
“A Thác, lưng em ngứa.” Cô ra vẻ đáng thương cầu cứu anh.
“An Thác Hải” thoáng nhìn về phía trước, lúc này trên đường chỉ còn mình xe của họ, anh nói với cô một câu, nằm sấp xuống.
“Mục Hựu Ân” ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi “An Thác Hải”, chỉ vào chỗ bị ngứa, “An Thác Hải” vừa lái xe vừa duỗi tay gãi lưng cho cô.
Cách một lớp áo, “Mục Hựu Ân” cảm thấy không đủ, cô thúc giục “An Thác Hải” kéo khóa áo xuống rồi thò tay vào trong.
“Mục Hựu Ân!” “An Thác Hải” nén giận.
“Mau lên, A Thác, ngứa lắm rồi.” Cái người nôn nóng được gãi ngứa vội vàng kéo khóa áo xuống, kéo tay “An Thác Hải” thò vào trong áo.
Thật dễ chịu, “Mục Hựu Ân” nhắm mắt lại, miệng rủ rỉ sai sử: “A Thác… lực đạo không đủ, mạnh hơn chút… ừm, ừm, chính là như vậy.”
“Vẫn… có thể mạnh hơn chút nữa, vị trí không đúng, xuống dưới một chút, có thể… có thể vào sâu hơn chút, A Thác… vào sâu hơn chút, mạnh hơn chút là được rồi…”
Còn chưa đợi “Mục Hựu Ân” nói hết câu, “An Thác Hải” đã gầm lên: “Mục Hựu Ân, em câm miệng cho anh, em còn nói mấy lời vớ vẩn nữa anh sẽ ném em xuống biển cho cá mập ăn đấy.”
Thế là, “Mục Hựu Ân” ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn nằm im trên đùi “An Thác Hải”. Từ phía xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát đang dần đến gần. Sau đó “Mục Hựu Ân” nghe thấy hai tiếng phanh xe, một là của xe hai người, một là của xe cảnh sát.
“Mục Hựu Ân” muốn ngồi dậy xem đã xảy ra chuyện gì, vừa nhổm dậy thì bị tay của “An Thác Hải” ấn xuống, anh bảo cô nằm im, đồng thời cầm khăn choàng đắp lên lưng cô. Lúc này “Mục Hựu Ân” mới nhớ ra thiết kế khóa kéo trên bộ lễ phục cô đang mặc, cả một vùng trên lưng lộ ra ngoài, may mà “An Thác Hải” kịp thời đắp khăn choàng lên.
Vừa chỉnh lại khăn choàng, “Mục Hựu Ân” đã nghe thấy tiếng gõ cửa xe, giọng đàn ông trầm đục nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ giải thích rằng ở khu vực này xảy ra sự cố phạm nhân vượt ngục, ông ta cần tiến hành kiểm tra xe của bọn họ.
“Mục Hựu Ân” nằm im trên đùi “An Thác Hải” chờ cảnh sát kiểm tra xe của họ. Việc kiểm tra nhanh chóng kết thúc, khi cảnh sát đi khỏi đó, “Mục Hựu Ân” nghe thấy một vị cảnh sát nói với vẻ bông đùa: “Hai người cứ tiếp tục.”
Xe cảnh sát nhanh chóng đi xa, “An Thác Hải” tiếp tục lái xe, “Mục Hựu Ân” thở ra một hơi, trên đỉnh đầu vang lên giọng của “An Thác Hải”: “Mục Hựu Ân, còn ngứa không?”
“Hết ngứa rồi.” “Mục Hựu Ân” trả lời, bị mấy vị cảnh sát kia cắt ngang, cơn ngứa của cô đã dứt.
“Hết ngứa rồi thì mau ngồi dậy đi.” Anh nói.
Sao lại thấy giọng “An Thác Hải” có gì là lạ, giống như đang tức giận, anh ấy sao thế nhỉ?
“A Thác, anh sao vậy?” “Mục Hựu Ân” rất tò mò “An Thác Hải” đang giận chuyện gì.
“Mục Hựu Ân, em đã hại anh biến thành kẻ kì quặc rồi.” Anh nghiến răng nói.
Kẻ kì quặc? “Mục Hựu Ân” nằm sấp trên đùi “An Thác Hải” quay mặt vào phía bên trong, cô dứt khoát coi đùi anh làm gối đầu, nằm thẳng trên đùi anh, hướng mặt về phía khuôn mặt đang nhìn cô từ trên cao, cô muốn anh nói rõ cho cô rốt cuộc là vì sao cô lại hại anh biến thành kẻ kì quặc.
“An Thác Hải” tựa như không muốn trả lời câu hỏi của cô, anh hung dữ cảnh cáo cô mau ngồi lại chỗ của cô, đùi anh không có chức năng làm giường của cô.
Vốn dĩ cô vẫn đang ngồi trên ghế của cô, bị “An Thác Hải” nói như vậy cô lại cảm thấy đùi của anh rất thoải mái. Cô vừa tìm một vị trí nằm dễ chịu hơn vừa dài giọng nói: “A Thác, em có thể nằm trên đùi anh ngủ một lát không?”
“Không thể!” Giọng anh cứng ngắc.
“Mục Hựu Ân” rất ít khi bị “An Thác Hải” từ chối, cô thể hiện sự bất mãn của mình bằng cách dụi đầu lên đùi anh, sau đó cô nghe thấy tiếng anh hít sâu một hơi, nói: “Đừng giẫy.”
“Mục Hựu Ân” không ngọ nguậy nữa, không phải vì cô nghe lời “An Thác Hải” mà là vì cô đang chăm chú ngắm khuôn mặt của anh. Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy thứ gì đó giống như nốt mụn trong khoang mũi anh…
Hơn nữa thứ đó còn đang rung rinh như sắp nhỏ xuống. “Mục Hựu Ân” chầm chậm vươn tay chạm vào nó. Vừa chạm tay vào, “nốt mụn” kia liền chuyển sang đầu ngón tay cô. Cô đưa tay ra chỗ có đủ ánh sáng, “nốt mụn” động đậy lớn dần, “Mục Hựu Ân” nhìn thấy dịch thể màu đỏ đang khuếch tán trên ngón trở của mình.
Là máu sao? Đầu óc cô trở nên mụ mị, còn chưa đợi cô tỉnh táo lại, có giọt nước dinh dính rơi xuống mặt cô, một ngón tay khác chạm vào, “Mục Hựu Ân” lại nhìn thấy dịch thể màu đỏ trên ngón tay khác của cô.
“A… A Thác.” “Mục Hựu Ân” sợ hãi vô cùng: “A Thác, mũi anh chảy máu rồi.”
“Ngậm miệng, đừng làm ồn! Không chết được! Máu chảy ra từ mũi gọi là máu cam.” Đương lúc “Mục Hựu Ân” hoảng sợ, “An Thác Hải” duỗi tay rút khăn giấy lau qua loa mũi, rồi ném cục khăn giấy bị vo tròn đi, gằn từng chữ một: “Mục! Hựu! Ân! Vừa rồi không phải anh đã bảo em đừng coi chân anh thành giường rồi sao? Hửm!?”
“Nhưng em coi chân anh là giường thì có liên quan gì đến chuyện anh bị chảy máu cam chứ?” Trong lúc đang hoảng loạn, những lời này cứ thế thốt ra từ miệng cô.
Lời này dường như lại chọc giận “An Thác Hải”, anh ép cô quay lại tư thế lúc trước, úp mặt lên đùi anh, giọng anh vang lên sau gáy cô: “Mục Hựu Ân, chảy máu cam là triệu chứng do nóng trong người, hỏa khí làm biến đổi hệ thống hoocmon từ đó dẫn đến máu huyết không thông suốt. Bây giờ em còn muốn hỏi anh cơn hỏa khí kia đến từ đâu không? Từ lúc em nói cái câu “cái miệng nhỏ của chị đây” người anh bắt đầu bốc hỏa rồi, cộng thêm mấy lời ngu ngốc em vừa nói như “anh mạnh hơn chút, sâu hơn chút” đúng là thêm dầu vào lửa!”
Dường như “An Thác Hải” sợ cô không hiểu, bàn tay ấn gáy cô càng dùng lực hơn, sau đó, “Mục Hựu Ân” không dám nhúc nhích nữa.
“Sao không ngọ nguậy nữa đi? Hửm?”
Giọng cô lí nhí thoát ra từ đùi anh: “A Thác… dưa chuột… chọc.”
“Ừm hứm?” Anh chẳng buồn quan tâm.
“Chọc vào… mặt em.” Giọng cô run rẩy.
“Không sao.” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lẽo của anh: “Không phải cái miệng nhỏ của chị đây sẽ làm dưa chuột nhỏ phục tùng sao?”
Đôi môi run run bèn nói ra sự thật: “A… A Thác, đó là những lời em học theo Saina, hơn nữa…”
Giọng điệu của cô giống như sắp khóc đến nơi: “Hơn nữa… không nhỏ một chút nào, còn, còn rất…”
“Son of b*tch” Sau khi chửi thề một tiếng, “An Thác Hải” quay đầu xe, rẽ vào con đường hướng ra biển.
Hướng Đông vịnh Marmara có một số bụi cây nhiệt đới ngoại lai. Những bụi cây nhiệt đới cao lớn tạo thành bức bình phong tự nhiên. Chiếc xe phóng như bay vào trong bụi cây, hơi nóng từ xe từ từ tản nhiệt. Lúc đầu, tiếng thở gấp gáp trong khoang xe rất nhỏ, dần dần, âm thanh đó vừa gấp gáp vừa hỗn loạn. Giọng đàn ông phá vỡ sự yên tĩnh trong khoang xe, giọng nói gấp gáp hỗn loạn như dỗ dành như nài xin: Hựu Ân, hôm nay là thứ bảy.
“Nhưng, chúng ta ở chỗ này có bị phát hiện không?” Người phụ nữ hỏi.
“Không đâu, anh có thể cam đoan với em chuyện này.” Người đàn ông đáp.
“Ừm.” Giọng người phụ nữ bé như muỗi kêu.
Đoạn đối thoại này vọng ra từ hàng ghế sau của xe.
Tiếp đó, là hai tiếng khóa kéo lần lượt vang lên, tiếng trước là khóa kéo trên bộ đồ của người phụ nữ, tiếng sau là khóa kéo trên quần người đàn ông, sau đó là tiếng giày, tiếng dây nịt rơi xuống, tiếp đến…
“A Thác… em phải nằm xuống à?” Giọng người phụ nữ đầy lo sợ.
“Xe hơi nhỏ, như vậy… em sẽ mệt.” Nhịp thở người đàn ông hỗn loạn.
“Vậy…”
“Qua đây.”
Một loạt tiếng xột xoạt vang lên.
“Hựu Ân, ngồi lên trên, hửm?” Giọng người đàn ông như đang dỗ dành, vừa thấp vừa khàn, gợi cảm chết người: “Ừm, đúng như vậy, sau đó khoác tay lên vai anh, Hựu Ân, đừng sợ.”
“Hựu Ân, tựa đầu vào vai anh, sau đó, từ từ ngồi xuống, đúng…” Âm cuối cùng biến thành tiếng rên trầm thấp.
Chiếc xe được lùm cây che chắn thoáng phát ra tiếng động theo tiết tấu, hơn nữa đang dần có xu hướng gia tăng.
Sáng sớm, chiếc xe vẫn đậu trong lùm cây, “An Thác Hải” tựa người vào lưng ghế sau, trên người anh mặc chiếc áo T-shirt mỏng manh, “Mục Hựu Ân” khoác áo anh nằm trong lòng anh.
Sáng sớm, có cơn gió lọt qua khe cửa thổi lên mặt cô, cô nhắm nghiền mắt, có chút mệt mỏi, có chút biếng nhác, con sóng chốc chốc lại xô bờ, đôi chân của họ quấn lấy nhau, ngón chân anh chốc chốc lại trêu đùa ngón chân cô.
“Hựu Ân.”
“Dạ.”
“Thực ra, anh có rất nhiều rất nhiều tiền.”
“Anh có rất nhiều rất nhiều tiền á?”
“Ừm, anh có rất nhiều rất nhiều tiền.”
“Vậy thì, tiền của anh có thể mua trọn Istanbul để tặng em không?”
“Ừm, tiền của anh mua trọn Istanbul tặng em xong vẫn còn thừa một ít.”
“Vậy cái còn lại một ít kia có thể mua Istanbul không?”
“Ừm, cái còn lại một ít kia đủ để mua Istanbul, có điều mua xong sẽ không còn gì nữa.” Lời anh có bảy phần thật ba phần đùa.
“Woa, người đàn ông của em thật là cừ.” “Mục Hựu Ân” hoan hô một cách khoa trương, cô duỗi tay kéo đầu anh xuống thấp rồi hôn một cái thật kêu lên mặt anh.
Giống như anh thật sự có rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó anh dùng rất nhiều rất nhiều tiền của anh mua cho cô cả thành phố Istanbul vậy.
Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng tư, hai mươi ba ngày trước, “Mục Hựu Ân” gặp một người đàn ông tên là Bách Nguyên Tú ở Istanbul, người đó có cô người yêu giống cô y hệt tên là Triệu Hương Nông. Bây giờ, Bách Nguyên Tú đã quay về nhà của anh ta, có lẽ từ nay về sau cô sẽ không gặp lại anh ta nữa. Rồi chẳng bao lâu sau, cô sẽ quên đi cái người mang tên Bách Nguyên Tú này, lúc này cô đã hơi không nhớ ra khuôn mặt của Bách Nguyên Tú rồi.
Tháng năm ghé đến.
Một chiều chủ nhật của tháng năm, bà lão được đón từ viện dưỡng lão về nhà đang xem ti vi dưới lầu, “Mục Hựu Ân” đọc sách trên gác xép, “An Thác Hải” ở trong thư phòng xử lí công việc ở xưởng cà phê.
Lúc này, trên tay “Mục Hựu Ân” là quyển tạp chí tiếng Anh mà cô lấy trộm từ nhà Saina. Vì một tấm hình trong quyển tạp chí nên “Mục Hựu Ân” mới quyết định trở thành tên trộm vặt. Người đàn ông trong bức hình trên tạp chí vô cùng anh tuấn, “Mục Hựu Ân” lén lút mang quyển tạp chí về nhà. Cô không hiểu tiếng Anh lắm, phải mất một lúc cô mới hiểu người đàn ông anh tuấn trong bức hình có tên là Tống Ngọc Trạch, có hai quốc tịch Mỹ Úc, một trong mười người đàn ông độc thân kim cương nước Mỹ. Điều khiến “Mục Hựu Ân” cảm thấy hứng thú chính là người đàn ông anh tuấn kia có tướng mạo giống hệt với “An Thác Hải”. Tuy chỉ là một tấm hình nửa bên mặt nhưng “Mục Hựu Ân” có thể nhận ra đường nét giống nhau giữa Tống Ngọc Trạch và “An Thác Hải” từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ khác một chỗ là Tống Ngọc Trạch trong hình vuốt tóc ngược về sau, còn “An Thác Hải” lại để tóc mái che quá nửa trán anh, hơn nữa “An Thác Hải” có sự yêu thích đầy cố chấp với tóc mái của anh, anh ghét người khác động vào nó, đến cô cũng không được động vào.
Khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch không bị tóc mái che khuất, lộ ra ngũ quan tinh tế. “Mục Hựu Ân” cứ nhìn cứ nhìn cho đến khi lòng thoáng động, cô bỏ quyển tạp chí xuống, xịt keo bọt ra tay mình.
Giấu tay ở sau lưng, “Mục Hựu Ân” đẩy cửa thư phòng của “An Thác Hải” ra, rón ra rón rén đi về phía anh.
Trong tiếng cảnh cáo của “An Thác Hải”, cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, cất giọng khô khan: “A Thác, tóc anh có gì ấy.”
“Mục Hựu Ân” không nói không rằng, duỗi bàn tay có keo bọt của cô về phía tóc mái của “An Thác Hải”, nhưng phản ứng của anh rất nhanh, anh nghiêng mặt, dễ dàng tránh khỏi móng vuốt của cô, đồng thời bắt lấy tay cô.
“Mục Hựu Ân?” Anh nhìn vào lòng bàn tay cô.
Tệ thật, “An Thác Hải” sẽ không cho rằng cô lại làm chuyện ấu trĩ chứ? Để anh không hiểu lầm cô đang làm chuyện ấu trĩ, “Mục Hựu Ân” bèn khai thật: “A Thác, em nhìn thấy một người đàn ông giống hệt anh trên tạp chí, chỉ là người đàn ông kia mặc quần áo đẹp hơn anh, mái tóc cũng chải chuốt hơn anh, người đó nhìn có vẻ đẹp trai hơn anh một chút, thế là em không phục, em cảm thấy nếu anh để kiểu tóc giống anh ta thì chắn chắn anh sẽ đẹp trai hơn anh ta, nên…”
Nên cô đã làm chuyện như vậy, “Mục Hựu Ân” nhìn bàn tay dính keo bọt bị “An Thác Hải” túm được.
“Người đàn ông kia nhìn có vẻ đẹp trai hơn anh?” Anh hỏi cô.
“Mục Hựu Ân” ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, tên của anh ta là Tống Ngọc Trạch, tên cũng dễ nghe.”
“Mục! Hựu! Ân!” Giọng “An Thác Hải” nghe chừng vô cùng tức giận: “Từ bao giờ mà trí nhớ của em trở nên tốt như vậy, nhoáng một cái đã nhớ tên người đàn ông kia rồi, với lại lúc em gọi tên anh ta có vẻ vô cùng thân thiết, giống như hai người quen biết nhau vậy.”
Bỗng nhiên bị “An Thác Hải” quạt cho một trận, “Mục Hựu Ân” mới kinh ngạc nhận ra dường như giống y như những gì anh nói, cô gọi cái tên Tống Ngọc Trạch một cách thân thiết. Vì bị nói trúng nên cô sững sờ tại chỗ.
“Mục Hựu Ân, nhìn vẻ mặt của em là biết vừa rồi anh đoán không sai chút nào.” “An Thác Hải” cao giọng hơn.
Lần ghen tuông này của “An Thác Hải” rất rõ ràng, không giống vẻ im lìm không nói lần trước. Là vì cô khen người đàn ông khác một cách lộ liễu sao? Da đầu cô tê rần rần, cô quyết định mau chóng di dời sự chú ý của “An Thác Hải”.
“Mục Hựu Ân” nhanh nhảu mang quyển tạp chí đến trước mặt “An Thác Hải”, chỉ vào bức hình của Tống Ngọc Trạch trên tạp chí: “A Thác, anh xem đi, giống anh chứ?”
“An Thác Hải” cầm lấy quyển tạp chí, hờ hững liếc một cái, nghiến răng hỏi: “Anh cảm thấy anh đẹp trai hơn anh ta, Mục Hựu Ân, em thấy sao?”
Mục Hựu Ân nghiêm túc gật đầu, quả thực cô cũng cảm thấy người đàn ông của mình rất đẹp trai.
Vẻ mặt của cô dường như đã khiến “An Thác Hải” hài lòng, anh nhìn cô rồi nở nụ cười mê hoặc, sau đó “tinh” một tiếng, mở bật lửa một cách cool ngầu.
“An Thác Hải” mở bật lửa làm gì? Không lẽ?
Quả nhiên! Y như suy đoán của cô, chiếc bật lửa hướng về phía quyển tạp chí. Trước khi đốt quyển tạp chí, anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt như muốn nói: “Mục Hựu Ân, cơ hội thể hiện sự chung thủy của em đến rồi.
“Mục Hựu Ân” vội vàng vỗ tay, biểu thị cô cảm thấy cách xử lí của anh cực kì tuyệt vời.
Tống Ngọc Trạch có tướng mạo giống hệt “An Thác Hải” biến thành một đống tro tàn.
Sau khi đốt quyển tạp chí, “An Thác Hải” trao cho cô nụ hôn hết sức dịu dàng, triền miên, mấy lần tay anh cọ qua cọ lại trước ngực cô cách lớp áo.
“Hựu Ân, về sau đừng đọc bừa mấy quyển tạp chí kia nhé, trên tạp trí toàn là đám đàn ông đẹp mã.”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
“Hựu Ân, hôm nay em có nhìn ra anh ghen không?”
Hựu Ân có thể nhìn ra anh đang ghen, cơn ghen lần này của “An Thác Hải” rất mãnh liệt.
Cùng chiều ngày hôm đó, Saina nhận một cuộc điện thoại chất vấn cô.
“Vâng, vâng, An… không không, Tống tiên sinh, về sau tôi sẽ chú ý, tôi sẽ không để chuyện tương tự xảy ra.” Saina không ngừng hứa hẹn với người ở đầu dây bên kia. Cúp điện thoại, Saina lại gọi một cú cho bạn trai mình. Ở trong điện thoại, cô ấy đã mắng bạn trai một trận té tát vì quyển tạp chí là do anh ta mang về.
Cũng trong buổi chiều ngày hôm nay, bên phát hành ở Âu Mỹ của quyển tạp chí cũng nhận được điện thoại khiếu nại.
Buổi chiều ngày hôm nay, “Mục Hựu Ân” không ngờ chỉ một lần tiện tay thó đồ của cô lại khiến mấy người Bắc Mỹ nhất thời phải để mấy vị quản lí cấp cao phụ trách phát hành ở Thổ Nhĩ Kỳ của tạp chí bọn họ phải cuốn gói ra đi.
Tháng sáu bước sang.
Tháng sáu, khắp Thổ Nhĩ Kỳ bị bao trùm trong nền nhiệt cao. Trong tháng sáu, “Mục Hựu Ân” nhận được một món quà từ phía bên kia đại dương. Đó là một chú sóc nhỏ đáng yêu đã qua huấn luyện. Đó là món quà mà Bách Nguyên Tú nhờ người tặng cho cô, cô từng nói với anh ta rằng cô rất thích sóc.
Con sóc mà Bách Nguyên Tú tặng cô rất đáng yêu, toàn thân là lớp lông vàng đậm, cô đã chơi với nó suốt cả tuần. Lúc đầu khi con sóc mới đến, “An Thác Hải” hỏi cô con sóc từ đâu mà có, lúc đấy “Mục Hựu Ân” có một dự cảm mãnh liệt rằng, nếu để “An Thác Hải” biết con sóc là do Bách Nguyên Tú tặng thì nhất định sẽ không giữ được nó, thế là trong lúc hoảng loạn cô đã nói dối là Saina tặng cô. Nói dối xong, “Mục Hựu Ân” thấy “An Thác Hải” nhíu mày, cô giả bộ như không nhìn thấy.
Con sóc mà Bách Nguyên Tú tặng “Mục Hựu Ân” đã gặp cảnh ngộ bị trả hàng sau một tuần. Quản lí của vườn thú gọi điện cho anh ta nói con sóc của bọn họ đã được một người đàn ông Thổ Nhĩ Kỳ gửi trả lại, người đó còn nhờ họ chuyển lời cho Bách Nguyên Tú rằng: “Đừng có làm mấy chuyện ấu trĩ vô ích nữa.”
Nghe thấy vậy Bách Nguyên Tú chỉ biết cười khổ, sự ẫu trí của vị kia dường như chỉ có hơn chứ không kém anh ta.
Thế là, sáng nay “Mục Hựu Ân” thức dậy thì phát hiện con sóc lông vàng đậm của cô đã biến thành con sóc màu vàng kim. Khi cô còn đang trố mắt sửng sốt thì “An Thác Hải” bảo cô là đó là hiện tượng bình thường, con sóc vì được chăm sóc quá tốt, những đặc điểm nổi trội được thể hiện ra bên ngoài giống như tiến hóa.
“Anh nói như vậy em có hiểu không?” Anh hỏi cô.
“Hiểu!” “Mục Hựu Ân” gật đầu, tuy cô không hiểu lời của anh lắm, nhưng vừa nghe anh nói vì cô chăm con sóc quá tốt nên những đặc điểm nổi trội được thể hiện ra khiến cô rất vui.
“Mục Hựu Ân, em có thấy con sóc màu vàng kim đẹp hơn con sóc màu vàng không?” Anh hỏi cô.
Thấy “An Thác Hải” hỏi như vậy, “Mục Hựu Ân” thầm cảm thấy kì quái, cô có cảm giác anh đang so sánh hai con sóc khác nhau chứ không phải so sánh lông của một con.
“Tất nhiên!” “Mục Hựu Ân” trả lời chắc như đinh đóng cột, con sóc vàng kim đẹp hơn con sóc màu vàng rất nhiều.
Tháng bảy gõ cửa.
Một buổi tối cuối tháng bảy, vẫn là căn phòng đó, chiếc giường đó, “Mục Hựu Ân” nằm quay lưng lại với “An Thác Hải”, một lần nữa cô lại gạt phăng bàn tay muốn thò vào trong áo cô của anh, đã mấy ngày cô không để ý đến anh rồi. Sở dĩ cô làm vậy đều là vì nữ phát thanh viên đẹp nhất Istanbul. Cô ả này đã ba hoa bốc phét, phát ngôn bừa bãi khắp nơi, cô ta còn chia sẻ với khán giả truyền hình sự ái mộ của cô với một người đàn ông nào đó: Người đàn ông cô ta ái mộ vô cùng anh tuấn, dáng dấp cao lớn, mạnh mẽ lại vô cùng dũng cảm. Cô ta còn nói, dù người đàn ông đã có vợ nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản tình yêu của cô ta, thậm chí cô ta còn ám chỉ rằng cô ta vô cùng hi vọng người đàn ông có thể động lòng trước tình yêu và vẻ đẹp của cô ta mà lao vào vòng tay cô ta.
Người đàn ông mà cô ả kia nhắc đến chính là “An Thác Hải”, người ở thị trấn này đều biết, một số người đã chứng kiến màn anh hùng cứu mỹ nhân giữa “An Thác Hải” và cô nàng phát thanh viên, thế là sự việc đã được lan truyền chỉ trong mấy phút ngắn ngủi. Lúc đầu, “Mục Hựu Ân” cũng không quá bận tâm, cho đến khi cô ả kia suốt ngày tỏ tình công khai, cho đến khi cô ta gọi điện đến nhà cô, và rồi cô không buồn để ý “An Thác Hải” nữa. Anh có giải thích với cô rằng, ngay cả tên của người phụ nữ kia anh cũng không biết, anh chỉ ra tay giúp đỡ cô ta mà thôi. Nhưng dù trong lòng tin tưởng anh, nhưng cô vẫn thấy bực bội.
Người đàn ông bị từ chối bèn dán môi lên lưng cô cách lớp áo ngủ, thì thầm: Hựu Ân, hôm nay là thứ bảy.
Biết chứ, cô biết hôm nay là thứ bảy.
“Hựu Ân, chiều hôm nay anh đã kí nhầm hai hóa đơn, đây là chuyện chưa từng xảy ra, em biết vì sao không?” Anh tự hỏi tự trả lời: “Từ lúc chiều anh đã bắt đầu đứng ngồi không yên rồi, cả buổi chiều anh đều nghĩ đến cuộc điện thoại của bác sĩ của em vào tối qua. Em có biết ông ta gọi điện cho anh nói gì không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô: “Ông ta nói tình trạng cơ thể em đã tương đối ổn định, dù một tuần vẫn chỉ có thể làm một lần, nhưng động tác có thể kịch liệt hơn một chút vẫn được.”
Lời của “An Thác Hải” khiến mặt “Mục Hựu Ân” nóng ran.
“Hựu Ân.” Anh gọi cô, giọng như nài xin: “Thứ bảy tuần trước vì cái kia của em đến nên chúng ta không… Hựu Ân, dưa chuột nhỏ đã đói bụng mười ba ngày rồi, nếu em còn tiếp tục bơ nó thì nó sẽ tiếp tục nhịn đói hai mươi mốt ngày.”
“Hửm?” Anh cọ mũi vào lưng cô.
Cử chỉ của anh, cộng thêm cái câu “dưa chuột nhỏ” khiến thần kinh của “Mục Hựu Ân” lập tức thả lỏng, cô cười trộm nhưng vẫn bị anh nghe thấy, anh đặt tay lên vai cô.
Thuận theo tay anh, cô quay lại đối diện với anh. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh lại lật cô nằm thẳng lại, rồi áp mình lên người cô.
“Hựu Ân hết giận rồi?” Giọng anh đầy hoan hỉ.
“Em cũng sẽ đi cứu một người đàn ông.” “Mục Hựu Ân” nghiêm mặt.
“Em dám!”
“Em dám đấy!”
“Anh sẽ chỉnh cô ta.” Anh thở dài: “Người khiến Hựu Ân tức giận anh đều sẽ dạy cho kẻ đó bài học.”
Nói xong, đôi môi anh liền hạ xuống.
“Mục Hựu Ân” che môi lại.
“Thác Hải.” Cô nheo mắt nhìn người đàn ông bên trên, nói một câu rất bùi tai nhưng đầy chân thật: “Không phải là dưa chuột nhỏ, là… là dưa chuột lớn.”
Ngày hôm sau, “Mục Hựu Ân” nhìn thấy nữ phát thanh viên đẹp nhất Istanbul đeo chiếc kính râm to sụ xuất hiện, nghe nói cô ta bị tên côn đồ hung hãn nhất Istanbul hành hung, cả khuôn mặt xưng vù như đầu heo, mà cô ta lại giải thích là cô ta không cẩn thận bị ngã cầu thang.
Tháng tám đã đến.
Bước sang tháng tám, ánh mặt trời ở Istanbul bắt đầu biến thành màu vàng, ánh nắng vàng tươi xuyên qua khe hở trên cửa sổ mái tạo thành vô số những tia sáng hắt xuống đại điện, rơi trước mặt “Mục Hựu Ân”. Cô nheo mắt nhìn: Tòa Thánh đường xanh cổ kính này, bức tường bằng gạch men xanh Iznik này, ánh mặt trời ngày ngày đi qua tòa giáo đường hơn bốn trăm năm qua, tất cả mọi thứ đều khiến cô nhìn đến muốn rơi lệ.
“Mục Hựu Ân.”
“Dạ.”
“Nhìn đủ chưa?”
“Nhìn đủ rồi.”
“Mục Hựu Ân” cuống quít thu mắt lại, lúc này cô và “An Thác Hải” đang đứng trong đại điện của tòa thánh đường, họ sóng vai nhau đứng ở vị trí một vị giáo đồ Islam đã chỉ định.
“A Thác, chúng ta sắp làm gì vậy?” Cô khẽ hỏi anh.
“Mục Hựu Ân, em yêu anh không?” Anh hỏi ngược lại cô.
“Tất nhiên rồi.”
“Vậy em có muốn ở bên anh, mãi luôn ở cạnh anh không?”
“Muốn.”
“Vậy thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại.”
Cô ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, đôi mắt nhắm lại của cô không hề nhìn thấy đôi mắt như biển sâu của người đàn ông đứng cạnh cô lúc này.
Cô ấy nhắm mắt lại thật rồi, anh mỉm cười, từ trước đến giờ vợ của anh đều rất dễ dỗ, bất kể cô có là Triệu Hương Nông hay là Mục Hựu Ân.
Một ông lão mặc trường bào màu trắng, đôi mắt nâu đầy sự trí tuệ ra hiệu “An Thác Hải” tập trung tinh thần.
Dưới sự nhắc nhở của ông lão, cô và anh quay mặt về chính giữa ánh mặt trời, ánh nắng màu hổ phách, giống như Đế quốc Osman này, cổ kính mà thiêng liêng.
Nhắm mắt lại, giang tay sang ngang:
“Xin Người hãy nhìn, hãy lắng nghe, người phụ nữ đứng cạnh con tên là Triệu Hương Nông, đáng yêu, xinh đẹp, lương thiện, dũng cảm. Con cầu mong được sống bình an bên cô ấy đến bảy mươi tám tuổi. Nếu như, nếu như có kiếp sau…”
Nếu như có kiếp sau, xin Người hãy để Tống Ngọc Trạch quen Triệu Hương Nông trước Bách Nguyên Tú. Tống Ngọc Trạch nhất định phải quen Triệu Hương Nông trước Bách Nguyên Tú.
Con là Tống Ngọc Trạch, còn cô ấy là Triệu Hương Nông.
—End—
– ————————————————————————————————————————–
Thế là truyện đã kết thúc thật rồi, dù không muốn nhưng vẫn phải nói tạm biệt A Nông và Tiểu Trạch thôi:((((
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và chờ đợi bộ truyện đầy trắc trở này suốt thời gian qua, đây là lần đầu tiên mình tự dịch và lấp hố một bộ truyện nên còn nhiều bỡ ngỡ và thiếu sót. Mình đặc biệt cảm ơn bạn Phanh và các bạn đã cho mình động lực to lớn để hoàn thành bộ truyện này, yêu mọi người nhiều nhiều nhiều!!!!!
Tạm biệt và hẹn gặp lại!
03/05/2020
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!