Đóa Hoa Tội Lỗi - Chương 26: Kế hoạch ngoại tình (06)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Đóa Hoa Tội Lỗi


Chương 26: Kế hoạch ngoại tình (06)


Bây giờ là 3 giờ chiều, nơi đây là căn hộ tạm thời ở Chicago của Tống Liên Tố. Đôi giầy cao gót sáu phân giẫm trên mặt thảm, Triệu Hương Nông đứng im nhìn chiếc cúc rơi xuống từ trên áo cô đang lăn vào trong góc tủ, nhìn chiếc cúc nằm im trên mặt đất sau khi đụng vào tường. Nhìn chiếc cúc đó, Triệu Hương Nông đang nhớ lại từ lúc 1 giờ đến 3 giờ chiều cô đã mắc lỗi hai lần.

Lần thứ nhất là cô vào phòng mà quên thay giầy, lần thứ hai là khi cô rời khỏi phòng làm việc thì mặc nhầm áo của đồng nghiệp. Sai sót thứ hai không thể tha thứ, bởi vì áo của cô và đồng nghiệp sét về màu sắc, kiểu dáng hay cả chất lượng đều khác nhau một trời một vực.

Điều này khiến chiếc cúc trên chiếc áo kém chất lượng cũng lỏng lẻo. Chiếc cúc đã rơi ra, hơn nữa chiếc áo này lại chỉ có một chiếc cúc.

Người thừa kế nhà họ Triệu là một ma mới không hơn không kém trong công việc, ma mới đương nhiên phải làm chân chạy vặt, bởi bà sếp đãng trí của cô đã đánh rơi văn kiện ở căn hộ.

Lê những bước chân nặng nề, Triệu Hương Nông bước đến góc tường, cam chịu mà cúi xuống. Thế nhưng, dường như hôm nay đến cả chiếc cúc bé tẹo cũng muốn chống lại cô.

Tại sao lại lăn vào gầm tủ cơ chứ?

Triệu Hương Nông đành cúi người thấp hơn nữa, sau đó cô nghe thấy một tiếng “xoẹt”, đường khóa sau váy đã bung ra.

Đây là sai sót thứ ba của Triệu Hương Nông trong buổi chiều ngày hôm nay. Cô không nên quá tin tưởng vào chất lượng chiếc váy của mình, vừa rồi lúc cúi xuống chỉ cần cô kéo váy lên cao một chút thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này.

Triệu Hương Nông cũng không buồn đứng thẳng dậy, cô tiếp tục với tay vào gầm tủ. Cuối cùng cũng nhặt được chiếc cúc, cô còn chưa kịp đứng dậy, một giọng nói đã vang lên sau lưng cô: “Triệu Hương Nông, body của cô không tồi.”

Triệu Hương Nông nhận ra giọng nói này, bên cạnh cô có rất ít người biết nói tiếng Trung, dù có thì cũng không ai có giọng nói êm tai như vậy.

Dường như tất cả những giây phút đen đủi, chật vật và yếu đuối thuộc về Triệu Hương Nông đều bị Tống Ngọc Trạch biết và bắt gặp.

Nhưng dường như cô cũng không chán ghét, không những không ghét cô còn cảm thấy thân thiết, thân thiết đến mức lúc này đôi mắt cô dâng đầy nước mắt. Triệu Hương Nông biết, Hạ Tiểu Thuần không phải Jessica, Hạ Tiểu Thuần không biết nói dối.

Bách Nguyên Tú đã lên giường với Hạ Tiểu Thuần thật rồi, thật sự đã lên giường với một Hạ Tiểu Thuần có đôi mắt trong trẻo, tóc đen da vàng rồi. Vừa mới đây thôi, trong phòng làm việc của cô người phụ nữ kia khóc nức nở cầu xin cô, xin cô để cô ta sinh đứa bé ra, cô ta sẽ mang đứa bé rời khỏi đây.

Hạ Tiểu Thuần đúng là đã xem phim quá nhiều rồi, Triệu Hương Nông nghĩ, cô chỉ vào tấm séc mà Hạ Tiểu Thuần đưa cho cô, chỉ vào chữ ký trên tấm séc rồi nói với cô ta.

“Hạ Tiểu Thuần, mời cô nhìn cho rõ chữ ký trên tấm séc này.”

Cô gái ngu ngốc này vẫn không tin rồi lập tức ngất xỉu.

Bây giờ tấm séc đó đang nằm trong túi của Triệu Hương Nông. Vì muốn chứng tỏ tình yêu cao hơn vật chất nên Hạ Tiểu Thuần nhờ cô trả lại tấm séc cho mẹ của Bách Nguyên Tú, chắc hẳn bà Bách rất cao tay trong chuyện đuổi cổ phụ nữ nhỉ?

Bách Nguyên Tú đúng là tên hèn nhát, vì sao không trực tiếp đưa séc cho Hạ Tiểu Thuần cơ chứ.

Giọt lệ trên khóe mắt rơi xuống mặt thảm.

“Triệu Hương Nông?” Tống Ngọc Trạch lại gọi cô một cách không chắc chắn.

Triệu Hương Nông chớp mắt thật nhanh, cảnh vật trước mặt lại trở nên rõ ràng. Cầm lấy chiếc cúc Triệu Hương Nông đứng thẳng dậy, quay đầu đối mặt với Tống Ngọc Trạch.

Ngay lập tức Triệu Hương Nông nhìn tay Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch nhíu mày cười khổ, xòe bàn tay trống không ra: “Triệu Hương Nông, xem ra tôi khó mà thoát khỏi hình tượng tên trộm rượu vang trong lòng cô rồi.”

“Tống Ngọc Trạch, tôi sẽ vờ như không nhìn thấy anh xuất hiện ở nơi này. Bất kể anh xuất hiện ở đây vì nguyên nhân nào, bây giờ lập tức đi cùng tôi.” Triệu Hương Nông kéo áo Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua thân người cô, hờ hững nói một câu: “Triệu Hương Nông, cô thật sự có thể để như này mà đi sao?”

Lúc này Triệu Hương Nông mới nhớ ra dáng vẻ tồi tệ của mình, chiếc váy rách toạc cùng với chiếc cúc đã rơi ra. Mà gay go là cô mặc áo sơ mi trễ ngực, vì cúc áo khoác rơi ra nên thấp thoáng có thể thấy nơi nhấp nhô kia, ừm, cũng coi là quyến rũ. Triệu Hương Nông nhìn Tống Ngọc Trạch, cái gã này đúng là vẫn giữ mặt mũi cho cô, cho dù vẻ mặt của anh rất bình thản nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy vành tai thoáng đỏ của anh.

Lần thứ hai mặc áo jacket của Tống Ngọc Trạch ngồi trên motor của anh.

Cô hỏi Tống Ngọc Trạch có phải anh thích cô hay không?

“Những cô gái xinh đẹp dễ dàng khiến đàn ông nảy sinh cảm tình.” Anh trả lời cô.

Cảm tình à? Ừm, đây là chuyện rất tự nhiên.

“A Tống…” Triệu Hương Nông kéo dài giọng: “Vậy ví dụ nhé, nếu tôi thuê anh làm việc cho tôi, tôi và Clara mỗi người cùng trả cho anh 100 đô một tiếng, anh sẽ chọn làm việc cho ai?”

“Cô!” Tống Ngọc Trạch trả lời ngay lập tức.

Triệu Hương Nông rất hài lòng, để biểu đạt sự hài lòng của mình cô áp mặt lên lưng anh, đôi tay càng ôm chặt eo của anh.

“Đừng hiểu lầm, tôi chọn cô bởi vì tôi nói chuyện với cô dễ dàng hơn một chút, tiếng Pháp của tôi không lưu loát lắm.”

Xì! Triệu Hương Nông khẽ đập anh một cái.

“Tống Ngọc Trạch, nếu như tôi và Clara cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”

“Con gái các cô đều thích nói mấy vấn đề nhàm chán này sao?”

Không, Triệu Hương Nông chưa bao giờ đề cập đến những vấn đề nhàm chán như này, chỉ là bây giờ cô cần những vấn đề không cần phải động não để đánh lạc hướng sự chú ý. Sức ảnh hưởng của Hạ Tiểu Thuần và chữ ký của Bách Nguyên Tú trên tấm séc kia đang tiếp tục gia tăng.

“Trả lời mau lên!” Cô lại đập anh.

“Triệu Hương Nông, cô quên à, tôi không biết bơi!”

Ừ nhỉ, Tống Ngọc Trạch không biết bơi.

“Lần sau tôi sẽ không đẩy anh xuống hồ nữa đâu.” Triệu Hương Nông khẽ thì thầm: “Tống Ngọc Trạch anh biết ý nghĩa của câu nói này không? Chính là sau này Triệu Hương Nông sẽ bảo vệ Tống Ngọc Trạch, cho nên đừng làm mấy việc linh tinh kia, ví dụ như lẻn vào nhà ai đó, có một số người anh không đắc tội được đâu.”

Triệu Hương Nông không đợi Tống Ngọc Trạch trả lời, có lẽ anh không nghe thấy, giọng nói của cô khẽ khàng như thế mà.

Gió lướt vi vu qua vành tai, Triệu Hương Nông cọ má lên lưng Tống Ngọc Trạch, nói nhỏ: “Tống Ngọc Trạch, anh cảm thấy tôi có nên ở bên Bách Nguyên Tú nữa không?”

Vẫn không có lời hồi đáp, thực ra, căn bản sẽ không có câu trả lời, bởi vì vấn đề phía sau chỉ là Triệu Hương Nông đang hỏi chính mình.

Muốn chia tay Bách Nguyên Tú sao? Có thể nói chia tay dễ dàng như vậy sao, mối quan hệ lợi ích rắc rối trong giới thương nghiệp, vấn đề thể diện trong xã hội thượng lưu, cùng với…

Cùng với năm tháng vô tư của cô và Bách Nguyên Tú, dường như đã không còn mà vẫn thấy vấn vương.

Đến văn phòng đại diện của Liên Hợp Quốc ở Chicago, Triệu Hương Nông bước xuống xe.

“Đợi đã, Triệu Hương Nông!” Tống Ngọc Trạch gọi cô lại.

Anh xuống xe, đứng trước mặt cô. Khi anh vươn tay về phía cô cô không có chút ý định né tránh, để mặc anh sửa lại mái tóc và quần áo cho cô.

“Triệu Hương Nông, nếu tôi mà biết bơi thì giữa cô và Clara tôi nhất định sẽ chọn cứu cô!” Tống Ngọc Trạch bất ngờ nói như vậy.

Ặc…

“Câu này là để đáp lại câu “Triệu Hương Nông sẽ bảo vệ Tống Ngọc Trạch” mà cô vừa nói.” Vẻ mặt Tống Ngọc Trạch tự nhiên, giọng điệu chân thành: “Cũng lí do như vậy, Tống Ngọc Trạch cũng sẽ bảo vệ Triệu Hương Nông. Thế nên, khi nào không vui có thể tìm tôi, khi nào cần chi viện cũng có thể tìm tôi.”

Lúng túng thật, có lẽ không nên nói là lúng túng, chỉ là Triệu Hương Nông không có thời gian xử lý tình huống dịu dàng thắm thiết như vậy. Triệu Hương Nông nhanh chóng cúi đầu xuống, cô hỏi “Tống Ngọc Trạch, tại sao anh lại xuất hiện ở đó?” để phá vỡ giây phút lúng túng này.

“Nếu như tôi nói, tôi có chìa khóa của căn hộ đó thì sao?” Tống Ngọc Trạch trả lời.

Câu trả lời của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông không khỏi liên tưởng đến từ “Thịt tươi”.

“Tống Ngọc Trạch.” Triệu Hương Nông nhíu mày: “Anh có biết mọi người gọi vị chủ nhân của căn hộ đã đưa chìa khóa cho anh là “Phu nhân Juan” hay không?”

Tống Ngọc Trạch trưng ra vẻ mặt tôi biết.

“Mau chóng trả lại chìa khóa đi, người phụ nữ đó sẽ gây rắc rối cho anh đấy!” Triệu Hương Nông nghiêm túc cảnh cáo Tống Ngọc Trạch.

Sắp vượt qua khúc ngoặt, Triệu Hương Nông không nhịn được quay đầu lại nhìn, Tống Ngọc Trạch vẫn đứng ở đó, lặng lẽ nhìn cô chăm chú. Anh đứng ở nơi sáng nhất, cô có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh rất dễ dàng. Vẻ mặt đó là điều mà cô vẫn luôn khát khao, sự yêu mến rất đỗi đơn thuần, không mang theo bất cứ đòi hỏi nào.

Vành mắt nóng lên, cô quay đầu lại, vội bước về phía trước, không còn nhìn thấy Tống Ngọc Trạch nữa.

Sau khi người phụ nữ biến mất ở khúc ngoặt, người đàn ông đứng ở nơi sáng sủa kia nhanh chóng thu lại biểu cảm trên khuôn mặt. Khuôn mặt hờ hững ngước nhìn bầu trời đã bị những tòa nhà chọc trời chia cắt thành đủ loại hình thù.

Khúc dương cầm là bản “Giấc mộng tình yêu” của Franz Liszt, Triệu Hương Nông nghiêng đầu lắng nghe, người ngồi trước mặt cô là Bách Nguyên Tú. Đây là nhà hàng bọn họ thích nhất, trước đây Bách Nguyên Tú cũng đàn cho cô nghe bản “Giấc mộng tình yêu”.

Đã bao lâu Triệu Hương Nông không nhìn thấy người đàn ông được gọi là vị hôn phu của cô nhỉ, mười ngày? Hẳn là mười lăm ngày!

Bản nhạc kết thúc, Triệu Hương Nông để tấm séc mà Hạ Tiểu Thuần đưa cho cô xuống trước mặt Bách Nguyên Tú. Cho dù trong lòng đã biết tất cả đều là sự thật nhưng câu “Anh xin lỗi” được thốt ra từ miệng Bách Nguyên Tú vẫn khiến Triệu Hương Nông cảm thấy sụp đổ hoàn toàn.

“Chúng ta.” Triệu Hương Nông khó nhọc lên tiếng: “Xác suất giải trừ hôn ước là bao nhiêu?”

Ban đầu Bách Nguyên Tú vẫn cho rằng mình nghe nhầm, sau khi nghe rõ Bách Nguyên Tú lựa chọn im lặng giống như nhiều thời điểm gần đây.

“Nói đi, Bách Nguyên Tú.”

“Anh xin lỗi.” Bách Nguyên Tú cũng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lời thốt ra dường như chỉ có câu xin lỗi này.

“Tôi đến đây không phải để nghe lời xin lỗi.” Triệu Hương Nông đẩy chiếc đĩa có đồ ăn cô thích mà Bách Nguyên Tú để trước mặt cô ra.

Bách Nguyên Tú gật đầu, hơi ngập ngừng: “Rất khó, bọn họ nói với anh nếu như chúng ta duy trì trạng thái hiện tại thì đó gọi là lợi ích chung, nhưng nếu chúng ta tùy tiện giải trừ hôn ước thì chính là cả hai bên đều chịu tổn hại.”

Triệu Hương Nông biết “Bọn họ” mà Bách Nguyên Tú nói là chỉ các chuyên gia đánh giá mạo hiểm, chuyên gia quản lí tài sản. Hóa ra, trong thời gian cô chưa biết gì Bách Nguyên Tú đã làm đến bước này rồi.

Triệu Hương Nông bưng chiếc cốc được rót đầy nước lên, hắt thẳng vào mặt Bách Nguyên Tú.

Tất cả mọi người trong nhà hàng đều đang nhìn bọn họ. Bách Nguyên Tú không hề lau nước trên mặt đi, giọng điều vẫn mang theo sự chiều chuộng như xưa: “Xem ra Tiểu Nông giận thật rồi?”

Đương nhiên phải tức giận rồi, đầu heo. Chỉ có anh ta mới có thể hôn lên môi cô, ngoại trừ chuyện cho anh ta đi vào thì những thứ có thể cho đều cho cả rồi, nhưng đây vẫn không phải lúc khiến Triệu Hương Nông đau lòng nhất.

Thời điểm khiến Triệu Hương Nông đau lòng là câu nói tiếp theo của Bách Nguyên Tú.

“Tiểu Nông, em giống như đứa em gái của anh cũng giống như người yêu của anh, nhưng phần lớn thời gian thì em giống em gái của anh hơn.”

Triệu Hương Nông thẫn thờ rời khỏi nhà hàng.

“Tiểu Nông, em giống như đứa em gái của anh cũng giống như người yêu của anh, nhưng phần lớn thời gian thì em giống em gái của anh hơn.” Đây là lời mà Bách Nguyên Tú nói với cô mấy phút trước ở nhà hàng.

Cô tưởng rằng ít nhất bản thân sẽ chất vấn anh ta, nhưng cô không làm thế. Cô không chất vấn anh ta một câu nào, bởi vì cô biết bí mật của Bách Nguyên Tú, xảy ra bí mật này thì cô cần phải gánh vác một phần ba trách nhiệm.

Lúc đó, cô thật sự không biết, cô thật sự không biết chuyện sẽ ra nông nỗi này.

Bách Nguyên Tú ngẩn người ngồi trong nhà hàng, anh ta biết tất cả mọi người ở đây đều đang lén nhìn anh ta, anh ta đang nghĩ câu nói mà Triệu Hương Nông nói trước khi rời đi.

Triệu Hương Nông dùng biểu cảm vô cùng ngọt ngào nói với anh ta một câu như này.

“Nguyên Tú, đột nhiên tôi muốn làm một việc khiến mọi người đều khiếp sợ.”

Giây phút đó Bách Nguyên Tú đã nhìn thấy một thứ rất đỗi xa lạ trong đôi mắt cong cong của Triệu Hương Nông, giống như sự điên cuồng.

Triệu Hương Nông lái xe đi trên đường đến khi thành phố lên đèn, chiếc xe chậm rãi băng qua khu đèn đỏ nổi tiếng ở Chicago. Ánh mắt nhìn quanh quất hai bên đường qua kính xe, cô cảm thấy bây giờ mình giống như một thợ săn đang ấp ủ một việc khiến mọi người phải khiếp sợ.

Cái gọi là kế hoạch đó có lẽ đối với bạn bè của cô chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhưng nếu nó xảy ra trên người Triệu Hương Nông thì sẽ trở thành chuyện động trời.

Dừng xe, xuống xe, xé bỏ vạt váy đuôi cá từ đầu gối xuống, mỉm cười quyến rũ ném vạt váy đã bị xé cho người đàn ông đang huýt sáo với cô, với những cái lắc hông và những bước chân uyển chuyển trên đôi giầy cao gót Triệu Hương Nông đi vào hộp đêm nổi tiếng ở Chicago. Hộp đêm này có cái tên khiến cô vô cùng ấn tượng “Vườn địa đàng”.

Thứ mà “Vườn địa đàng” rao bán chính là trai bao, loại đàn ông nào cũng có, chỉ cần bạn dám muốn.

Kế hoạch vẫn luôn ẩn nấp ở trong tim khiến Triệu Hương Nông điên cuồng kia khi được thực hiện lại trở thành một thước phim trong bộ phim hài. Trong phòng bao tinh xảo, bà chủ hộp đêm đích thân đón tiếp cô.

“Cần đàn ông trẻ trung đẹp trai.” Triệu Hương Nông lạnh nhạt nói.

Một hàng những chàng trai trẻ đẹp trai giống như những món hàng trong container được đưa đến trước mặt cô.

“Cần người có tỷ lệ cơ thể đẹp.” Triệu Hương Nông nhíu mày.

Thế là lại có một hàng những người đàn ông có tỷ lệ cơ thể đẹp, đủ loại màu da.

“Không cần người da đen và người da trắng, cần người da vàng tóc đen mắt đen biết nói tiếng Trung.”

“Giọng nói chưa đủ hay.” Triệu Hương Nông khoanh tay.

“Mông có khuyết điểm! Người tôi cần là kiểu mặc quần jean vào là trở nên gợi cảm ấy.” Giọng điệu của Triệu Hương Nông không còn kiên nhẫn.

“Tôi ghét đàn ông mặc quần bó chẽn, bọn họ khiến tôi liên tưởng đến những người có vấn đề về tuyến tiền liệt.” Triệu Hương Nông không buồn nhìn khuôn mặt của người đàn ông mới được đưa đến.

“Tôi nói…” Lần này đến lượt bà chủ hộp đêm mất kiên nhẫn.

Triệu Hương Nông cắt ngang lời của cô ta, nhắm mắt lại rồi tuôn ra một loạt những câu từ mà không cần suy nghĩ: “Tôi cần người có đôi mắt chất phác, cơ thể không có bất cứ hình xăm nào, biết lái motor, thỉnh thoảng rất ngốc, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Cái quan trọng nhất chính là có tấm lưng ấm áp, khiến tôi muốn ngủ gật khi áp mặt lên đó.”

Phòng bao lập tức trở nên tĩnh lặng.

Sau khi trầm mặc một lúc, bà chủ hộp đêm cho những chàng trai của cô ta lui xuống hết, Triệu Hương Nông tức giận lườm người phụ nữ da đen.

“Hay là, trong lòng cô thực ra đã sớm có lựa chọn rồi?” Người phụ nữ da đen nói.

“Bịch” một tiếng Triệu Hương Nông vứt túi lên bàn, giọng nói rất không vui: “Cô đang nói vớ vẩn gì vậy, nếu có người rồi thì tôi còn đến đây làm gì?”

Người phụ nữ da đen chỉ mỉm cười nhìn cô mà không nói gì.

Dưới ánh mắt sáng quắc của người phụ nữ kia, Triệu Hương Nông mất tự nhiên đẩy chiếc kính to đùng trên mặt mình.

“Vậy có cần tiếp tục nữa không?” Cô ta hỏi cô.

Thoáng ngập ngừng, Triệu Hương Nông hắng giọng: “Đương nhiên!”

Dứt lời, điện thoại trong túi xách vang lên, Triệu Hương Nông hoảng hốt cầm lên. Khi nhìn thấy điện thoại từ Triệu công quán gọi tới không biết vì sao cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nhận điện thoại xong, vừa bỏ điện thoại vào trong túi vừa đứng lên, Triệu Hương Nông đứng từ trên cao nói với người phụ nữ: “Nhà tôi gọi điện đến, bây giờ tôi cần phải quay về, hôm khác tôi lại đến!”

Người phụ nữ da đen nhún vai, trên mặt hiện lên vẻ tôi không tin cô sẽ còn đến nơi này.

“Hôm khác tôi sẽ đến muộn hơn một chút.” Triệu Hương Nông nhìn xung quanh, nhấn mạnh: “Bây giờ còn sớm quá khiến tôi không có tâm trạng!”

Người phụ nữ da đen gật đầu.

Triệu Hương Nông bước vội ra cửa phòng bao.

“Này cưng.” Người phụ nữ da đen gọi cô lại: “Cô để quên khăn này.”

Triệu Hương Nông vội vàng giật chiếc khăn lại từ tay người phụ nữ, quấn khăn lên đầu giống như cũ rồi chạy trối chết khỏi ánh mắt giễu cợt của người cô ta.

Triệu Hương Nông lái xe rời khỏi đó, bây giờ chỉ còn lại một mình cô thôi. Cho dù cô đã vặn nhạc thật to, thật ồn ào thì sức ép của đau khổ, chán chường cùng với nhục nhã mà Bách Nguyên Tú gây ra với cô vẫn bao chùm không gian trong khoang xe, Triệu Hương Nông bắt đầu tăng tốc.

Xe lái vào trong gara, vừa rồi dì Thanh gọi điện nói với cô Triệu Diên Đình gọi điện báo trước sẽ về nhà khoảng 10 giờ tối. Ẩn ý sau cuộc điện thoại đó chính là cô cần về nhà trước 10 giờ để trò chuyện với Triệu Diên Đình một lúc, sau đó sẽ ăn bữa khuya với ông.

Triệu Hương Nông đập đầu lên vô lăng, cô chỉ dám vượt đèn đỏ mà thôi.

Dì Thanh vẫn đứng đợi cô trên bậc thang cẩm thạch như cũ, phía sau bà vẫn là cô Rice. Đi đến bậc thang Triệu Hương Nông đi theo hai người, bước vào phòng khách Triệu Hương Nông dừng bước gọi một tiếng “Dì Thanh”.

Dì Thanh quay đầu lại, Triệu Hương Nông bước lên trước vài bước, ở khoảng cách gần cô không nhịn được mà hỏi: Mẹ con bà ấy có hỏi đến con không.

Lúc đầu Triệu Hương Nông đã đồng ý với Lý Nhu sau khi gặp Bách Nguyên Tú sẽ về nhà ăn tối với bà.

Dì Thanh không trả lời, một lúc sau chỉ nói một câu: “Mẹ con không khỏe, ăn tối xong liền đi nghỉ rồi.”

Triệu Hương Nông biết sở dĩ dì Thanh nói như vậy là vì không muốn nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cô, có lẽ mẹ cô ghét khuôn mặt này của cô.

Gần 9 giờ rưỡi, Triệu Hương Nông quanh quẩn trước cửa phòng Lý Nhu. Cô nghĩ, từ sau khi hiểu chuyện đến bây giờ đây là lần đầu tiên Triệu Hương Nông mở cửa phòng của Lý Nhu mà chưa được sự cho phép của bà.

Trong phòng đang phát một bài hát cũ, Lý Nhu nhắm mắt ngồi trên sofa, ngón tay gõ theo nhịp bài hát. Cũng không biết là người Lý Nhu quá gầy hay là sofa quá to hay là trái tim cô đã quá đau khổ, nước mắt cứ thế rơi xuống, nhưng lúc này Triệu Hương Nông không muốn lau chúng đi.

Rón rén bước lại gần, Triệu Hương Nông khẽ ngồi xuống bên cạnh mẹ, tựa đầu lên vai bà, ánh mắt dè dặt ngước nhìn khuôn mặt của Lý Nhu.

Đột nhiên, đôi mắt vẫn đang nhắm của bà mở ra, qua đôi mắt đẫm lệ Triệu Hương Nông nhìn thấy sự lạnh nhạt trong đôi mắt của mẹ. Nếu nhìn kỹ hơn, sau vẻ lạnh nhạt đó nhất định là sự chán ghét.

Giọng nói cũng lạnh nhạt giống như ánh mắt: “Tiểu Nông, mẹ thấy không thoải mái.”

Triệu Hương Nông không nhìn, cô nhắm mắt lại vờ như không nghe thấy câu nói lạnh nhạt đó. Cô đánh bạo ôm chặt lấy người phụ nữ gầy guộc đã sống nương tựa cùng cô trong căn phòng chật chội hồi nhỏ kia như gấu Koala, cô liên tục dụi đầu vào lòng bà, khóc nức nở: “Mẹ ơi, con xin mẹ đừng như vậy, con cầu xin mẹ đấy. Mẹ cũng biết con không làm sai điều gì, chắc mẹ cũng đoán được con thích Bách Nguyên Tú nhường nào, thậm chí con còn nói chuyện con thích anh ta cho anh ta. Mẹ ơi, hôm nay con rất buồn, Bách Nguyên Tú đã lên giường với cô gái khác rồi, người phụ nữ đó còn có thai với Bách Nguyên Tú. Mẹ ơi, như vậy đã khiến con đủ đau lòng rồi, thế nhưng anh ta còn nói lời vô liêm sỉ rằng phần lớn thời gian con càng giống em gái anh ta hơn. Nhiều chuyện khiến con đau khổ như vậy đều dồn hết vào trong mấy tiếng đồng hồ. Nếu như những chuyện này chia nhau xảy ra thì con còn có thể chịu đựng, mẹ ơi, con mệt mỏi quá.”

“Mẹ có biết không, con mệt đến mức mỗi hơi thở đều cảm thấy đau.”

Trong phòng ngoài giai điệu của bài hát cũ còn có âm thanh nghẹn ngào khiến Triệu Hương Nông rất đỗi xa lạ, giống như tiếng rên rỉ của thân cây già nua!

Lúc đó Triệu Hương Nông nghĩ, cho dù Lý Nhu khẽ nói “Được rồi, đừng khóc nữa, không sao, ngủ một giấc là không sao cả”, cho dù bà không nói gì chỉ vỗ về lưng cô, cô cũng sẽ không khiến bản thân trở nên đáng buồn như vậy lúc sau này.

Nhưng đáp lại Triệu Hương Nông là:

“Tiểu Nông, con cũng biết mẹ rất muốn an ủi con, nhưng khi đối diện với gương mặt này của con mẹ luôn cảm thấy bất lực.”

“Về phòng đi, mẹ mệt rồi muốn đi ngủ.”

Giai điệu của bài hát im bặt, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn của cô, đơn điệu, kéo dài, nực cười.

Cúi đầu, đứng dậy.

“Vâng, chúc mẹ ngủ ngon.”

Lê những bước chân nặng nề Triệu Hương Nông đờ đẫn bước về phía cửa phòng. Rời khỏi phòng bước trên hành lang rồi dừng lại ở nơi sáng sủa mà dì Thanh đang đứng.

Giọng dì Thanh có chút gấp gáp: “Tiểu Nông, ba con đang trên đường về nhà đấy, mau về phòng thay quần áo đi.”

“Vâng, dì Thanh.” Triệu Hương Nông trả lời.

Ừm, bây giờ cô đang mặc chiếc váy bị cô xé mất tà váy, ba nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô sẽ không vui, cô phải mau chóng về phòng thay quần áo.

Mở cửa phòng ra, cô Rice cầm trên tay bộ y phục đi ra từ phòng thay đồ, Triệu Hương Nông nhận lấy bộ y phục mà cô Rice đưa cho cô, đó là bộ váy nữ tính màu lam nhạt.

Triệu Hương Nông nhìn chăm chú vào bộ váy trên tay mình thật lâu.

Tối nay, Triệu Hương Nông không mặc bộ váy màu lam nhạt đó, cũng không đứng trên bậc thang cẩm thạch đợi Triệu Diên Đình như trước.

Xe của cô lướt qua xe của Triệu Diên Đình ở khúc ngoặt, một chiếc rời đi, một chiếc quay về. Năm phút sau khi hai chiếc xe lướt qua nhau, điện thoại của Triệu Hương Nông vang lên. Cô không buồn nhìn mà kéo cửa kính xuống, trong phút chốc chiếc điện thoại của cô lập tức bị nghiền nát dưới bánh xe.

Chiếc xe dừng lại ở một khu đất trống, 10 giờ tối, Triệu Hương Nông mở mui xe ra, ngắm trời đêm. Cô biết chắc chắn có rất nhiều người đang lật tung thành phố này lên để tìm cô. 16 tuổi, cô lén chuồn đến quán game để chơi, ngày hôm sau, Triệu Diên Đình đuổi hết toàn bộ người làm trong nhà, cô Lena mà cô thích biến thành cô Rice, cô phải quỳ trước mặt Triệu Diên Đình cam đam về sau sẽ không đi lung tung nữa mới giữ được dì Thanh.

Chỉ một lúc sau bầu trời bắt đầu đổ tuyết, sương giá chui vào khoang xe khiến đôi chân cô lạnh cóng. Đóng mui xe lại, Triệu Hương Nông muốn tìm một thứ gì đó đắp lên chân mình. Vừa quay đầu lại cô liền nhiền thấy chiếc áo jacket, đó là chiếc áo mà Tống Ngọc Trạch khoác lên người cô lúc chiều.

Chất liệu rất sần sùi nhưng vừa chạm vào liền cảm thấy ấm áp.

Chạm tay vào chiếc áo jacket, một loạt những hình ảnh như những thước phim dần hiện ra.

Giọng nói của người phụ nữ: “Hay là, trong lòng cô thực ra đã sớm có lựa chọn rồi?”

Giọng nói của cô: “Tôi cần người có đôi mắt chất phác, cơ thể không có bất cứ hình xăm nào, biết lái motor, thỉnh thoảng rất ngốc, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Cái quan trọng nhất chính là có tấm lưng ấm áp, khiến tôi muốn ngủ gật khi áp mặt lên đó.”

Sáng sớm, Triệu Hương Nông gõ cửa phòng của Tống Ngọc Trạch.

– ——————————————————————————–

Hello! Còn ai đọc truyện không nhỉ??? (p_q)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN