Đóa Hoa Tội Lỗi
Chương 30: Những năm tháng hồn nhiên (03)
Tối đến, Triệu Hương Nông đứng trước mặt Triệu Diên Đình, bầu không khí trong thư phòng không mấy êm đẹp, dưới đất có cuốn sách bị ném xuống, Triệu Hương Nông cúi đầu khẽ nói một câu: “Ba, ba cũng biết lúc mười mấy tuổi con đã muốn lấy Nguyên Tú rồi. Chính vì vậy ba mới cho phép con và anh ấy đính hôn, không phải sao?”
Triệu Diên Đình trầm mặc.
“Chẳng qua là con muốn lấy anh ấy sớm hơn mà thôi.”
“Tiểu Nông, Bách Nguyên Tú là thằng khốn, quan hệ nam nữ của hắn rất hỗn loạn.” Triệu Diên Đình quát lên giận dữ.
Nghe thấy câu này, Triệu Hương Nông rất muốn bật cười. Cô không thể không nhắc ba cô rằng cách đây không lâu cô vừa mới chi cho người phụ nữ tên Jessica kia 200 nghìn đô.
“Triệu Hương Nông!” Triệu Diên Đình thẹn quá hóa giận. Lần này thứ bị quét xuống đất là giá bút.
Giá bút vừa rơi xuống đất, cửa thư phòng bị mở ra. Người đàn ông vừa bị Triệu Diên Đình gọi là thằng khốn đứng ngoài cửa, phía sau Bách Nguyên Tú là Lý Nhu.
Trong ánh mắt bức người của Triệu Diên Đình, Bách Nguyên Tú bước đến bên cạnh Triệu Hương Nông, anh ta nắm lấy tay cô, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Ba, con biết mình sai rồi.”
Nắm chặt tay cô hơn: “Ba, con có thể cam đoan với ba, về sau sẽ không xảy ra những chuyện vớ vấn kia nữa.”
Bách Nguyên Tú vừa dứt lời, một chiếc bình thủy tinh bay về phía anh ta. Bách Nguyên Tú không né tránh, trong nháy mắt ấy anh ta đã thả tay Triệu Hương Nông ra đồng thời đẩy cô ra để cô không bị chiếc bình đập vào.
Chiếc bình thủy tinh có khắc biểu tượng của một hội sở cao cấp nào đó đập thẳng vào chán Bách Nguyên Tú. Triệu Diên Đình vẫn còn muốn dạy dỗ Bách Nguyên Tú nhưng đã bị Lý Nhu ngăn lại.
“Nguyên Tú, cậu đưa Tiểu Nông ra ngoài đi.” Lý Nhu lạnh nhạt lên tiếng, lúc này giọng nói của người phụ nữ vẫn luôn sống ở thế giới khác mang theo sự uy nghiêm khiến người ta không thể phản kháng.
Lúc rời khỏi thư phòng, Bách Nguyên Tú cảm thấy giây phút ấy bầu không khí trong thư phòng khá kỳ lạ. Đóng cửa phòng lại, Triệu Hương Nông giẫy khỏi tay Bách Nguyên Tú.
Cô đi trước, anh ta đi sau. Nhìn bàn tay trống không, Bách Nguyên Tú vô thức gọi một tiếng: “Tiểu Nông.”
Cô không quay đầu nhưng cũng đi chậm lại, Bách Nguyên Tú nhanh chóng đuổi kịp cô. Tối nay, Bách Nguyên Tú có một loại cảm giác rất mãnh liệt rằng mỗi bước chân anh ta bước đi đều đại diện cho sự mất mát. Cảm giác mãnh liệt đó đến từ việc Triệu Hương Nông không buồn quan tâm đến cái đầu bị thương của anh ta giống như trước kia. Phải biết rằng, trọng lượng của chiếc bình thủy tinh kia không hề nhẹ chút nào.
Đến lúc này, Bách Nguyên Tú cuối cùng cũng tỉnh ngộ, hóa ra đằng sau sự quan tâm chính là tình yêu và để tâm.
Cổ họng đắng chát, Bách Nguyên Tú nắm tay Triệu Hương Nông một lần nữa, cô muốn tránh né nhưng không thành công, sau đó cô yên tĩnh trở lại. Bách Nguyên Tú càng nắm chặt tay cô hơn, anh ta không ngừng tự nhủ, không sao, rõ ràng bây giờ vẫn chưa muộn, bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn, bọn họ còn rất nhiều rất nhiều thời gian.
Triệu Hương Nông ngồi trên quầy bar nhìn ánh sáng lung linh của ly rượu dưới ánh đèn, Bách Nguyên Tú đang pha rượu. Anh ta vừa pha rượu vừa nói chuyện với cô, cụ thể nói gì Triệu Hương Nông cũng không để ý lắm. Mới chỉ 12 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc cô đăng tin vui trên trang cá nhân, trong 12 tiếng đồng hồ này trái tim cô vô cùng bức bối.
Ly rượu an thần mà Bách Nguyên Tú vừa pha ra thì Lý Nhu xuất hiện trước mặt bọn họ, khuôn mặt bà tái hơn bình thường một chút. Bà chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Hương Nông, vuốt má cô rồi đứng trước mặt Bách Nguyên Tú, vẻ mặt nghiêm túc: “Nguyên Tú, những lời sau đây cậu phải nghe rõ cho tôi. Nếu về sau tôi mà nghe được chuyện cậu đối xử không tốt với Tiểu Nông dù chỉ một chút xíu thì tôi sẽ dùng cách của mình để trừng trị cậu.”
Nghe thấy lời này của Lý Nhu, Triệu Hương Nông liền biết.
Tất cả, đã được định đoạt!
Triệu Hương Nông không biết rốt cuộc mẹ cô đã nói với ba những gì? Buổi tối hôm nay, Triệu Diên Đình không hề bước chân ra khỏi thư phòng. Khi nhìn thấy Triệu Diên Đình lần nữa là trong bản tin buổi trưa. Khi cánh phóng viên nhắc đến chuyện hôn sự của con gái rượu, ông ta mỉm cười trả lời: Hy vọng nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người ở đây.
Sau tất cả, hôn lễ tháng 3 của Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú là chuyện đã định. Triệu Hương Nông cũng lần lượt nhận được lời chúc của bạn bè. Sau đó đội ngũ chuẩn bị hôn lễ cũng bắt tay vào việc. Sau khi thông báo hôn lễ, người bận rộn nhất không phải cô dâu tương lai là cô mà là cô Rice. Hội trường hôn lễ, khách khứa đến dự, váy cưới… khiến cô ấy bận bù đầu.
Cũng giống như cô dâu tương lai, chú rể Bách Nguyên Tú cũng không cần phải bận bịu với hôn lễ. Sáng nào anh ta cũng đúng giờ xuất hiện ở bên ngoài Triệu công quán để đón cô đi làm, còn lúc tan ca Triệu Hương Nông luôn nhìn thấy xe của Bách Nguyên Tú ngay lập tức.
Thứ sáu, dự báo thời tiết báo trận tuyết rơi liền mấy ngày nay sẽ chấm dứt, ngày mai Chicago sẽ đón ánh nắng đã lâu không xuất hiện. Lúc trời tối, tuyết mới thật sự ngừng rơi, Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú ngồi trong xe, bọn họ vừa dùng bữa tối trong nhà hàng. Trong bãi đậu xe VIP không có một bóng người, ánh đèn trong xe làm nổi bật vẻ rực rỡ của bó hoa hồng đỏ ở hàng ghế sau. Nụ hôn của Bách Nguyên Tú rơi xuống, Triệu Hương Nông quay mặt đi. Ngẩn người một lát, Bách Nguyên Tú điều chỉnh lại vị trí rồi tiếp tục tìm đến môi cô.
Sau nụ hôn sâu, giọng nói của Bách Nguyên Tú hơi khàn, anh ta nói với cô gần đó có một khách sạn khá tuyệt.
“Đưa tôi về đi.” Triệu Hương Nông nhìn ra ngoài cửa xe.
“Nếu không thì đến chỗ anh.” Bách Nguyên Tú nói tiếp.
Triệu Hương Nông biết Bách Nguyên Tú ám chỉ điều gì, cũng biết anh ta muốn gì. Bách Nguyên Tú vẫn luôn ở riêng, anh ta đang mời mọc cô về cùng anh ta.
Ánh mắt quay về trên khuôn mặt Bách Nguyên Tú, Triệu Hương Nông mỉm cười, một giây sau, nụ hôn của Bách Nguyên Tú lại ghé đến. Khi bàn tay của anh ta cưỡng ép chui vào vạt váy của cô, Triệu Hương Nông nghiến chặt răng, Bách Nguyên Tú đột ngột buông cô ra. Triệu Hương Nông mở cửa xuống xe, chạy đến lối ra, Bách Nguyên Tú đuổi theo, ở phía sau cô anh ta nói một câu như này: Triệu Hương Nông, vừa rồi không phải anh cố ý đâu, vừa nghĩ đến em và thằng đàn ông khác…
Triệu Hương Nông bịt tai lại.
Thứ bảy, Triệu Hương Nông vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Bách Nguyên Tú đang ngồi đọc sách ở trong phòng cô. Khi chạm phải ánh mắt của cô, anh ta cười với cô. Trên môi anh ta vẫn còn vết thương bị cô cắn vào tối qua, Triệu Hương Nông nhắm mặt lại một lần nữa.
Chủ nhật, cuối cùng Chicago cũng chào đón ánh nắng đã lâu không thấy. Ánh nắng khẽ hắt lên đống tuyết ở hai bên đường, Triệu Hương Nông đứng ở bên ngoài cửa trung tâm huấn luyện trượt băng. Cũng giống như lần đầu tiên đến đây, Triệu Hương Nông nheo mắt đánh gia tòa kiến trúc cũ kỹ kia, trên bức tường loang lổ là bầu trời trong xanh chưa bị những tòa nhà cao tầng che khuất. Triệu Hương Nông ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm.
Cũng không biết bao lâu sau, ánh mắt của Triệu Hương Nông rời khỏi bầu trời trên đỉnh đầu, bầu trời phẳng lặng ấy vẽ ra một đường chân trời, có một bóng dáng cao gầy đứng ở đường chân trời ấy, đứng dưới bầu trời xanh.
Đeo kính lên, Triệu Hương Nông mặt vô cảm đi qua bóng người ấy. Phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, cùng cô bước vào cửa lớn của trung tâm trượt băng.
Một lúc sau, anh lên tiếng: “Triệu Hương Nông, tuần trước em không đến.”
Triệu Hương Nông không buồn để ý, cô chào hỏi mấy người mình bắt gặp. Chỗ quẹo tiếp theo anh kéo áo cô, nói to hơn một chút: “Tôi đã từng đến chỗ em làm việc tìm em.”
Triệu Hương Nông liếc bàn tay đang kéo áo cô: “Tống Ngọc Trạch, bỏ tay ra!”
Tống Ngọc Trạch thoáng nhíu mày, không có ý định buông tay.
“Anh nói lần trước anh đến chỗ tôi làm việc tìm tôi?” Triệu Hương Nông nhếch miệng mỉm cười.
Tống Ngọc Trạch gật đầu.
“Anh không tìm thấy tôi, vì đồng nghiệp của tôi nói với anh là tôi không ở đó.” Triệu Hương Nông thở dài: “Thực ra hôm đó tôi có ở đó, là tôi bảo cô gái kia nói với anh như vậy.”
Tống Ngọc Trạch càng nhíu chặt lông mày.
“Vẫn không đoán ra sao?” Triệu Hương Nông lấy chiếc kính luôn khiến cô khó chịu trên mặt cô xuống, dùng chiếc kính gõ lên đầu Tống Ngọc Trạch: “Đồ ngốc, ý của tôi rất rõ ràng, đó là vì tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
Dứt lời, nhân lúc Tống Ngọc Trạch đang ngẩn người, Triệu Hương Nông gỡ tay anh ra. Đeo kính lên, cô đi về phía phòng làm việc của chú Chung.
Lúc sắp mở cửa phòng làm việc của chú Chung thì Tống Ngọc Trạch đuổi theo ngăn cô lại: “Triệu Hương Nông, tôi không nghĩ ra lý do khiến chúng ta không gặp lại nhau.”
Đúng là người đơn giản! Cũng giống như công thức một cộng một bằng hai của người đàn ông này, Triệu Hương Nông có cách để đối phó với hạng người.
“Tống Ngọc Trạch.” Triệu Hương Nông nhếch miệng nở nụ cười với Tống Ngọc Trạch: “Có phải đã nếm được lợi lộc nên cảm thấy tiêu tiền của phụ nữ cũng chẳng sao cả, còn rất dễ kiếm nữa không? Lúc này anh bám lấy tôi chính là anh đang nghĩ, không chừng có thể kiếm được tấm séc 500 nghìn nữa?”
Bầu không khí lập tức trùng xuống, vài giây sau Tống Ngọc Trạch nghiêng người nhường đường, Triệu Hương Nông mở cửa phòng làm việc của chú Chung.
Rời khỏi phòng làm việc của chú Chung, Triệu Hương Nông đứng ở tận cuối hành lang, ngẩng đầu đón lấy ánh nắng, nhắm mắt lại.
Ban nãy, cô nói với chú Chung đây là lần cuối cùng cô xuất hiện ở nơi này.
“Chú nghĩ, cháu sẽ còn đến đây, chú sẽ giữ lại mọi thứ, kể cả tủ chứa đồ của cháu.” Chú Chung nói như vậy.
Người này dựa vào cái gì mà võ đoán như vậy? Đối mặt với khuôn mặt thật thà của chú Chung, Triệu Hương Nông không biết vì sao lại cảm thấy chột dạ, trong lúc chột dạ cô lại nhấn mạnh một lần nữa: “Không đâu, lần này chú đoán sai rồi, sau này cháu thật sự sẽ không đến đây nữa.”
Đúng thế, Triệu Hương Nông nghĩ, về sau cô nhất định sẽ không đến đây nữa, bởi vì cô sắp kết hôn rồi.
Xếp lại từng đôi giầy trượt băng bị chất đống một cách bừa bãi, nhẹ nhàng chạm vào bề mặt của những chiếc giầy, thắt lại dây giầy, dùng bàn chải cọ sạch vết bẩn trên mặt giầy. Lần này Triệu Hương Nông làm việc chăm chú hơn bất cứ lúc nào khác, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên bóng lưng của cô cùng với bóng người hắt lên tủ chứa đồ khiến cô thấy phiền lòng.
“A…” Cơn đau bất ngờ khiến Triệu Hương Nông kêu lên theo phản xạ.
Ngay tức khắc, ngón tay bị lưỡi dao cứa rách chảy máu, Triệu Hương Nông ngẩn ngơ nhìn ngón tay bị thương của mình.
Cùng với tiếng chửi thề, bàn tay của cô được một bàn tay lớn hơn nắm lấy, chiếc khăn tay màu lam quấn lấy ngón tay cô. Triệu Hương Nông ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Tống Ngọc Trạch lấy thuốc bôi lên vết thương. Đợi đến khi anh bôi thuốc cho cô xong, Triệu Hương Nông lạnh nhạt nói một tiếng cảm ơn, sau đó cô không để ý đến Tống Ngọc Trạch nữa mà tiếp tục làm công việc cô vừa làm.
Tống Ngọc Trạch không rời đi, anh bắt đầu cùng cô sắp xếp giầy trượt băng. Khi tay của anh và cô vô tình chạm vào nhau thì cô nhanh chóng né tránh.
Sau một lúc trầm mặc.
“Tôi đã quyên góp 500 nghìn kia cho tổ chức từ thiện rồi.” Tống Ngọc Trạch khẽ nói.
Triệu Hương Nông dừng tay lại, ngẫm nghĩ giây lát, cô hít sâu một hơi rồi đứng dậy, Tống Ngọc Trạch cũng đứng dậy theo.
“Đó là chuyện của anh, anh nói với tôi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Triệu Hương Nông hờ hững nói với Tống Ngọc Trạch. Nói xong Triệu Hương Nông đi lướt qua người anh.
Nửa tiếng sau, ở giữa con đường gần trung tâm trượt băng, Tống Ngọc Trạch nằm dưới một chiếc xe, Triệu Hương Nông quỳ sụp bên cạnh Tống Ngọc Trạch, vừa gào khóc vừa liên tục cầu cứu những chiếc xe và đám người đi qua chỗ cô.
Cuối đông, bóng đêm, ánh đèn rực rỡ, con đường dài, lớp tuyết trải dài trước mắt.
Giọng nói đó vẫn đang vang vọng:
“Cầu xin mọi người, xin mọi người giúp tôi, xin mọi người cứu Tống Ngọc Trạch…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!