Đóa Hoa Tội Lỗi
Chương 4: Như bắt đầu cũng như kết thúc (04)
Sau khi tỉnh lại, nhân viên điều tra vụ tai nạn sắp xếp cho cô một bác sĩ tâm lý, An Thác Hải cũng từ bỏ công việc kỹ sư để trở thành một thương nhân, bởi vì vợ anh cần một khoản chi tiêu rất lớn.
Có những lúc, Mục Hựu Ân luôn nghĩ cô có thể khiến An Thác Hải sạt nghiệp không, mà dường như việc mà một người không còn gì như cô có thể làm chỉ là ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng, cô vẫn không chịu được cô đơn mà lén chuồn ra ngoài chơi vào một ngày tháng tư có ánh nắng rực rỡ.
“Em xin lỗi, Thác Hải, về sau em sẽ không như vậy nữa.” Cô làm nũng với anh.
Nhưng mà, hình như không thu được hiệu quả, An Thác Hải vẫn bất động như tảng đá.
“An Thác Hải.” Mục Hựu Ân giậm chân.
Người trước mặt buồn bực nói: “Cởi quần áo ra.”
Hả… Chuyện gì thế này? Từ trước đến nay An Thác Hải chưa từng xuất hiện tình huống này, bây giờ là ban ngày, mà hôm nay cũng không phải thứ bảy.
Vì tình hình sức khỏe của cô nên bọn họ một tuần làm một lần, chuyện này một năm nay mới có thể làm, hai năm trước được sự cho phép của bác sĩ bọn họ mới sinh hoạt vợ chồng, một năm trước thì nửa tháng một lần, lúc nào sức khỏe của cô không ổn thì trở thành một tháng một lần, nửa năm trước từ nửa tháng đổi thành mười ngày, sau đó bác sĩ lại ám thị có thể một tuần một lần. Trên phương diện này An Thác Hải hoàn toàn nghe theo lời bác sĩ, anh rất biết kiềm chế với chuyện ấy, sự kiềm chế của An Thác Hải khiến lòng Mục Hựu Ân rất khó chịu, dù sao thì bây giờ anh đang ở độ tuổi trẻ trung, sự kiềm chế của An Thác Hải luôn khiến Mục Hựu Ân thấp thỏm trong lòng, cơ thể của cô so với những cô nàng Thổ Nhĩ Kỳ ở đây quá yếu ớt.
Mục Hựu Ân luôn nghĩ có phải mình không đủ hấp dẫn nên mới không khơi dậy được ham muốn chuyện ấy của An Thác Hải, một tháng trước sau khi nghe Saina kể rằng cô nàng và bạn trai một tối có thể làm liên tục mấy lần, Mục Hựu Ân càng thấp thỏm hơn. Tối đó, khi cô đang tắm thì cố ý kêu to một tiếng, không ngoài dự liệu An Thác Hải lập tức xông vào, cô để anh nhìn thấy cơ thể không một mảnh vải của mình, lúc đó, thực sự biểu hiện của An Thác Hải khiến Mục Hựu Ân hơi buồn, cô không hề nhìn thấy vẻ mê loạn mà cô muốn thấy trong mắt An Thác Hải, cái cô thấy là sự lo lắng trong đôi mắt ấy, sau lo lắng là trách cứ, sau trách cứ là bất đắc dĩ, sau đó anh liền ra khỏi phòng tắm.
Lúc đó, Mục Hựu Ân xấu hổ đến nỗi muốn bật khóc, chắc chắn là do ngực cô không đủ to, mông cô không đủ cong, ánh mắt cũng không đủ ghẹo người.
Nhưng mà, sau vài phút An Thác Hải lại vào phòng tắm một lần nữa khiến tim cô dâng trào sự vui mừng, đêm đó là lần đầu tiên họ không làm trên giường, đêm hôm đó động tác An Thác Hải có vẻ mạnh bạo hơn sự cẩn thận lúc bình thường.
Hơn nữa lần làm trong nhà tắm này bọn họ đã phá vỡ quy luật một tuần làm một lần, bọn họ trong nhà tắm giống như nhân viên ăn chặn của ông chủ một ngày nghỉ vậy.
Làm xong, dưới anh mắt của anh cô có chút chột dạ, dường như tâm tư của cô đã bị anh nhìn thấu.
Nhớ lại đêm đó, gò má Mục Hựu Ân hơi ửng hồng, bây giờ trời vẫn chưa tối, như vậy có được không? Dưới sự bao bọc của ba mẹ cô đơn thuần mà trưởng thành, vẫn sống theo phép tắc, làm chuyện ấy phải tắt đèn mới dám buông thả, chần chờ một lúc Mục Hựu Ân lần mò khóa áo của mình, lắp ba lắp bắp nói: “A Thác, bây giờ vẫn chưa tối mà.”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khe khẽ, anh khẽ cốc nhẹ lên trán cô: “Mục Hựu Ân, em nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Lúc này Mục Hựu Ân mới phát hiện An Thác Hải bảo cô cởi quần áo ra mang ý khác, áo khoác của cô màu trắng, chiếc áo trắng không may dính chút nước màu màu đỏ của Saina, vệt màu đỏ trên áo trắng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, giống như màu của máu.
Ngẩng đầu lên, khẽ dịch chân, Mục Hựu Ân liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của An Thác Hải, sắc mặt đó giống như màu trắng của quảng trường ở khu thành cổ, lặng ngắt nặng nề.
Mục Hựu Ân vội vàng cởi áo rồi ném sang bên cạnh.
An Thác Hải vén lọn tóc trên trán cô, nói một câu, đi tắm đi, tắm xong ăn cơm.
Sau khi tắm rửa ăn tối xong, Mục Hựu Ân liền ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem ti vi, cô có một tiếng đồng hồ để xem ti vi, xem xong ti vi là 8 giờ, lúc 8 giờ An Thác Hải sẽ đo huyết áp cho cô, sau đó 9 giờ đúng là thời gian cô phải lên giường đi ngủ.
8 giờ đúng, An Thác Hải cầm máy đo huyết áp ngồi xuống bên cạnh cô, Mục Hựu Ân vươn tay ra gác trên gối cát đặc biệt, ánh mắt vẫn dính chặt vào ti vi.
Ngửi mùi hương quen thuộc kia Mục Hựu Ân cong khóe miệng, An Thác Hải nhét kẹo vào miệng cô, kẹo trong miệng cô cũng là thứ đặc biệt có một không hai thuộc về Mục Hựu Ân, được làm từ táo đỏ lột vỏ thượng hạng, đến từ chuyên gia dinh dưỡng mà An Thác Hải thuê, đó là một người Tây Âu, An Thác Hải phải trả cho ông ta 10 nghìn Euro mỗi tháng, công việc của ông ta rất đơn giản chính là mỗi tháng làm ra ba mươi viên kẹo mà An Thác Hải vừa cho cô ăn.
Nếm được mùi vị quen thuộc khiến cõi lòng Mục Hựu Ân khổ sở, một ngày nào đó cô sẽ khiến An Thác Hải trở thành một người nghèo kiết xác? Người đàn ông tốt như này chí ít cũng nên lấy được một người phụ nữ khỏe mạnh, hoạt bát, thông minh, mà ba cái kia cô đều không có.
Quay đầu qua, Mục Hựu Ân nheo mắt lại, ngắm An Thác Hải đang chú tâm đo huyết áp cho cô, người đàn ông của cô nhất định là hình thượng chàng kỵ sĩ trong giấc mộng mà mọi phụ nữ trên thế giới đều mơ thấy: Chàng sống trong rừng rậm, cưỡi một chú tuấn mã màu nâu băng qua cánh đồng tuyết, mái tóc mềm mại, có đôi mắt đen láy như mắt nai, dáng người nhanh nhẹn như con báo, luôn xuất hiện trong lúc mọi người cần giúp đỡ nhất.
Cô ngắm anh một cách đắm đuối, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên.
Chắc hẳn anh đã nhìn thấy sự đắm say trần trụi trong đáy mắt cô, Mục Hựu Ân cúi đầu xuống, một bóng đen phủ lên mặt cô, nụ hôn của anh khẽ đáp xuống mí mắt cô.
An Thác Hải không nhiệt tình như những anh chàng Bắc Âu, anh rất ít khi thể hiện tình cảm nữa là bỗng dưng làm ra những cử chỉ như này. Mục Hựu Ân bỗng nhiên nghĩ, chiều hôm nay người đàn ông tên là Bách Nguyên Tú kia nói lúc cô nheo mắt lại rất mơ màng, có lẽ nào An Thác Hải vừa bị ánh mắt mơ màng của cô mê hoặc?
Nhưng mà Mục Hựu Ân không dám hỏi anh, sợ lại trở thành chuyện cười “Cởi quần áo” một lần nữa.
9 giờ đúng, uống hết cốc sữa Mục Hựu Ân ngoan ngoãn chui vào trong chăn. Căn phòng bọn họ sống nằm ở chỗ đất cao của thị trấn này, một căn nhà đơn, có hướng lấy ánh sáng vô cùng đẹp, Thổ Nhĩ Kỳ thuộc khí hậu Địa Trung Hải, xuân hạ thu chiếm một khoảng thời gian rất dài trong năm, trong ba mùa này ánh mặt trời Địa Trung Hải không ngừng di chuyển qua nóc nhà của họ, buổi sáng tinh mơ mở cửa sổ ra sẽ có làn gió mơn man thổi vào, bên ngoài cửa sổ là một vườn táo rộng lớn, những cây táo tươi tốt tràn đầy sức sống.
Căn phòng này có tên là nhà, người đàn ông đang chuẩn bị công việc ngày mai ở trong phòng kia là nam chủ nhân của căn phòng này, là anh đã tạo cho cô một môi trường sống hoàn hảo, khiến trái tim cô lúc nào cũng ngập tràn sự vui vẻ.
Chiếc chăn màu táo xanh bị Mục Hựu Ân kéo xuống một chút, bình thường lúc này cô nên ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ, giấc ngủ là yếu tố cơ bản nhất của sức khỏe, điều này là An Thác Hải nói.
Nhưng tối này Mục Hựu Ân không muốn, trong lòng cô có một số lời thầm kín muốn nói với chồng cô, cô là một cô nàng hay xấu hổ, một số lời thầm kín cần nói ở một số thời điểm nhất định.
Lén lút nhìn anh chồng của cô qua chiếc chăn nửa che nửa đậy, sao anh ấy lại cau mày rồi, gặp vấn đề gì khó giải quyết sao? Thứ hai là một ngày công việc ngập đầu, Mục Hựu Ân cũng cau mày, cũng may hàng lông mày của An Thác Hải nhanh chóng giãn ra, cô cũng không cau mày nữa.
Ánh đèn ấm áp soi tỏ đáy mắt của anh, cô lại nhìn thấy đôi mắt nai của anh, tĩnh mịch mà chất phác.
Ừm, anh ấy đang thu dọn đồ đạc rồi, Mục Hựu Ân vội vàng nhắm mắt lại, lúc sau An Thác Hải vén một góc chăn lên, anh vừa nằm xuống, cô liền vươn tay ôm lấy eo anh, dè dặt áp mặt lên lồng ngực của anh, gò má khẽ cọ trên lồng ngực anh.
“Còn chưa ngủ à?” Anh mở rộng vòng tay, để cô thoải mái vùi trong lòng anh.
“Dạ.” Cô lơ đãng trả lời, cảm xúc của cô đang xao động.
“Có phải cơ thể…” Anh cất cao giọng.
“Không phải, không phải.” Mục Hựu Ân thầm than thở, người đàn ông này luôn lo lắng với vấn đề cơ thể cô.
Trong gang tấc cô cảm nhận được vì lời này của cô mà anh lại thả lỏng tần suất hô hấp.
Cô vùi mặt thật sâu vào lòng anh, nói: “A Thác, em rất vui vì chúng ta ở bên nhau.”
Sở dĩ cô nói như vậy, sở dĩ muốn nói với anh như vậy đều là do người đàn ông đứng ở quảng trường màu trắng kia, Triệu Hương Nông của Bách Nguyên Tú không còn nữa, không thể gặp cô ấy nữa, An Thác Hải của Mục Hựu Ân vẫn còn đây, vẫn luôn ở đây, mở mắt liền thấy, vươn tay liền chạm tới.
Không còn gì tốt hơn điều này, may mắn làm sao.
Mục Hựu Ân cho rằng lời cô nói sẽ không nhận được hồi đáp giống lúc bình thường, cô thì thẹn thùng còn anh thì không thích biểu đạt.
Nhưng không ngờ cô lại được anh đáp lại, anh nói: “Anh cũng vậy.”
Ba chữ “Anh cũng vậy” giống như được bật thốt từ đáy lòng anh, vành tai cô đang dán chặt trên trái tim anh nghe thấy được.
Mục Hựu Ân muốn ngẩng đầu lên, muốn nhìn thấy biểu tình của An Thác Hải khi nói câu này, cô đang định làm vậy thì bàn tay của anh đã đè lên gáy cô.
“Ngủ nào.” Anh dùng cái uy của ông chồng ra lệnh.
Mục Hựu Ân lại ngoan ngoãn áp mặt lên lồng ngực anh, thực ra trong lòng cô vẫn còn một câu muốn nói với anh.
Cô muốn nói với anh: “A Thác, nếu như có một ngày em biến mất, anh đừng tìm em, sau rất nhiều quãng thời gian xuân hạ thu đông qua đi, chúng mình nhất định sẽ gặp nhau ở một nơi khác, đến lúc đó, chúng mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ chia xa.”
Có người nói, sinh ly và tử biệt thuộc về quy luật tự nhiên cũng giống như duyên hết tình tan. Mục Hựu Ân không biết những tế bào bạch cầu phân tán trong cơ thể cô đến lúc nào sẽ lấn chiếm hồng cầu, Mục Hựu Ân sợ đến ngày đó An Thác Hải sẽ giống như Bách Nguyên Tú, tìm kiếm bóng hình Mục Hựu Ân khắp thế gian.
Vốn dĩ cô muốn nói với anh như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không dám, nếu cô nói lời này ra, An Thác Hải nhất định sẽ sinh nghi, rồi lại tìm mọi cách bắt đầu một vòng lo tính trước sau.
Ngủ thôi, Mục Hựu Ân, không nghĩ mấy chuyện phiền nào nữa, cô nhắm mắt lại và thầm nói với mình.
Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy An Thác Hải khẽ nói bên tai cô: “Hựu Ân, cây táo chúng ta trồng hồi bé đã trở thành một cái cây cao lớn rồi.”
“Ừm.” Cô và anh cũng trưởng thành thì cây táo bọn họ trồng đường nhiên cũng sẽ cao lớn, sau khi cao lớn sẽ trở nên cứng cáp.
“Hựu Ân, còn nhớ mấy chữ chúng ta khắc trên cây táo không?”
“Dạ.” Cô đương nhiên vẫn nhớ.
Mùa hè năm đó, trên ngọn núi dưới bầu trời đầy sao, bọn họ trồng một cây táo, bọn họ khắc chữ trên cây táo: Mục Hựu Ân và An Thác Hải ở bên nhau, mãi mãi, một đời một kiếp.
Đó là ngày định ước của bọn họ.
Khóe miệng hơi cong lên, lúc đó anh và cô có được coi là yêu sớm không nhỉ?
“Lúc đó, chúng mình 16 tuổi.” Cô thầm thì, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu.
“Ngốc.” Anh vỗ lên gáy cô: “Là 17 tuổi chứ, vào mùa hè, em mặc chiếc váy in hình quả dâu tây.”
Là 17 tuổi sao? Hình như là vậy, lúc đó cô mặc chiếc váy in hình quả dâu tây ư? Ừm, hình như vậy, mấy quả dâu tây in trên váy cô đỏ mọng.
Muốn ăn dâu tây quá, Mục Hựu Ân chép miệng.
Đêm càng lúc càng khuya, bóng đêm khiến căn phòng ở trên cao vạch ra những đường nét mơ hồ. Người đàn ông trong căn phòng cầm chiếc điện thoại đặt ở một bên của người phụ nữ lên, mấy phút sau, người đàn ông tắt điện thoại.
Cùng đêm đó, trong khách sạn Hilton ở Istanbul, Bách Nguyên Tú gọi một cuộc điện thoại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!