Đóa Hồng Cuối Cùng - Chương 2: Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Đóa Hồng Cuối Cùng


Chương 2: Phần 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Sâm vẫn đối tốt với cô như trước, âm thầm ghi nhớ sở thích của cô.

Kiều An Ninh thường để đồ lung tung, Lâm Sâm sẽ giúp cô sắp xếp mọi thứ một cách gọn gàng. Cậu cũng sẽ giúp cô ghi nhớ bài tập về nhà mỗi ngày, khi cô gặp câu hỏi khó sẽ chủ động giúp cô, cũng không than mệt mỏi mà giảng giải cho cô.

Sau khi nhà ăn được sửa sang, Lâm Sâm sẽ giúp cô lấy cơm, bất cứ khi nào có người hỏi: “Lâm Sâm, sao cậu nương* vậy, dùng một hộp cơm màu hồng?”

*娘炮 (nương pháo), vậy nương pháo có nghĩa là gì? Nương pháo chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.

Lâm Sâm nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng trẻo: “Của bạn cùng bàn.”

“Ui chời, nói có ghê không.”

Lâm Sâm không quan tâm, càng đi càng xa: “Nên làm mà.”

Thực tế, việc con trai lấy đồ ăn cho con gái hàng ngày là một điều mờ ám. Mối quan hệ trước đây của họ cũng dần trở nên thân thiết hơn. 

Kiều An Ninh đứng trên bệ cửa sổ nhìn bọn con trai trêu đùa, khuôn mặt cô dần đỏ bừng lên, điều cô chú ý hơn cả chính là dáng người cao ráo đẹp trai ở đằng kia. 

Đã cắm rễ trong tim, cô không thể nào quên được.

Sau kỳ nghỉ hè, cả hai đã hẹn đi du lịch cùng nhau, Kiều An Ninh đang gặp khó khăn vì thiếu tiền nên nhất quyết kéo Lâm Sâm đi làm thêm.

Nói là làm cùng nhau nhưng Lâm Sâm đã âm thầm giúp đỡ Kiều An Ninh suốt thời gian qua. Cô được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ đến lớn, lớn lên còn không biết quét sàn chứ đừng nói đến lau, rửa chén một lúc cũng mệt. Lâm Sâm âm thầm ở phía sau dọn dẹp mọi thứ cho cô.

Nhà hàng này có đồng phục đặc biệt, đèn trong phòng thay đồ bị hỏng, bà chủ cũng lười sửa. Nhưng Kiều An Ninh lại sợ bóng tối nên mỗi lần đi vào đều do dự một lúc mới thay đồ. Vì vậy, Lâm Sâm đã mua bóng đèn, trèo lên chiếc ghế đẩu cao để giúp cô thay nó.

Trái tim của Kiều An Ninh đầy bong bóng ngọt ngào.

Bà chủ cười và nói nhỏ với Kiều An Ninh, “Bạn trai của cháu thật tốt với cháu.”

Cô cười đáp lại: “Bọn cháu là bạn cùng lớp, có quan hệ tốt thôi ạ.”

“Tôi là người từng trải, ánh mắt không thể lừa người. Cậu trai này rất nghiêm túc, không tồi đâu nên trân trọng.” Bà chủ trêu ghẹo cười cười, vỗ vỗ vai cô rồi bước đi.

Ban đêm, Kiều An Ninh chống cằm nhìn sao.

Rốt cuộc Lâm Sâm có thích cô hay không? Không thích sao lại đối xử tốt với cô như vậy, đã vượt ra ngoài phạm trù bạn bè thông thường rồi.

Nhưng nếu thích thì có rất nhiều cặp đôi xung quanh, tại sao Lâm Sâm lại không tỏ tình?

Hay là nhát gan? Lần đầu biết yêu, cứ phải thận trọng một chút.

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

Kiều An Ninh tìm thấy một lý do chính đáng cho cậu, cô vui vẻ về nhà.

Rốt cuộc công việc bán thời gian cũng không tiếp tục, ở quê Lâm Sâm có việc phải làm, cần phải về nhà hơn 10 ngày. Kiều An Ninh lo lắng, vì sợ rằng nếu Lâm Sâm thực sự bị giữ quê, làm sao họ có thể ra ngoài chơi được?

Lâm Sâm sờ sờ đầu của cô: “Có khi nào tôi nói mà không giữ lời chưa?”

Cũng đúng.

Kiều An Ninh lại cười.

Họ đúng giờ tập trung ở ga tàu điện cao tốc, đến Nam Kinh, đến hồ Huyền Vũ đợi hoàng hôn, ngắm cảnh chùa Khổng Tử vào ban đêm, đến địa điểm cũ của Bảo tàng nghệ thuật quốc gia để nhận phòng, thăm quan phòng tưởng niệm của bảo tàng, và  lần lượt nếm thử các món ngon địa phương. Kiều An Ninh đã nặng thêm vài cân sau khi ăn, còn muốn đến chùa Jiming.

Lâm Sâm thở dài, “Chùa Jiming là để cầu nhân duyên.”

Kiều An Ninh chớp chớp mắt giả vờ như không biết gì: “Mình không biết chân mệnh thiên tử của mình ở đâu nên mới cầu.”

Nói đến đây, trái tim của Kiều An Ninh gần như muốn nổ tung.

Nếu Lâm Sâm thực sự có ý với cô, cậu có thể tỏ tình ở đây. Không thì cũng phải nói vài câu mập mờ, dù sao kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đang đến gần, sau khi thi đại học, bọn họ sẽ có tư cách ở bên nhau.

Tạm dừng ba giây.

Lâm Sâm vẫn nhìn cô như: “Cậu vào đi, tôi không đi.”

“Tại sao cậu không đi?” Lâm Sâm mím môi không nói gì.

Kiều An Ninh chán nản, sau khi bước vào cũng không cầu xin điều gì, cô đi vòng quanh rồi đi ra. Cô đã nhận định rồi, nhân duyên của cô chỉ cần Lâm Sâm. Lâm Sâm là người tốt nhất mà cô từng gặp, từ khi gặp Lâm Sâm, dù có người đẹp trai hay giàu có hơn cô cũng không cần.

Cuối cùng, họ đến Đại học Nam Kinh.

Kiều An Ninh ôm lấy cánh tay chàng trai, gió từ xa thổi bay mái tóc dài của cô gái, cô cười nói: “Lâm Sâm, chúng ta đã hẹn đến đây học đại học đúng không?”

Điểm của Lâm Sâm chắc chắn không thành vấn đề, nhưng Kiều An Ninh vẫn cần phải cố gắng hơn nữa. Kiều An Ninh không sợ, chỉ cần có Lâm Sâm ở phía trước, mỉm cười vẫy tay với cô, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì.

Lâm Sâm đồng ý.

Khi kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, điểm số của hai người đều ổn, Kiều An Ninh vốn tưởng rằng sẽ nắm chắc chín trên mười. Nhưng vào mùa hè này, Lâm Sâm đã biến mất.

Điện thoại không nhận, Lâm Sâm cũng không có bạn bè bên cạnh, cô không thể hỏi bất cứ ai, giống như đã bốc hơi khỏi thế giới. 

Khi gặp lại Lâm Sâm là lúc Kiều An Ninh nhận được giấy báo nhập học: Đại học Nam Kinh.

Lâm Sâm cúi đầu: “Thực xin lỗi, An Ninh, tôi vẫn quyết định ở lại Kiều Thành.”

Cậu đã chọn Đại học Kiều Thành. Cậu đã thất hứa.

Cậu đã từ bỏ Kiều An Ninh.

“Tại sao cậu không nói trước với mình? Hay là cậu có lý do gì?” Kiều An Ninh nghiến răng, chịu đựng cơn tức giận, cố gắng giữ bình tĩnh.

Lâm Sâm không nói.

Kiều An Ninh thất hồn lạc phách rời đi. Trong kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng đó, cô không hề liên lạc lại với Lâm Sâm, ngày nào cô cũng ra ngoài chơi với Giang Tầm.

Nhưng chỉ có Kiều An Ninh mới biết, mỗi đêm cô đều cầm tấm ảnh đó mà rơi nước mắt, trong lòng cô đã cô đơn đến nhường nào. Cô chỉ dùng sự vui vẻ và náo nhiệt để làm tê liệt bản thân mình.

Sau khi vào đại học, Kiều An Ninh vẫn chưa thoát ra khỏi giấc mộng hoang đường này, cô không thể tin được tại sao một người nghiêm túc như cậu lại đột nhiên thất hứa. Lâm Sâm đã hứa với cô hàng ngàn lần, lần nào cũng giữ lời. Nhưng tại sao sợi dây xích lại đột nhiên rơi ra vào thời khắc mấu chốt?

Lúc này, Giang Tầm tỏ tình với cô. Thật ra cô vẫn luôn biết tâm tư của Giang Tầm, nhưng vì tình cảm nhiều năm như vậy, cô không muốn phá vỡ tầng giấy mỏng ấy.

Nói thẳng ra, Giang Tầm đối xử với cô rất tốt, chăm sóc cô từng chi tiết nhỏ. Kể cả khi cô có người khác trong lòng, vẫn bất kể được mất mà hết lòng với cô.

Kiều An Ninh muốn đồng ý lời tỏ tình của Giang Tầm, nhưng lại nghĩ đến Lâm Sâm.

Nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép cô gửi tin nhắn cho Lâm Sâm, vì vậy cô đã lấy một bó hoa hồng chụp ảnh lại và kèm theo một dòng chữ: Chuẩn bị thoát kiếp độc thân rồi!

Bài đăng này chỉ hiển thị với Lâm Sâm.

Mỗi phút mỗi giây đều là dày vò. Đợi tới buổi tối, Kiều An Ninh nhận được tin nhắn của Lâm Sâm: [An Ninh, tôi có chuyện muốn nói với cậu, cuối tuần tôi sẽ đến trường tìm cậu.]

Kiều An Ninh: [Được.]

Cô ngập tràn chờ mong, trang điểm, mặc bộ quần áo đẹp nhất, đặt trước vài nhà hàng, giống như Lâm Sâm nhớ rõ sở thích của cô, cô cũng nhớ rõ sở thích của Lâm Sâm.

Nhưng mà, Lâm Sâm lại lỡ hẹn.

Trái tim Kiều An Ninh âm ỉ cơn đau tê dại, cô đã quen rồi. 

Dường như sau khi lớn lên, tất cả đều bị thời gian đẩy về phía trước, hết lần này tới lần khác thất hứa, đau đớn thành từng cơn, từ lâu đã không còn là những đứa trẻ của năm xưa nữa rồi.

Cuộc hẹn có bị lỡ hay không thực sự không quan trọng, điều quan trọng là có một thông điệp đằng sau nó:

Cậu ấy không thích mày.

Cậu ấy không đặt mày ở trong lòng. Mày chẳng là gì cả, chỉ là khách qua đường có mối quan hệ tốt hơn một chút với cậu ấy mà thôi.

Kiều An Ninh chấp nhận Giang Tầm. Sau khi tốt nghiệp, Giang Tầm mua nhẫn và hoa và chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến. Quỳ một gối cầu hôn, Kiều An Ninh đồng ý.

Nếu đã không phải người đó, thì là ai cũng có sao đâu?

Gia đình hai bên đều biết rõ gốc rễ của nhau, đều rất hài lòng. Trong hoàn cảnh Kiều An Ninh còn đang mơ hồ, ngày quyết hôn cũng đã được quyết định. Lần này cô hoàn toàn hoảng loạn, nhưng cô cũng không đưa ra ý kiến phản đối nào. Nếu cô hối hận vào thời điểm này, sẽ mang tiếng bất nghĩa với cha mẹ, trừ khi có người sẵn sàng đưa cô đi.

Lần cuối cùng Kiều An Ninh nhắn tin cho Lâm Sâm: [Mình sắp kết hôn rồi. Lâm Sâm, cậu không muốn nói gì sao?]

Lâm Sâm vẫn không trả lời.

Kiều An Ninh trầm mặc và thỏa hiệp với thực tại. Sau khi khóc một trận, cô đã xóa Lâm Sâm, xóa hết hạnh phúc và hận thù, xóa hết những năm tháng đã qua.

Cô sẽ ngoan ngoãn quên Lâm Sâm và sống một cuộc sống tốt đẹp với Giang Tầm.

Cô, Kiều An Ninh, nói được làm được.

*

(Đoạn này của Lâm Sâm nên sẽ đổi xưng hô theo ngôi kể của Lâm Sâm)

Ngày nhận được thiệp mời, Lâm Sâm vừa kết thúc một đợt hóa trị, anh đang cầm trên tay một bức ảnh, cô gái có lông mày cong và khuôn mặt trái xoan to bằng lòng bàn tay. Anh nhìn rồi lại nhìn, dù có ngắm thế nào cũng thấy không đủ.

Trên người anh có một cái ống, mặt vừa gầy lại vừa vàng vọt, hai má hóp lại, tóc cũng là tóc giả. Gần đây càng ngày càng yếu, đến rót một cốc nước cũng không còn sức.

Bệnh nhân bên cạnh thấy anh ngơ ngác thì hỏi: “Anh đi không?”

Lâm Sâm cười lắc đầu: “Không đi.”

“Tôi cảm thấy là do cô ấy giận dỗi, nếu anh đưa cô ấy đi, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”

Lâm Sâm cười nhạt: “Làm sao để đưa cô ấy đi?”

Thậm chí không còn đủ sức để nắm tay cô ấy…

Anh thở một hơi nặng nề.

Bệnh nhân kia cũng im lặng.

Đồng hồ treo tường tích tắc chuyển động, thời gian cứ lặng lẽ trôi. Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn thiếu lần này sao?

Cô gái ngốc nghếch này, sao Lâm Sâm có thể không biết cô đang nghĩ gì.

Giống như năm đó khi cô cố ý chụp ảnh, anh đều nhìn thấy, chụp thì chụp thôi. Nếu cô muốn chụp ảnh, anh sẽ giúp đỡ, vì vậy anh đứng xa hơn một chút về phía trước, trên khóe môi nở nụ cười sâu hơn.

Để cả khuôn mặt của mình có thể lọt vào khung hình.

Anh biết sự kiêu ngạo của cô, tất cả những gì cô thích, cũng biết sự do dự và tự ti của cô.

Lâm Sâm cũng từng cố gắng đến gần. 

Anh đã cùng cô làm việc bán thời gian, nhưng rồi phải rời đi vì bệnh tật.

Anh đã hứa với cô sẽ thi vào đại học Nam Kinh, nhưng vào phút cuối, bố mẹ anh đã âm thầm thay đổi. Anh cũng không biết sự thật cho đến khi nhận được giấy báo nhập học.

Nhưng anh có thể làm gì đây?

Bệnh viện ở Kiều Thành là bệnh viện chuyên nghiệp nhất trong việc điều trị bệnh ung thư dạ dày. Vốn dĩ anh chuyển về đây để chữa bệnh, bố mẹ lớn tuổi rồi nên không theo được anh mãi.

Lâm Sâm không nói gì, im lặng chịu đựng mọi thứ.

Anh chỉ đau lòng cho cô gái nhỏ của mình.

Sau này, khi Kiều An Ninh chuẩn bị yêu đương, đăng bài viết lên vòng bạn bè. Anh quả thật đã không nhịn được nữa, bệnh tình cũng có chuyển biến tốt, anh muốn nhanh chóng nói cho cô biết anh thích cô, rất thích rất thích, dùng cả mạng sống để thích cô. Muốn ôm cô vào lòng, muốn hôn cô một cách nồng nhiệt mà không cần phải kiềm chế.

Nhưng mà ngày đó, anh lại ngất đi.

Sau khi tỉnh lại, Lâm Sâm hoàn toàn tỉnh táo. Rốt cuộc cơ thể cũng khiến anh mệt mỏi, từ lâu anh đã mất đi tư cách thích một người.

Anh đã bỏ cuộc.

Vốn dĩ anh đã không xứng để thích người khác, có thể gặp được người mình thích, làm bạn cùng bàn hai năm, có một hành trình hạnh phúc đã là một món quà từ các vị thần, ông trời đã đối xử với anh vô cùng tử tế rồi.

Anh không thể cho cô bất cứ thứ gì.

Vậy sao còn phải nói với cô.

Cuộc đời còn dài như vậy, sao anh có thể nỡ để cô trải qua quãng đời còn lại trong tiếc nuối.

Cô gái nhỏ của anh nên có một cuộc sống tươi đẹp xán lạn nhất.

Đến nay, Lâm Sâm vẫn còn nhớ, trong những ngày cuối cấp, để giúp học sinh thư giãn, giáo viên đã cho họ xem không ít phim điện ảnh và hí kịch, trong đó có《Mẫu đơn đình》.

[Mẫu Đơn Đình hay còn gọi là Hoàn hồn ký hay Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng. (Link tìm hiểu:  https://dkn.news/van-hoa/nghe-thuat/tu-dai-co-dien-hi-kich-p-2-mau-don-dinh-thien-tinh-su-lang-man-thien-thu.html)

Đỗ Lệ Nương là con gái độc nhất của quan thái thú Nam An Đỗ Bảo. Nàng vừa xinh đẹp, dịu hiền, vừa thông minh, nhanh ý. Ngay từ nhỏ được đọc Kinh Thi và được tiếp cận với nền giáo dục nghiêm khắc. Lệ Nương suốt ngày chỉ quanh quẩn trong khuê phòng, không dám rời nửa bước.

Nhan sắc, thông minh lại rất mực ngoan ngoãn nên được vợ chồng Đỗ Bảo rất yêu quý. A hoàn là Hương Xuân cũng theo nàng cùng học, nhưng Hương Xuân rất ham chơi, thường trốn học đi ra ngoài.

Một hôm, Hương Xuân rủ Lệ Nương ra vườn hoa sau nhà chơi. Sắc xuân khắp vườn đã khiến cho Lệ Nương vô cùng say đắm. Khi vào đình Mẫu đơn trong vườn nghỉ chân, Lệ Nương chợp mắt ngủ thiếp đi, mộng thấy mình gặp một chàng thư sinh tài mạo là Liễu Mộng Mai trò chuyện tâm tình rất tương đắc. Từ đó Lệ Nương về nhà ốm tương tư Liễu Mộng Mai. Bệnh tương tư càng ngày càng nặng, Lệ Nương vẽ một bức chân dung tự hoạ và đề một bài thơ bảo Xuân Hương đem giấu dưới ngọn giả sơn rồi lặng lẽ qua đời. Vợ chồng Đỗ Bảo theo di nguyện của con, an táng nàng dưới một gốc mai ở vườn hoa sau nhà. Sau đó Đỗ Bảo được thăng làm An phủ sứ ở Hoài Dương, trước khi đi ông cho dựng Mai Hoa quán ở trong vườn rồi sai Trần Tối Lương và Thạch Đạo Cô ở lại trông nom phần mộ của Lệ Nương.

Liễu Mộng Mai lên kinh đi thi, trên đường qua Nam An bị cảm ốm phải xin ở nhờ Mai Hoa quán. Một hôm Mộng Mai ra sau vườn dạo chơi nhặt được bức chân dung tự hoạ và bài thơ trước khi chết của Lệ Nương, liền đem về phòng. Mộng Mai vừa thấy chân dung Lệ Nương tưởng như mình đã quen biết khi nào, tình cảm vô cùng sâu nặng, cũng đề một bài thơ lên tranh, rồi suốt ngày ngồi bên bức vẽ, “cùng chơi, cùng hỏi, cùng gọi, cùng đùa”. Cảm tấm chân tình của Liễu Mộng Mai, Lệ Nương đã ra khỏi bức tranh và hẹn hò ước nguyện với người tình trong mộng năm xưa. Sau khi biết căn nguyên câu chuyện, Mộng Mai năn nỉ Thạch Đạo Cô cho mở nắp quan tài lên. Lệ Nương sống lại, hai người nên duyên vợ chồng, cùng với Thạch Đạo Cô lên kinh ứng thí. Trần Tối Lương phát hiện ra bèn đến Hoài Dương tố cáo với Đỗ Bảo tội trộm mộ của Liễu Mộng Mai.

Liễu Mộng Mai ứng thí ở Lâm An (tức Hàng Châu) thì gặp lúc quân Kim vào cướp phá. Việc yết bảng bị đình lại, Hoài Dương bị vây hãm. Lệ Nương liền bảo Mộng Mai đến Hoài Dương dò la tin tức cha mẹ. Mộng Mai đến Hoài Dương cũng vừa lúc quân Kim lui binh. Nhưng Đỗ Bảo cho rằng Liễu Mộng Mai là kẻ dối trá nên đánh cho một trận rồi áp giải về Lâm An thẩm vấn. Ngày yết bảng, Liễu Mộng Mai đỗ trạng nguyên, nhưng Đỗ Bảo cố chấp vẫn không chịu nhìn mặt cả con gái lẫn con rể. Đến khi Hoàng thượng hỏi rõ câu chuyện liền giáng chỉ cho nhà họ Đỗ: “Cha con vợ chồng nhận nhau, về phủ đệ thành thân”. Cuối cùng cả gia đình đoàn viên sum họp, Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai sống với nhau vô cùng hạnh phúc.]

Mối tình cổ đại xuyên thời gian và không gian, xuyên qua nhiều thời đại, giấc mộng hoàng lương nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có hồi âm.

Đỗ Lệ Nương mượn xác hoàn hồn, trở thành vợ chồng với Liễu Mộng Mai, cả hai ôm nhau thắm thiết và có một cái kết hạnh phúc.

Trên màn hình có tiếng hát yy aa: “Người sống có thể chết, chết có thể sinh (siêu sinh?), tình không biết từ khi nào có, mà ngày càng thêm sâu…”

《Mẫu đơn đình》đã kết thúc.

Lâm Sâm cứ thế mà rơi nước mắt, anh không ngừng lau. Màn hình rất sáng, vị trí của họ lại ở phía trước, chưa kể Kiều An Ninh mỗi phút mỗi giây đều để ý tới anh. Cô bị dọa sợ, hỏi anh có chuyện gì, anh cũng không đáp, cô chỉ có thể không ngừng an ủi anh.

Lâm Sâm lắc đầu.

Anh ngưỡng mộ những người trong câu chuyện.

Đáng tiếc cuộc sống cũng không phải hàng mẫu đơn, đáng tiếc anh lại đứng ngoài đình mẫu đơn.

Kiều An Ninh sẽ không biết__

Lâm Sâm khát vọng hà nguyệt phi y (?), cũng khát vọng tinh thần nhật lạc (sao trời và hoàng hôn)

Nhưng càng khao khát hơn cả là được nắm tay cô.

Cô là lý tưởng của anh, kiếp sau anh nhất định sẽ vững bước tiến về phía cô.

Anh chỉ tiếc họ gặp nhau quá muộn. Từ khoảnh khắc họ gặp gỡ, cuộc đời anh đã bắt đầu đếm ngược.

Tình yêu của người khác là tình yêu, nhưng tình yêu của anh lại là ngõ cụt, nhất định sẽ không có lối đi.

Hôn lễ cử hành vào ngày 1/5/2012.

Sinh mạng của Lâm Sâm cũng kết thúc vào ngày 1/5/2012.

Kiều An Ninh được bố nắm tay, giữa tiếng hò reo và vỗ tay của đám đông, cô bước xuống con đường hoa để đến với chú rể. Trên mặt cô nở nụ cười, tay cô đặt vào tay Giang Tầm, mọi người đều vỗ tay chúc mừng. 

Không có ai biết, trong một phòng bệnh nhỏ, cuộc đời của Lâm Sâm cũng đã kết thúc vào khoảnh khắc này. Trước khi chết, anh chỉ có một mình, không ai biết về quá khứ của chàng trai trẻ này.

Khoảnh khắc ấy, anh từ biệt sơn hà tuế nguyệt, từ biệt nhân gian mà anh yêu thương.

Cũng từ biệt người anh yêu được giấu tận sâu đáy lòng.

Trước khi qua đời, Lâm Sâm vẫn giơ tay, chịu đựng đau đớn dùng hết sức lực viết ra hai hàng chữ: 

Em là đóa hồng cuối cùng trên mảnh đất khô cằn của tôi.

Nhưng em không cần phải biết.

Em không cần phải biết tới lòng ái mộ của tôi, cũng không cần biết tôi đã biết niềm yêu thích của em.

Bởi vì tịch dương đẹp tới vậy, tương lai còn dài đến thế. Bởi vì tình yêu không nói đạo lý, bởi vì tôi thích em.

Tôi yêu em.

Nhưng tôi cũng chỉ có thể yêu em tới đây.

Lâm Sâm mỉm cười, bàn tay giơ trên không trung. Trước khi nhắm mắt, anh khó khăn chỉnh lại áo sơ mi, vẫn như cũ ôm lấy tấm ảnh ấy. Đó là tấm ảnh cuối cùng, cũng là tấm ảnh trân quý nhất,  khuôn mặt anh an nhiên thỏa mãn, giống như sắp bước vào một giấc mộng đẹp.

Trước khi đi, anh chỉ nói một câu: “Đừng nói với An Ninh”.

*

Sau khi đốt ảnh, Kiều An Ninh cảm thấy trong lòng hơi trống rỗng, nhịp tim cũng trở nên rối loạn.

Cũng không biết Lâm Sâm bây giờ thế nào.

Trong tuần trăng mật, công ty của Giang Tầm tiến hành điều động nhân sự. Giang Tầm được chuyển tới Lâm Thành làm quản lý. Thêm hai năm nữa, kinh tế của đôi vợ chồng trẻ ổn định, họ mua được nhà cho bố mẹ hai bên, đón người già tới đó.

Kiều An Ninh cũng chưa từng về lại Kiều Thành, càng chưa từng gặp Lâm Sâm.

Cô rất muốn nhớ lại những chuyện năm đó, nhưng trong đầu chỉ có vài mảnh vụn nhỏ, cô luôn cảm thấy như mình đã bỏ lỡ điều gì đó, nhưng tiếc là không thể xâu chuỗi các chi tiết lại với nhau.

Lâm Sâm ưu tú như vậy, lại còn thông minh, tính cách cũng tốt, chắc cuộc sống bây giờ cũng rất tốt.

Không nghĩ nữa, không nên làm khó mình.

“Sao có mùi khói vậy?”

Chồng cô đã trở về.

Kiều An Ninh dọn đống tro tàn, thản nhiên nói: “Không có gì, em đốt ít đồ.”

Không ngờ Vân Vân ló đầu ra, đột nhiên nói ra một câu kinh thiên địa, khấp quỷ thần: “Mẹ, mẹ đốt ảnh cậu nam sinh đó sao? Sao không để ảnh lại cho con aaa.”

Trái tim Kiều An Ninh nhảy dựng, cô ngẩng đầu nhìn Giang Tầm.

Đôi mắt Giang Tầm cũng sững sờ vài giây, cô còn tưởng anh sẽ tiếp tục hỏi về bức ảnh, nhưng Giang Tầm lại đổi chủ đề: “Em dọn dẹp mệt rồi, để anh nấu cơm cho.” 

“Được.”

Mặt trời đã lặn.

Lại một ngày bình yên, an ổn mà hạnh phúc trôi qua.

Kiều An Ninh dần nhận ra rằng sự lựa chọn của cô là đúng đắn. Tình yêu đích thực là sự đồng hành không ngừng của chồng cô trong suốt 30 năm.

Đó là sự nâng niu, ủi an tinh tế nhất ẩn chứa trong từng bữa cơm, từng đường kim mũi chỉ. Những chuyện điên cuồng trong quá khứ đó, cô đã quên từ lâu.

Hãy để chúng ở lại trong ngọn gió thu năm ấy.

*

Bố mẹ Kiều về quê để dọn mộ thì Kiều An Ninh cũng tranh thủ ngày nghỉ lễ và cùng con gái trở về.

Sau khi giải quyết xong, Kiều An Ninh đưa con gái đi dạo một vòng. Trường Nhất Trung của Kiều Thành đã được sửa sang, nhân viên bảo vệ cũng thay đổi.

“Ủa, Kiều An Ninh?”

Kiều An Ninh sững sờ một lúc, người đàn ông trước mặt cô để râu, có đôi mắt nhỏ, phải đến khi anh ta tự giới thiệu bản thân, cô mới nhớ ra anh ta là bạn học cấp ba.

Hai người trao đổi vài câu, khi chuẩn bị rời đi, người đàn ông đột nhiên hỏi: “An Ninh, cậu còn nhớ Lâm Sâm không?”

Đã quá lâu không nghĩ đến cái tên này, Kiều An Ninh có hơi hoảng hốt: “Anh ấy hiện tại thế nào?”

“Không có gì, cậu ấy rất tốt.”

Kiều An Ninh nắm tay con gái, đi ngày càng xa.

– –HOÀN—-

Tác giả có điều muốn nói:

Thật tiếc khi Kiều An Ninh sẽ không bao giờ biết rằng có một chàng trai yêu cô bằng cả cuộc đời mình.

Đáng tiếc là khi Kiều An Ninh đã có một cuộc sống mới, còn chàng trai trẻ đó lại héo mòn trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời.

Tôi yêu em, tôi yêu em bằng cả sinh mạng, nhưng câu chuyện chỉ có thể viết tới đây.

_______

Một câu truyện để tạm biệt năm cũ. Mong rằng kiếp sau Lâm Sâm có một cơ thể khỏe mạnh, được sống bên người mình yêu trọn đời.+

Ngày cuối năm mà dịch truyện buồn quá trời.

31/1/2022.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN