Đoản Của Gián - Chương 12: Câu Chuyện Hồi Thơ Bé (Tâm Sự Mỏng Nhẹ Của Gián)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Đoản Của Gián


Chương 12: Câu Chuyện Hồi Thơ Bé (Tâm Sự Mỏng Nhẹ Của Gián)


Hôm nay ngồi buồn buồn, rảnh rảnh, đột nhiên mình nhớ lại vài kỉ niệm ngày còn thơ bé, trong đó có một kỉ niệm vô cùng thú dị mà cho mãi đến tận bây giờ mình vẫn nhớ như in cái diễn biến, cơ mà tên nhân vật thì mình méo nhớ rõ các bạn ạ. Nói chung thú dị nên mình quyết định kể cho các bạn nghe đây.

Câu chuyện xảy ra vào năm mình sáu tuổi, khi đó mình và ba mẹ còn sinh sống ở vùng xa xôi hẻo lánh. Năm đó vừa trong mùa mưa, vì vậy mà đám cỏ rộng thênh thang trước nhà mình được độ xanh mướt, mơn mởn. Không biết là vì vô tình hay cố ý mà nó lọt vào mắt xanh của mấy ‘anh’ chăn bò thuê. Và rồi vào một ngày đẹp trời nọ, mấy ‘ảnh’ quyết chọn đám cỏ trước nhà mình làm nơi thả bò mới.

Ngày đó, do ở vùng xa xôi nên mình chả có lấy bạn để chơi. Đột nhiên trông thấy trước nhà mình có một đám con nít câu thứ nhất “** má” câu thứ hai “** mẹ” cái làm mình khoái. Thế là từ đó bọn mình trở thành bạn của nhau…

Mình chỉ nhớ tên máng là bốn năm đứa gì đấy. Mà đứa tên Lợn, đứa tên Heo, đứa tên Nhí, vài đứa còn lại mình không nhớ tên. Trong nhóm đó thì có thằng Heo nhỏ nhất đám nó bằng tuổi mình, thằng Nhí thì lớn nhất nhớ không lầm thì nó mười bốn tuổi.

Sau khi trở thành bạn, tụi mình nhanh chóng thân với nhau. Kì đó đang độ nghỉ hè nên mình khá rảnh. Ấy là đi theo tụi nó chăn bò hết ngày này qua ngày nọ. Những ngày đó tụi mình rất vui vẻ bên nhau. Mình cũng là bống hồng duy nhất trong đám nên tụi nó cưng mình lắm. Hết đập quả bàng cho ăn đến say ngộ độc, tụi nó còn yêu thương vắt hẳn sữa bò hoặc vắt trộm sữa dê trong trại nhà người ta tươi sống cho mình uống. Mình hào hứng nhận lấy ly sữa trên tay, mùi sữa chưa qua tiệt trùng tanh, hôi xộc thẳng lên khứu mũi, ấy thế mà mình vẫn ực ực uống hết mới vl chứ.:)

Tóm lại là tụi mình thân lắm luôn á. Thân tới mức mà mẹ mình có gì ăn cũng mang cho tụi nó hết, rồi những ngày mưa mình mang hẳn một chai xà phòng đắt tiền của bà cô nào đó bạn mẹ mới tặng ra mà tha hồ trần truồng xịt tắm thả ga với đám bạn mặc dù biết hậu quả sẽ không nhẹ, nhưng vì tình bạn ‘keo sơn gắn bó’. Mình chấp nhận hết.

Các bạn nghe đến đây thì đừng vội nói ‘Xời chuyện như thế có gì đâu mà đáng kể chớ’. Đúng là chuyện như vậy thì không có gì đáng kể đâu, nhưng việc tụi nó bịt mắt mình lại để THÔNG ĐÍT nhau thì mới đáng kể nè.

Vâng. Các bạn không hề đọc nhầm đâu, là THÔNG ĐÍT nhau, THÔNG ĐÍT NHAU đó.

Và có lẽ đây là một kí ức có khả năng khắc sâu hơn mình tưởng, mặc dù trãi qua ngần ấy năm mà mình vẫn nhớ như thế, có đôi lần mình muốn quên đi, nhưng quên làm sau được chớ, vì nó quyết theo mình đến cuối đời rồi. Điều đó cũng làm mình không biết nên vui hay nên buồn nữa…

Cụ thể là vào một ngày trời quang mây tạnh. Đang chơi vui vẻ thì tụi nó nói với mình.

“Xám ơi. Tụi anh sắp làm cái này. Em con nít hông xem được đâu.”

Và mặc cho mình năng nỉ ỉ ôi cỡ nào tụi nó cũng có muôn vàng lí do bắt mình bịt mắt không được xem. “Em còn nhỏ, em con gái, em sẽ bị chết,… Bala, bolo,…”

Xong, cuối cùng những lí do nghe có vẻ rất vô lí nhưng lại vô cùng thuyết phục đó đã đưa đôi mắt mình vào trong một tấm vải xanh và mình được đặt ngồi trong nhà, rèm cửa được kéo lại ngay ngắn.

Nhưng có lẽ tụi nó đã lầm, mình đâu phải là một đứa trẻ ngoan chứ. Lúc tụi nó đang hì hục với công việc của mình thì cũng là lúc mình kéo nhẹ tấm khăn, đẩy nhẹ tấm rèm ra mà hóng.

Cảnh tượng ngoài sân khi đó là hai thằng đang THÔNG ĐÍT nhau, thằng Heo nhỏ nhất thì đứng canh người và dường như những thằng còn lại thì chờ đến lượt….

Nói chung chuyện xảy ra cũng mười mấy năm rồi. Thời điểm đó việc hai thằng con trai làm như thế với nhau có lẽ còn xa lạ với mọi người lắm. Ngay cả mình khi đó còn hông hiểu tụi nó đang làm gì. Lên tám thì mình chuyển trường, chuyển nhà, từ đó cũng hông gặp lại tụi bạn đó nữa. Sau đó vài năm chuyện yêu đương đồng tính rầm rầm rộ rộ thì mình mới hiểu được hành động của tụi nó khi đó là gì. Lúc đấy thì mình cũng lấy làm tiếc vì tại sao ba mẹ vội chuyển nhà đi sớm quá…

Hôm nay bỗng nhớ lại kể mọi người nghe vui thế thôi. May cho đám đó là mặt tụi nó mình giờ cũng méo nhớ. Cũng hổng biết hiện tại tụi nó có khoẻ không? Có công việc ổn định không? Đã lấy vợ yên bề gia thất chưa? Hay còn vẫn và đang làm như vậy với nhau nữa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN