Đoạn Duyên - Chương 30: Nắng vương ngày cũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Đoạn Duyên


Chương 30: Nắng vương ngày cũ


– Cô ấy không gặp cậu nữa đúng không?

Phương Vũ Hiên lật trang sách trước mặt, chăm chú nhìn vào những hàng chữ nhỏ
li ti ngang dọc. Mái tóc dài đã được buộc lên gọn gàng, cậu chỉnh lại
gọng kính trên sống mũi rồi khẽ nói.

– Ừ, sáng nay tôi có đến nhà Vân Nha nhưng cô ấy không chịu ra ngoài.

– Gọi điện chưa? _ Vũ Hiên dùng giấy ghi chú đánh dấu đoạn đang đọc,
không nhìn Hà Thanh mà bắt đầu viết dẫn giải lên tờ giấy xanh đỏ, chữ
viết nhỏ nhưng bay bổng, các nét mềm mại, hóa ra thứ ngôn ngữ mà cậu ta
đang viết là tiếng Pháp.

Hà Thanh thoáng ngẩn người.

– Chưa, Vân Nha tắt máy rồi! Tôi biết làm sao mới có thể giải thích đây…
Mà cậu biết tiếng Pháp à, sử dụng nhuần nhuyễn như thế chắc phải học lâu lắm. _ Hà Thanh nghiêng người sang để nhìn cho kĩ.

– Cái này mình tự học, thời gian thì chẳng rõ nữa, rảnh rỗi lấy ra xem thôi!

– Cậu…! Cậu đúng là con quái vật mà, y chang Vân Nha… _ Hà Thanh nhắc đến cô bạn lại thở dài, mệt mỏi gục mặt xuống bàn, hai cánh tay buông thõng đong đưa như quả lắc.

Phương Vũ Hiên lắc đầu, cậu gấp quyển sách trên tay, gỡ mắt kính, thu dọn đồ dùng rồi cất tất
cả vào trong túi. Hai người đang ngồi trên tầng hai của thư viện, khá
khuất so với các vị trí còn lại. Cách đó khá xa cùng tầng chỉ có một
nhóm mọt sách đang ngấu nghiến đống bài vở, không gian yên ắng có thể
nghe được tiếng muỗi và tiếng sột soạt của những trang sách cứ thế bị
lời than thở của Hà Thanh xen vào.

Thật sự
không thể nào chuyên tâm học bài, hơn nữa nếu cứ ngồi ở đây thêm lát
nữa, nếu cả hai không bị cô thủ thư khó tính đuổi ra ngoài thì chính bản thân mình cũng sẽ phát điên vì nhàm chán mất.

– Được rồi! Đừng buồn nữa. Chúng ta đi ăn món gì đi, hình như hôm nay căn tin có bánh hạnh nhân đó.

————————–

Màn hình vi tính ở chế độ chờ khẽ nhấp nháy trong căn phòng tối om.

Vân Nha nằm úp mặt xuống giường, nửa thân dưới chìm trong đống chăn lộn
xộn. Mái tóc ngang vai uốn xoăn thành từng búp nhỏ không còn như hôm qua mà rối tung, đan vào nhau thành một mớ không rõ hình dạng. Dưới giường, chiếc váy đỏ nhăn nhúm cùng đôi giày lăn lóc mỗi chiếc một nơi thật
thảm hại.

– Vân Nha à, có người muốn gặp cháu… _ Cánh cửa gỗ phía bên trái cô vang lên những tiếng lốc cốc.

– Cháu đã nói là không muốn gặp anh ấy kia mà. Tại sao cứ bám dính từ
sáng đến chiều cơ chứ. Bực quá! _ Vân Nha vừa nói vừa đập mạnh tay lên
nệm, lông trắng theo đó bay ra.

– Không phải Hà Thanh… là bạn của nó.

Vân Nha ngẩng đầu vuốt tóc khỏi mặt, uể oải trượt xuống giường, lê chân đến cửa như một thây ma. Cô mở cửa nhìn Dương quản gia rồi nói.

– Là Hiểu Hy hay Uông Thần vậy bác? _ Tính khí của Vân Nha như thế nào ai cũng rõ, nhất là những người quen biết với cô hay Hà Thanh. Lúc này có
thể đến tận nhà tìm, chắc chắn chỉ có Uông Thần hay Mạc Hiểu Hy mà thôi.

Bác Dương có vẻ lúng túng, giọng nói không được chắn chắn cho lắm.

– Cháu cứ xuống gặp người ta đi đã… Bác phải đi lấy áo cho phu nhân đây. _ Nói rồi Dương quản gia vuốt lọn tóc rối trên đỉnh đầu Vân Nha. _ Biết đâu đây là cái cớ để hai đứa làm lành thì sao, cháu tính giận thằng bé
đến bao giờ nữa chứ?

Thế là Vân Nha không thể
trốn trong phòng được nữa, cô kéo tấm rèm cửa sổ và đứng tựa mình vào
khung cửa cao. Từ đây, cô tiểu thư có thể quan sát toàn bộ khoảnh sân
trước cũng như cửa chính của ngôi nhà, Dương quản gia đã khoác áo măng
tô và đang gật đầu chào với người đợi phía dưới.

Thân hình khá cao nhưng hơi gầy, gương mặt trắng hồng cùng mái tóc dài lấp
ló dưới mũ Béret(*) sọc tối màu. Vân Nha cắn nhẹ môi dưới. “ Thì ra là một cô gái, nhưng mình có quen biết cô ta đâu nhỉ?” Và khi chăm chú quan sát kĩ hơn ngoại hình người kia, Vân Nha chợt nhớ
đến chuyện Hà Thanh vắng mặt tối hôm qua. Còn lí do nào tốt hơn để giải
thích cho hành động vô tâm của anh vào đúng ngày sinh nhật của cô chứ?
Chẳng phải do người con gái khác hay sao?

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đâu thể đổ hết mọi thứ lên đầu Hà Thanh
khi mà hai người vẫn chỉ là bạn bè bình thường, việc anh có bạn gái đáng lẽ với tri kỉ như cô phải thấy vui thay cho họ, cớ sao lại giận dỗi núp mình trong phòng mà ghen tị với người kia? Cứ như vậy, Vân Nha chần chừ mãi rồi mới sửa soạn, chải lại đầu tóc cho gọn gàng rồi xuống dưới nhà.

Trong trường, người hoàn hảo ít tì vết như cô rất hiếm, xưa nay chỉ có kẻ
khác ghen tị với Vân Nha chứ chưa bao giờ cô cảm thấy phải so đo với họ, đặc biệt là về vấn đề ngoại hình. Ấy thế mà khi bóng người kia càng lúc càng gần, Vân Nha tự nhủ thầm rằng trước nay mình đã quá tự phụ.

Người kia hơi dựa lưng vào cây cột trước nhà, mái tóc nhìn xa tưởng dài thực
chất chỉ qua vai một đoạn, có chút gì đó hơi ngả màu do nắng nhưng không vì thế mà kém sắc, ngược lại thêm vài phần hoài cổ cũ xưa. Thân thể cao gầy, đường nét gọn gàng như tạc trong bộ y phục xanh rêu và đen có áo
choàng dài. Đôi chân thon của người đó dưới ánh nắng cuối ngày như một
cái bóng thứ hai, đẹp nhưng khó nắm bắt, tựa như người cách Vân Nha vài
thước kia là một nhân vật bước ra từ những quyển tiểu thuyết tình cảm
lãng mạn phương Tây mà thôi.

– Xin chào? _ Vân Nha lên tiếng.

– A! _ Người kia quay lại, gương mặt rạng rỡ. _ Vân Nha đúng không nhỉ?

– Là tôi, bạn là ai thế? _ Vân Nha hơi thắc mắc vì thực sự cô cảm thấy ở
người mới lên tiếng có cái gì đó rất lạ. Thảo nào mà lúc nãy Dương quản
gia lại bối rối như thế.

– Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện chút nhé?

Vân Nha có chút sững sờ, rốt cuộc là có chuyện gì mà phải hẹn nhau ra chỗ
khác. Không lẽ cô gái này là bạn gái mới của Hà Thanh, lo sợ chuyện hai
người quen nhau từ bé nên tính dằn mặt sao? Vân Nha vừa nghĩ vừa quan
sát, người này có vẻ ôn hòa, chắc không có gì đáng lo.

– Ở đây không được à? _ Cô hỏi.

– Mình thấy không tiện lắm, hơn nữa người đàn ông vừa mới rời khỏi kia
nói là sẽ về ngay. Như thế chẳng phải cuộc nói chuyện của chúng ta không được trọn vẹn sao? Hay là thế này đi, bây giờ cũng muộn mà mình lại
biết có một nhà hàng gần đây khá ngon, chúng ta đến đó xem như là làm
quen. Được chứ?

Thời gian là thứ kì lạ, nó
trôi nhanh hơn vào những lúc con người không để ý và chậm đi lúc ngược
lại. Chỉ với việc lên mạng quên đi nỗi buồn và nằm dài ấm ức trên giường mà một ngày của Vân Nha chẳng mấy chốc sắp hết. Màn đêm giống như chất
mực sẫm màu chảy tràn lên cảnh vật, nhuộm đen tất cả và chống lại ánh
sáng đủ màu của thành phố về đêm. Mọi người trên các con phố hàng quán
ngày một đông hơn, thoải mái tự thưởng cho mình thời gian cùng bạn bè
gia đình hay đơn giản chỉ là mua lại chút niềm vui giữa cuộc sống nhiều
lo lắng bộn bề.

Nơi Vân Nha được dắt đến chỉ
là một quán ăn nhỏ nằm trong khi vực cao hơn so với mặt bằng chung thành phố, diện tích không lớn nhưng đặc biệt bởi lối lên cho khách là một
cái cầu thang đặt bên cạnh khu bếp, cầu thang nhỏ đó có thanh vịn bằng
sắt uốn tạo kiểu hoa loa kèn chằng chịt dây nho. Một dãy bàn nhỏ dành
cho hai người xếp cạnh nhau, từ vị trí nào cũng có thể nhìn xuống bên
dưới.

Phục vụ dẫn hai người đến một cái bàn nhỏ nằm dưới hàng hiên đầy hoa bụi rồi hỏi món.

– Lady first !! _ Người kia cười.

– Vậy cho tôi một phần súp ngô là được. _ Vân Nha quay sang nói với người phục vụ.

– Một ly nước ép việt quất lá bạc hà.

– Sao cơ? _ Vân Nha ngạc nhiên.

———————–

(*)Mũ Beret trong tiếng Pháp chỉ một loại mũ mềm với hình dáng có thể thay đổi được. Loại mũ này được ra đời tại châu âu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN