Đoạn Kiếm Thù - Chương 123: Tìm Hung Thủ Lạc Vào Thủy Bạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Đoạn Kiếm Thù


Chương 123: Tìm Hung Thủ Lạc Vào Thủy Bạc



Thích Trung Kỳ hỏi :

– Hung thủ là bọn Thanh Phụng hay sao?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Bọn họ đã là người ở Thủy Bạc Lục Ốc thì tất có mối liên quan với Thái Chiêu bảo. Tại hạ hoài nghi thế thúc bị họ ám toán.

Yên Lăng Thanh nói :

– Cứ tình hình trước mắt mà xét rất có thể như vậy.

Triệu Tử Nguyên nói :

– Để Triệu mỗ đi xem sao.

Giữa lúc ấy bao nhiêu đèn lửa trong nhà đều tắt hết. Trước mắt chỉ thấy tối om. Thích Trung Kỳ nói :

– Triệu huynh phải coi chừng mới được.

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Tại hạ biết rồi!

Chàng khoa chân bước vào thấy cảnh tượng trong nhà đã biến đổi khác thường, những đồ trần thiết bằng ngọc thạch chớp mắt đã mất hết.

Hồng Tân Sơn và Chu Thủ lúc trước ở trong phòng bây giờ cũng không thấy đâu nữa. Triệu Tử Nguyên xiết đổi kinh nghi.

Yên Lăng Thanh từ phía sau tiến lên :

– Tại sao tình hình biến đổi mau lẹ đến thế?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Thật là quái dị! Trong phòng biến đổi sao lại không thấy mảy may tiếng động?

Bỗng nghe một người cất tiếng lạnh như băng :

– Vì ngươi ít kiến thức nên cái gì cũng cho là quái dị.

Triệu Tử Nguyên nghe thanh âm ở mé hữu liền xổ về phía đó.

Đột nhiên mộ luồng kình phong từ mé tả đánh tới.

Triệu Tử Nguyên quát hỏi :

– Bọn chuột nhắt dám ám toán ta ư?

Chàng vung chưởng đánh ra, nhưng chưởng phong lạc vào quãng không.

Chàng run lên lùi lại một bước.

Yên Lăng Thanh hỏi :

– Triệu đại hiệp phát hiện ra điều gì?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Vừa rồi hiển nhiên có người đánh lén tại hạ mà lúc tại hạ phản kích lại không có người.

Yên Lăng Thanh nói :

– Thích đại thúc nói đúng, trong này đầy sự nguy hiểm.

Thích Trung Kỳ lại lên tiếng :

– Xin Triệu huynh hãy nghe tại hạ một lời. Bây giờ chúng ta lui ra ngay còn kịp.

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Tại hạ không hỏi được mối hận về thế thúc bị giết.

Yên Lăng Thanh cũng khuyên giải :

– Triệu huynh nên nghe lời Thích đại hiệp, mà nhẫn nại là hơn.

Triệu Tử Nguyên nghe hai người nói vậy đã định lui ra, không ngờ giữa lúc ấy đột nhiên những tiếng ầm ầm nổi lên. Một vật hạ xuống vít chặt cửa lớn.

Yên Lăng Thanh lại sờ thấy lạnh ngắt thì ra là tấm thiết bản.

Thích Trung Kỳ nói :

– Bây giờ không ra được nữa rồi.

Triệu Tử Nguyên nói :

– Coi tình hình hiện giờ, chúng ta đã bị chặn đường thoái chỉ còn đường tiến về phía trước.

Thích Trung Kỳ đáp :

– Tiến lên càng nguy hiểm hơn.

Yên Lăng Thanh nói :

– Chẳng lẽ cứ đứng trơ ra ở chỗ này?

Triệu Tử Nguyên nói :

– Bất luận trường hợp nào chúng ta cũng phải tìm lấy một đường.

Bất chợt nhớ tới điều gì quay lại hỏi :

– Thích huynh đã đến Thủy Bạc Lục Ốc chưa?

Thích Trung Kỳ đáp :

– Nơi đó rất bí hiểm, tại hạ chỉ nghe nói chứ chưa đến bao giờ.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Phải chăng Thích huynh vừa nói nơi đây có liên quan với Thủy Bạc Lục Ốc?

Thích Trung Kỳ gật đầu đáp :

– Đúng thế.

Triệu Tử Nguyên nói :

– Không chừng phía trong là Thủy Bạc Lục Ốc.

Yên Lăng Thanh động tâm đáp :

– Có thể như vậy cũng chưa biết chừng.

Cả ba người bất giác sinh lòng khiếp sợ, ngầm vận nội công đề phòng. Qua một lúc lâu, bốn mặt vẫn không thấy động tĩnh gì.

Thích Trung Kỳ sờ mó một lúc rồi la lên :

– Chỗ này dường như là một đường thông lộ.

Triệu Tử Nguyên cả mừng nói :

– Đã có đường thì cứ tiến vào kiếm người.

Thích Trung Kỳ di chuyển về phía trước nói :

– Quả nhiên đây là đường thông lộ.

Y tiếp tục tiến dần từng bước.

Triệu Tử Nguyên và Yên Lăng Thanh theo sau, ba người đi chẳng bao lâu bỗng trước mặt hiện ra một chấm lửa sáng. Chấm lửa này chỉ dẫn đường lối.

Yên Lăng Thanh hỏi :

– Lạ quá! chỗ này sao lại có người thắp nến?

Thích Trung Kỳ đáp :

– Tại hạ chỉ biết chỗ ở của Thanh Phụng đầy bí ẩn. Mấy lần đến đây đều không thấy cửa đi vào, ngọn nến này tất có điều quái dị.

Triệu Tử Nguyên nói :

– Một mặt có đèn nến, còn ba mặt tối om làm gì có chuyện quái dị?

Đột nhiên một cái bóng dài dài lộn ngược xuống đang đi.

Yên Lăng Thanh quát hỏi :

– Ai?

Người kia lạnh lùng hỏi lại :

– Ngươi là ai?

Đúng là thanh âm người già không phải bọn Thanh Phụng. Ba người giương mắt nhìn ra bỗng thấy một lão già tóc bạc đi tới. Lão tóc bạc sắc mặt vừa xanh vừa tía, dưới ánh đèn nến lại càng khó coi. Cặp mắt hình tam giác đưa đi đưa lại khiến người thêm chán ghét.

Yên Lăng Thanh lạnh lùng hỏi :

– Lão là ai?

Lão tóc bạc khinh khỉnh đáp :

– Có lý nào thế được? Các ngươi đến đây là khách, lão phu là chủ. Trên đời sao lại có chuyện khách hỏi chủ?

Yên Lăng Thanh hỏi :

– Lão là chủ cái gì?

Lão già đáp :

– Lão phu là chủ nhân ở đây.

Yên Lăng Thanh lại hỏi :

– Đây là đâu?

Lão già đáp :

– Đây là Quỷ Lao, lão phu là Quỷ Lao chủ.

Yên Lăng Thanh hỏi :

– Quỷ lao ư?

Lão già hỏi lại :

– Sao ngươi sợ rồi phải không?

Yên Lăng Thanh đáp :

– Đừng nói giỡn, chúng ta không sợ gì hết.

Lão già nói :

– Lão phu biết các ngươi là người có lai lịch, các ngươi đã không sợ thì đi theo lão phu.

Triệu Tử Nguyên “phì” một tiếng đáp :

– Triệu mỗ còn đi rượt theo tên hung thủ sát nhân. Thì giờ đâu mà đi với lão?

Lão già nói :

– Hung thủ hay không hung thủ ta không cần biết, các ngươi đã vào đây là không tự chủ được nữa, có đi hay không tùy ý.

Lão nói rồi lượm cây nến dưới đất lên cất bước đi ngay.

Bốn bề lại tối om, Triệu Tử Nguyên hít một hơi chân khí nói :

– Cứ tình hình trước mắt mà coi thì nơi đây thật cổ quái!

Thích Trung Kỳ đáp :

– Tại hạ đã nói trong này đầy sự bí hiểm, nơi đây là Quỷ Lao chẳng lẽ chuyên để cầm tù bọn quỷ sứ?

Yên Lăng Thanh cười nói :

– Thiên hạ làm gì có lao ngục để cầm tù bọn quỷ? Nhất định lão nói bậy.

Triệu Tử Nguyên nói :

– Bây giờ chúng ta chẳng còn đường nào khác đành đi theo lão xem sao?

Yên Lăng Thanh đáp :

– Đi thì đi, tiện thiếp không sợ tà ma.

Thích Trung Kỳ nói :

– Tại hạ cũng không tin cái đó.

Dứt lời hắn cất bước tiến về phía trước.

Triệu Tử Nguyên và Yên Lăng Thanh theo sau. Ba người càng đi càng thấy địa thế lên cao. Phía trước bỗng hiện ra những bậc đá. Lão già vừa rồi ngồi xếp bằng gần bậc đá, thấy bước chân đến gần liền giương mắt lên hỏi :

– Các ngươi lại đến ư?

Triệu Tử Nguyên nói :

– Triệu mỗ muốn hỏi lão một việc.

Lão già hỏi :

– Đã đến chốn này còn điều gì đáng hỏi nữa?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Việc này không hỏi không được. Nơi đây có mối quan hệ gì với Thủy Bạc Lục Ốc không?

Lão già gật đầu đáp :

– Có chứ.

Triệu Tử Nguyên lại hỏi :

– Quan hệ thế nào?

Lão già đáp :

– Được rồi, ta cho ngươi hay cũng không sao, nơi đây chính là nhà của Thủy Bạc Lục Ốc.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Đây là Thủy Bạc Lục Ốc ư? Lão không nói giỡn đấy chứ?

Lão già đảo mắt sáng rực đáp :

– Lão phu hơi đâu mà nói giỡn với ngươi?

Triệu Tử Nguyên nói :

– Có một lần người ta dùng chất độc Mã Lan cho Triệu mỗ uống và cưỡng bách Triệu mỗ làm nô bộc cho họ. Triệu mỗ theo họ đi một đoạn đường nhưng đoạn đường ấy cách nơi đây xa lắm.

Yên Lăng Thanh xen vào :

– Phải rồi! Tiện thiếp cũng còn nhớ vụ đó.

Lão già cười lạt hỏi :

– Các ngươi tưởng Thủy Bạc Lục Ốc ở một nơi cố định chăng?

Yên Lăng Thanh sửng sốt hỏi :

– Chẳng lẽ Thủy Bạc Lục Ốc di chuyển luôn luôn?

Lão già đáp :

– Thủy Bạc Lục Ốc tuy không di chuyển nhưng có nhiều nơi, nhiều nơi đó đều lấy tên là Thủy Bạc Lục Ốc.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Thì ra là thế, vậy các vị dọn đến đây chắc cũng chưa lâu?

Lão già gật đầu đáp :

– Đúng thế!

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Nơi đây là Thủy Bạc Lục Ốc vậy chủ nhân ở cả đây chứ?

Lão già giảo hoạt đáp :

– Cái đó xin miễn, lão phu không thể trình bày được.

Thích Trung Kỳ nói :

– Các hạ bảo bọn tại hạ tới đây có điều gì dạy bảo?

Lão già đáp :

– Ba vị tới đây rồi sắp phải đi xa mà nơi đó rất gian nan. Ba vị bây giờ nghỉ ngơi một lát, không thì không đủ sức chống chọi.

Thích Trung Kỳ hỏi :

– Các hạ nói thế là nghĩa gì?

Lão già đáp :

– Lão phu nói thực, ba vị mà không chịu nghỉ ngơi lão phu cũng không miễn cưỡng, xin ba vị tùy tiện.

Thích Trung Kỳ đằng hắng nói :

– Các hạ đừng khoe khoang, tại hạ xin hỏi Thanh Phụng hiện giờ ở đâu?

Lão già đáp :

– Y đang chờ ở phía trước.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Cả hung thủ giết người cũng ở phía trước chăng?

Lão già đáp :

– Có thể nói như vậy.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Các hạ có biết hung thủ tên là gì không?

Lão già vẻ mặt âm trầm đáp :

– Công tử vặn hỏi mãi, lão phu đành cho công tử hay: Những người ở đây có thể đều là hung thủ đã giết họ Tô.

Triệu Tử Nguyên quắc mắt hỏi :

– Kể cả lão nữa hay sao?

Lão già thần bí hỏi :

– Công tử nói gì?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Xem chừng lão cũng có một phần trách nhiệm.

Lão già thản nhiên nói :

– Cái đó là tùy theo ý nghĩ của công tử.

Triệu Tử Nguyên tức quá sấn lại vung chưởng đánh ra.

Lão già đằng hắng nói :

– Triệu Tử Nguyên! Ngươi thật không biết điều.

Lão già vừa nói vừa tung mình vọt đi.

Triệu Tử Nguyên khi nào để lão trốn chạy. Chàng tung mình rượt theo, nhưng đảo mắt nhìn ra đã không thấy tông tích lão đâu nữa.

Thích Trung Kỳ và Yên Lăng Thanh cũng rượt theo, ba người đảo mắt nhìn lên thì thấy trước mắt hiện ra một tòa lầu, nhưng tối quá nên không nhì rõ hình thù thế nào. Yên Lăng Thanh nói :

– Triệu đại hiệp! Lão già đã biết họ tên đại hiệp thì dù chẳng phải hung thủ sát nhân, cũng cùng phe đảng với hung thủ.

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Tại hạ cũng nghĩ thế.

Thích Trung Kỳ nói :

– Tình thế trước mắt đã rõ ràng, đối phương có ý dẫn dụ Triệu huynh tới đây.

Yên Lăng Thanh ngấm ngầm hít một hơi chân khí nói :

– Nếu vậy đối phương đã lập mưu từ trước.

Thích Trùng Kỳ đáp :

– Đúng thế rồi.

Triệu Tử Nguyên nói :

– Bất luận trường hợp nào tại hạ cũng cần bắt một tên hung thể để hỏi cho biết rõ.

Chàng đảo mắt nhìn bốn phía thì dường như tòa lầu này không có đường ra, không hiểu Quỷ Lao lão nhân chạy ra ngả nào? Chàng sục tìm phía trước thấy mé hữu có hai gian phòng, mé tả cũng có hai gian. Cửa phòng hai bên đều mở rộng, nhưng nhìn vào bên trong chẳng có một ai. Yên Lăng Thanh nói :

– Lạ quá! Không hiểu lão chạy đi đằng nào?

Thích Trung Kỳ đáp :

– Tại hạ cảm thấy dường như trong gian phòng có điều quái dị.

Yên Lăng Thanh hỏi :

– Chúng ta chia nhau sục tìm mỗi người một gian xem sao?

Triệu Tử Nguyên hỏi lại :

– Cô không nhìn thấy bên trong không người hay sao?

Yên Lăng Thanh cười đáp :

– Không vào coi thì làm sao biết rõ được?

Triệu Tử Nguyên thấy Yên Lăng Thanh nói có lý nhưng chàng sợ bản lãnh Yên Lăng Thanh khó lòng thích ứng với nơi đây bèn đáp :

– Tại hạ cùng Thích huynh hãy vào phòng mé hữu xem sao đã cô nương đứng chờ ở đây là hơn.

Yên Lăng Thanh cười hỏi :

– Triệu đại hiệp sợ võ công tiểu muội không đủ chăng?

Nàng chưa dứt lời đã chạy qua mé tả, nàng coi gian thứ nhất trước chẳng thấy gì lại sang gian thứ hai.

Triệu Tử Nguyên và Thích Trung Kỳ thấy Yên Lăng Thanh điều tra gian thứ nhất rồi không xảy chuyện gì đã vững dạ một phần liền qua mé hữu. Hai người vừa bước qua cửa phòng đột nhiên nghe đánh “binh” một tiếng, hốt hoảng quay đầu nhìn lại ngờ đâu trong chớp mắt Yên Lăng Thanh đã bị giam trong phòng đóng chặt cửa. Triệu Tử Nguyên cả kinh vọt tới hết sức đẩy cửa nhưng cửa bằng sắt đúc không xê dịch chút nào. Thích Trung Kỳ thở dài nói :

– Cẩn thận mãi mà chỉ sơ ý một chút là mắc bẫy.

Triệu Tử Nguyên thừ người ra nói :

– Yên cô nương bị hãm ở đây trách nhiệm của tại hạ càng thâm trọng.

Thích Trung Kỳ nói :

– Hỡi ơi! Việc đã xảy ra rồi chúng ta cần nghĩ ngay biện pháp cứu người là điều khẩn yếu.

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Nơi đây khắp chỗ bố trí cơ quan, mỗi bước chân đều gặp nguy hiểm, tại hạ thật không biết cứu ý bằng cách nào?

Chàng bản tánh kiên cường, nhưng bữa nay gặp tình trạng này không khỏi hoang mang. Thích Trung Kỳ nói :

– Triệu huynh không nên thoái chí. Biện pháp là con người phải nghĩ ra.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Tại hạ mù tịt về môn học kiến trúc mà sự kiến trúc ở đây lại khác biệt, chẳng hiểu còn đường lối nào vào phòng được không?

Thích Trùng Kỳ an ủi chàng :

– Việc đã đến thế này nóng nảy cũng bằng vô dụng. Chúng ta hãy ngồi xuống cho đầu óc yên tĩnh trở lại rồi sẽ trù liệu kế hoạch.

Hai người liền ngồi xếp bằng xuống đất. Triệu Tử Nguyên nghĩ lui nghĩ tới chàng thấy gian phòng nhốt Yên Lăng Thanh rất cổ quái, dù có thông lộ thì cũng ở trong phòng đó. Chàng toan đưa ý kiến vừa phát giác nói cho Thích Trung Kỳ hay thì giữa lúc ấy chợt nghe tiếng người nói chuyện lọt vào tai. Ban đầu chàng tưởng tiếng nói chuyện ở gian phòng mé hữu nên chàng giương mắt lên nhìn thì hai gian phòng này trống rỗng không có một vật gì. Chàng tự hỏi :

– “Lạ quá! Thanh âm này từ đâu đưa tới?”

Chàng nhắm mắt lại, bỗng nghe tiếng người hỏi :

– Công việc làm tới đâu rồi?

Thanh âm khàn khàn của một lão già dĩ nhiên không phải Quỷ Lao chủ nhân phát ra. Lòng chàng đang hồ nghi lại nghe Quỷ Lao chủ nhân lên tiếng :

– Bọn chúng bị hãm ở trên lầu.

Tiếng lão già hỏi :

– Còn Triệu Tử Nguyên thì sao?

Quỷ Lao chủ nhân đáp :

– Cũng ở trên lầu.

Lão già “ồ” một tiếng rồi nói :

– Trước hết hãy kềm chế gã tiểu tử lại là xong, có điều gã rất cơ cảnh, ngươi cần báo đi các nơi phải gia tâm chú ý.

Quỷ Lao chủ nhân đáp :

– Tại hạ biết rồi.

Tiếng lão già hỏi :

– Yên Lăng Thanh đâu?

Quỷ Lao chủ nhân đáp :

– Đã đưa vào Quỷ Lao rồi.

Lão già hỏi :

– Hay lắm! Hay lắm! Cho con nha đầu này nếm mùi đau khổ là phải. Còn tên họ Thích có ở trên lầu không?

Quỷ Lao chủ nhân đáp :

– Hắn cùng ở với Triệu Tử Nguyên một chỗ.

Chợt nghe có tiếng người hô :

– Quỷ Phủ đại soái đã tới.

Triệu Tử Nguyên động tâm nghĩ thầm :

– “Quỷ Phủ đại soái Ma Vân Thủ cũng đến rồi, vậy người vừa nói là ai?”

Tiếng lão già nói :

– Y đến vừa may. Bảo ta mời y vào đây.

Tiếp theo lại nghe tiếng Ma Vân Thủ nói :

– Không dám! Không dám!

Lão già cười nói :

– Đại soái mà không tới thì lão phu phải phái người đi mời, ai ngờ Đại soái lại đến ngay.

Ma Vân Thủ hỏi :

– Đơn tổng quản! Có chuyện gì vậy?

Triệu Tử Nguyên động tâm tự hỏi :

– “Ma Vân Thủ hô người kia là “Đơn tổng quản”, chẳng lẽ hắn là Đơn Kim Ấn Tổng quản ở Thủy Bạc Lục Ốc?”

Nghĩ vậy chàng không khỏi run lên.

Nên biết Đơn Kim Ấn tuy danh chỉ là một tên Tổng quản mà thực ra bản lãnh hắn cao thâm chẳng kém gì Ma Vân Thủ, nếu Đơn Kim Ấn ở đây thì trong ba vị chủ nhân tại Thủy Bạc Lục Ốc tất có một người đến.

Triệu Tử Nguyên đoán đúng, người đang nói chuyện với Ma Vân Thủ chính là Đơn Kim Ấn nhưng cả ba chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc không một ai ở đây.

Đơn Kim Ấn đáp :

– Có chuyện rồi! Có chuyện rồi! Không hiểu Đại soái đã được “Thiên Cương song sát” báo tin chưa?

Ma Vân Thủ hỏi :

– Tin gì?

Đơn Kim Ấn đáp :

– Tháng sau có cuộc đại hội giữa hai phe chính tà ở Thái Chiêu bảo. Đại soái chưa biết thật ư?

Ma Vân Thủ hỏi :

– Lão phu chưa biết thật, Tổng quản cho lão phu hay những ai tham dự vào cuộc đại hội này?

Đơn Kim Ấn đáp :

– Dĩ nhiên Đại soái cũng có một phần.

Ma Vân Thủ hỏi :

– Ngoài ra còn những ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN