Đoạn Kiếm Thù - Chương 32: Người Trong Xe Chỉ Huy Cuộc Đấu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Đoạn Kiếm Thù


Chương 32: Người Trong Xe Chỉ Huy Cuộc Đấu



Mã Ký lạnh lùng nói :

– Kể ra ngươi cũng còn biết người biết của. Nếu ngươi không né tránh mà bị trúng phát tiên đó là toi mạng rồi.

Dứt lời hắn nhảy xuống, rút trong bọc ra một lưỡi đao trủy thủ trắng toát, vung lên trước mặt Triệu Tử Nguyên.

Triệu Tử Nguyên buột miệng la :

– “Tất Sa độc đao”!

Mã Ký bật tiếng cười quái gở nói :

– Đêm trước ngươi không chết về “Tất Sa độc đao” là chưa tới số. Nhưng đêm nay…

Gã nói tới đây đột nhiên nữ nhân trong xe cất tiếng ngắt lời :

– Đêm nay gã cũng chưa tới số. Mã Ký! Ngươi hãy lui về.

Nữ nhân nói câu này khiến Triệu Tử Nguyên vô cùng kinh ngạc. Mã Ký càng sửng sốt đứng trước cỗ xe nói :

– Thuộc hạ…

Nữ nhân trong xe lại chẹn họng :

– Mã Ký! Ngươi chưa được ta ưng thuận đã tự tiện dùng Tất Sa độc đao ư?

Mã Ký run lên cúi đầu đáp :

– Cái đó… đêm trước chủ nhân đã chấp thuận cho thuộc hạ sử dụng đao này và hẹn trong ba chiêu phải chặt cụt một chân một tay thằng nhỏ kia, nhưng sau Ương Thần Lão Xú xuất hiện nên vụ đó còn bỏ dở. Đêm nay ma đưa lối quỷ đưa đường khiến cho gã tiểu tử lại chạm trán thuộc hạ. Thuộc hạ nhớ tới mệnh lệnh của chủ nhân chưa làm xong mới dám sử dụng…

Nữ nhân trong xe cất tiếng hỏi :

– Cái gì ma đưa lối quỷ đưa đường? Gã thiếu niên này ngẫu nhiên lại xuất hiện ở đây, ngươi chưa hỏi rõ đen trắng đã động thủ. Hành động của ngươi thật lỗ mãng khiến cho ta phải thất vọng.

Mã Ký vâng dạ luôn miệng rồi quay sang quát hỏi Triệu Tử Nguyên :

– Thằng lỏi kia! Mi đã nghe rõ chưa? Chủ nhân ta hỏi tại sao ngươi lại xuất hiện nơi đây?

Triệu Tử Nguyên chợt động tâm cơ đáp :

– Tại hạ vâng lệnh chủ nhân đến đây chờ cỗ xe mui xám mà tôn giá lại động thủ với người nhà.

Mã Ký ngạc nhiên hỏi :

– Sao? Ngươi là nô bộc của Vạn Tam chủ nhân ư?

Nữ nhân trong xe ngắt lời :

– Nô bộc của Tam chủ nhân là Thiên Phong. Mã Ký! Chẳng lẽ ngươi quên rồi ư?

Mã Ký há hốc miệng ra chưa kịp đáp lời thì Triệu Tử Nguyên đã nói trước :

– Tiểu nhân mới được chủ nhân thu dụng chưa bao lâu. Còn Thiên Phong vẫn phục thị bên mình lão nhân gia…

Chàng chưa dứt lời, đột nhiên thanh âm từ trong phòng khách vọng ra :

– Tiểu tử! Ngươi còn chưa đi ư? Ngươi dám đem lòng oán vọng, thì ra ngươi giỏi thiệt! Ngươi đang nói chuyện với ai đó?

Triệu Tử Nguyên chưa kịp trả lời thì Thiên Phong đã chạy ra. Gã vừa ngó thấy cỗ xe mui xám, đột nhiên biến sắc ra chiều kính cẩn lạ thường! Gã không lý gì đến Triệu Tử Nguyên, khom lưng quì gối xuống trước ngựa khấu đầu nói :

– Không biết Nhị chủ nhân giá lâm để ra xa đón tiếp, thật là có tội.

Nữ nhân trong xe lên tiếng :

– Thiên Phong! Ngươi dậy đi! Vạn Tam chủ nhân đâu?

Thiên Phong đứng dậy đáp :

– Lão gia đang ngủ ở trong phòng khách. Xin Nhị chủ nhân rời giá vào gặp lão gia.

Nữ nhân trong xe hỏi :

– Hãy khoan! Gã thiếu niên đứng bên ngươi tự xưng là nô bộc của Vạn Tam chủ nhân, ngươi có nhận biết gã không?

Thiên Phong hầm hầm ngó Triệu Tử Nguyên đáp :

– Lão gia ở Thái Chiêu bảo thu gã này làm nô bộc. Gã đã thoát chết dưới lưỡi kiếm của Yên bảo chúa mà không mong báo ơn lại còn có ý nhị tâm…

Nữ nhân trong xe ngắt lời :

– Ta chỉ hỏi ngươi có biết gã không? Còn thành kiến ngươi đối với gã là một chuyện khác. Tam chủ nhân đã cho gã uống chất độc Mã Lan chưa?

Triệu Tử Nguyên đáp ngay :

– Dĩ nhiên tại hạ uống rồi, không thì khi nào cam tâm làm nô bộc cho ai?

Mã Ký quát mắng :

– Thằng lỏi kia! Câm họng ngay đi! Nhị chủ nhân ta há phải là nhân vật để hạng vô danh tiểu tốt như mi nói trèo được.

Triệu Tử Nguyên lộ vẻ bực tức, nhưng chàng hắng dặng để che lấp đi nỗi bất bình.

Nữ nhân trong xe hỏi :

– Thiếu niên kia! Tên họ ngươi là chi?

Mã Ký thấy nữ nhân trong xe hỏi thẳng Triệu Tử Nguyên thì khó chịu vô cùng! Gã đoán không ra tại sao đêm nay Nhị chủ nhân lại trái với ngày thường, tựa hồ biến thành người khác.

Triệu Tử Nguyên lạnh lùng đáp :

– Tại hạ là Triệu Tử Nguyên.

Nữ nhân trong xe khẽ ồ một tiếng dường như lấy làm thỏa mãn về thái độ ung dung của Triệu Tử Nguyên. Mụ không hỏi thêm gì nữa.

Thiên Phong đứng bên khép nép nói :

– Lão gia lưu lại trấn Bạch Lệ mấy ngày là để chờ xe của Nhị chủ nhân đón lão gia về Thủy Bạc. Nếu Nhị chủ nhân không muốn rời khỏi xe bồng thì tiểu nhân vào phòng khách thông báo cho lão gia hay.

Nữ nhân trong xe đáp :

– Thế cũng được! Ngươi báo với Vạn Tam chủ nhân là ta quyết định đi ngay đêm nay về căn nhà xanh. Dọc đường còn nhiều việc phải xử lý…

Thiên Phong lĩnh mạng đi ngay.

Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm :

– “Tại sao nữ chủ nhân này không chịu rời khỏi xe bồng? Chẳng lẽ mụ cũng là người tàn phế, không dám ló mặt ra ngoài nên làm bộ thần bí?”

Trong đầu óc xoay chuyển ý nghĩ, bất giác thị tuyến chàng hướng về cỗ xe thần bí, đồng thời cất bước từ từ tiến lại.

Triệu Tử Nguyên mỗi bước một gần, lòng chàng cũng thêm phần hồi hộp.

Chàng cất bước rất chậm, tưởng không bị người phát giác. Nhưng chàng quên rằng rèm xe có hai lỗ thủng. Hiện giờ hai tia nhỡn quang sáng như điện đang dán vào hai lỗ thủng nhỏ đó chăm chú theo dõi cử động của chàng. Vấn đề khiến người ta không hiểu là sao mụ chưa lên tiếng ngăn cản?

Gã dong xe Mã Ký vẫn xây lưng về phía sau, đột nhiên gã quay lại phát giác ra Triệu Tử Nguyên mất hút, liền buộc miệng la :

– Lạ thiệt! Thằng lỏi họ Triệu đi đâu mất rồi?

Gã vừa nói câu này thì trong cỗ xe bỗng có tiếng vang kỳ dị vọng ra. Nhưng chỉ thoáng cái đã trở lại tịch mịch. Mã Ký hoang mang hỏi :

– Nhị chủ nhân! Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bỗng thấy rèm xe hất lên. Một người từ trong xe bị liệng ra rớt xuống đất đánh “bịch” một tiếng cách đó hơn trượng. Người bị hất ra chính là Triệu Tử Nguyên.

Triệu Tử Nguyên hai má đỏ ửng sưng vù tựa hồ bị bạt tai. Chàng rớt xuống đất rồi lẳng lặng đi rẽ sang một bên.

Mã Ký nổi giận đùng đùng quát hỏi :

– Thằng lỏi họ Triệu kia! Ngươi dám vuốt râu hùm ư? Phải chăng ngươi lén trèo lên xe để dòm trộm Nhị chủ nhân. Ngươi đã không muốn sống thì để lão gia thành toàn cho ngươi trước.

Hắn hùng hổ sấn đến trước mặt Triệu Tử Nguyên, phóng chưởng đánh ra lia lịa nhanh như chớp. Chớp mắt gã đã liên tục tấn công năm phát. Hiển nhiên gã muốn đánh chết tươi Triệu Tử Nguyên.

Triệu Tử Nguyên dường như trong lòng bối rối về nhiều tâm sự. Chưởng đánh tới nơi chàng mới giật mình tỉnh lại, bước sang ngang hai bước thì chỉ tránh được một phát.

Phát chưởng thứ hai đánh tới đến “bình” một tiếng. Triệu Tử Nguyên không tránh kịp liền ngã ngửa về phía sau.

Mã Ký vẫn không chịu buông tha. Gã lao mình lại như tên bắn, phóng chưởng đánh tới tấp. Chưởng phong rít lên veo véo, uy lực rất khủng khiếp.

Triệu Tử Nguyên vừa lồm cồm bò dậy lại bị đối phương phóng chưởng đánh trúng vai. Người chàng bắn đi xa rồi té xuống.

Nữ nhân trong xe lên tiếng :

– Mã Ký! Lấy đao khoét hai mắt gã đi.

Mã Ký xông đến trước mặt Triệu Tử Nguyên toét miệng cười rất khả ố. Gã lấy đao trong bọc ra cầm tay khoa lên. Ánh vàng lấp loáng đâm vào mặt Triệu Tử Nguyên.

Bỗng nghe thanh âm lạnh lùng quát :

– Dừng tay!

Mã Ký nghe nói ngạc nhiên, thu đao về nhìn qua phía phát ra thanh âm thì chính là lão tàn phế ngồi co ro trên chiếc ghế có bánh xe do Thiên Phong đẩy đi.

Cặp mắt sáng như đuốc của người tàn phế hết nhìn Triệu Tử Nguyên lại ngó Mã Ký. Mã Ký máy môi nhưng không dám lên tiếng.

Lão tàn phế hỏi :

– Gã thiếu niên họ Triệu là nô bộc hầu cận lão phu. Mã Ký! Sao ngươi lại động đao với gã?

Nữ nhân trong xe lên tiếng :

– Lão Vạn! Tên nô bộc của lão thật là lớn mật. Gã dám nhân lúc người ta không đề phòng ngấm ngầm trèo lên thùng xe không hiểu mưu đồ chuyện gì, nên ta sai Mã Ký khoét mắt gã đi! Lão Vạn có điều gì dị nghị chăng?

Lão tàn phế trầm ngâm không nói gì.

Nữ nhân tiếp :

– Mã Ký! Ta hạn cho ngươi trong ba chiêu phải khoét xong mắt và không được làm kinh động đến người trong lữ quán.

Mụ vừa dứt lời thì trong sương phòng mé hữu ở hậu viện có thanh âm vang lên :

– Bây giờ mới nói thì chậm quá rồi! Đáng tráng là các vị làm huyên náo, chúng ta đã bị kinh động từ sớm rồi.

Câu nói chưa dứt, luồng kình phong trước phòng xô đẩy. Hai bóng đen từ trong cửa sổ đồng thời vọt ra. Người họ còn lơ lửng trên không bay vòng thành đường cánh cung coi rất ngoạn mục rồi từ từ hạ xuống.

Mọi người định thần nhìn ra thấy hai hán tử đã đứng đó. Mé tả là người mặt mũi ốm o, tay cầm gậy trúc. Còn người đứng bên hữu cao mà xương xương, nhưng khí độ bất phàm.

Triệu Tử Nguyên chú ý nhìn hai người thấy áo vá hàng trăm mụn, bất giác la thầm trong bụng :

– “Cái bang… Bọn anh kiệt Cái bang đã tới.”

Mã Ký ngó đối phương một cái rồi hỏi :

– Phải chăng các vị là những cao thủ Cái bang sao lại ưa dính vào chuyện của người ta?

Hai người đưa mắt nhìn nhau. Hán tử bịnh hoạn đứng ở mé tả lên tiếng :

– Giữa đường thấy chuyện bất bình ra tay can thiệp thì có thật, còn dính vào chuyện người ngoài thì tệ bang không dám.

Hán tử cao gầy mé hữu nói tiếp :

– Vả lại, vụ này coi không thuận mắt, chẳng thể không can thiệp được. Các hạ thử nhìn lại hành vi xem có đáng chăng? Vì câu chuyện nhỏ bằng hạt đậu mà phá hủy cặp mắt của người ta thì thật là thủ đoạn tàn nhẫn…

Hai người một tung một hứng khiến cho Mã Ký tắc họng hồi lâu không nói lên lời. Sau một lúc hắn hắng dặng một tiếng đáp :

– Nầy, mấy ông bạn Cái bang! Gia chủ là hạng người nào mà để mấy ông phóng túng cuồng ngạo? Nếu mấy ông thấy để cái đầu trên cổ nặng quá thì ta cất đi cho.

Hán tử cao gầy cười khanh khách hỏi :

– Chủ nhân của các hạ là ai? Xin tha thứ cho tại hạ cô lậu hẹp hòi, chưa được văn danh.

Mã Ký quay lại ngó cỗ xe bồng. Lập tức thanh âm người trong xe vang lên :

– Nếu ta không nhận lầm thì các hạ là Thiên Thủ Thần Cái, một trong ngũ kiệt dưới trướng Bang chúa Cái bang. Còn ông bạn nữa, tuy mặt mũi ốm o mà mắt sáng như đuốc, hiển nhiên nội công vào hạng thượng thặng, chắc là Bệnh Cái Giang Đào cũng trong hàng ngũ kiệt.

Hán tử cao gầy lùi lại một bước la thất thanh :

– Tôn giá là… Hương… Hương Xuyên…

Lão chưa dứt lời thì rèm xe lay động. Một cánh tay trắng như ngọc thò ra…

Hai tay cao thủ Cái bang nhìn kỹ thấy ngón tay đeo chiếc nhẫn mầu lục bóng loáng không khỏi run lên. Bốn luồng nhãn quang nhìn vào cái nhẫn không thu được nữa. Nét mặt đầy vẻ kinh nghi.

Triệu Tử Nguyên thấy thế không hiểu tự hỏi :

– “Người đàn bà kia đeo cái nhẫn mầu lục là chuyện thế nào? Hôm trước Ương Thần Lão Xú ngó thấy rồi sợ tái mặt, chân tay luống cuống. Bây giờ những tay cao thủ Cái bang cũng lâm vào tình trạng như vậy.”

Thiên Thủ Thần Cái miệng lẩm bẩm :

– Căn nhà xanh ở Thủy Bạc… Căn nhà xanh ở Thủy Bạc…

Nữ nhân trong xe từ từ rụt tay vào cười khanh khách nói :

– Các hạ sẽ phải hối hận về chuyện can thiệp vào việc của người ta. Bây giờ các hạ đã thành thế cưỡi hổ khó mà xuống được.

Thiên Thủ Thần Cái và Bệnh Cái Giang Đào ngơ ngác nhìn nhau. Hồi lâu vẻ sợ hãi dần dần tan đi, biến thành sắc mặt thản nhiên chẳng úy kỵ gì.

Mã Ký đứng bên cạnh lạnh lùng hỏi :

– Các hạ đã tự lượng sức mình, còn can thiệp vào vụ này nữa hay thôi?

Thiên Thủ Thần Cái cố ý giữ vẻ thản nhiên, phấn khởi tinh thần lớn tiếng đáp :

– Các hạ nói đúng lắm. Dù là việc của Thiên Hoàng mà bọn tại hạ đã can thiệp là can thiệp đến cùng. Còn can thiệp có được ích gì hay không lại là chuyện khác.

Triệu Tử Nguyên đứng ngoài quan sát thấy hai nhân vật Cái bang biến đổi thái độ từ chỗ khiếp sợ đến chỗ lẫm liệt, bất giác sinh lòng kính phục cho là những hán tử có huyết khí. Chàng tự nhủ :

– “Ta thường nghe nói những nhân vật Cái bang đều là anh hùng huyết khí không biết sợ hãi. Nay coi hành vi của Thiên Thủ Thần Cái và Bệnh Cái Giang Đào quả nhiên là đúng thế.”

Tiếng nữ nhân thần bí trong xe lại vang lên :

– Mã Ký! Ngươi lại lãnh giáo tuyệt nghệ của những tay cao thủ Cái bang xem có chỗ nào kỳ tuyệt không?

Mã Ký thõng tay đáp :

– Thuộc hạ xin tuân mệnh.

Rồi hắn rảo bước tiến lại lớn tiếng hỏi :

– Vị nào ra tay trước đây?

Thiên Thủ Thần Cái và Bệnh Cái Giang Đào đều lộ vẻ tức giận.

Bệnh Cái Giang Đào ngửng đầu ngó thái độ kiêu căng của Mã Ký nói :

– Nếu các hạ không phản đối thì lão cái xin bồi tiếp mấy chiêu trước…

Mã Ký chau mày hỏi :

– Động thủ thì động thủ đi! Còn nói lôi thôi gì mãi? Coi chưởng đây!

Mã Ký dứt lời, bàn tay để trước ngực đột nhiên phóng ra. Chưởng lực cực kỳ hùng hậu khiến người ta phải kinh hãi.

Bệnh Cái Giang Đào từ từ vung trượng lên dùng thủ pháp tá lực đả lực khiến cho luồng chưởng lực ghê gớm của đối phương bị tiêu tan ngay tức khắc.

Mã Ký sửng sốt nghĩ thầm :

– “Thằng cha Bệnh Cái này chỉ một cái cất chân nhấc tay dường như chẳng có lực lượng gì mà thực ra bên trong ẩn giấu những biến hóa rất phức tạp và huyền diệu.”

Bất giác gã sinh lòng úy kỵ.

Bệnh Cái liền khoa chân tiến về phía trước nửa bước. Lão vung cây trượng trúc đánh liền ba chiêu. Trượng phong rít lên ầm ầm như sấm rền gió thổi. Mấy chiêu này lợi hại phi thường!

Mã Ký không dám chống đối theo bề chính diện. Chỉ trong chớp mắt gã đã phải lùi lại bốn, năm bước.

Nữ nhân trong xe bỗng lên tiếng :

– Mã Ký! Ngươi muốn đối phó với những tuyệt chiêu về phi trượng của địch thủ thì phải đánh xáp lá cà mới có cơ thủ thắng…

Mụ nói tới đây, Bệnh Cái Giang Đào đã lộ vẻ cực kỳ kinh hãi. Phương pháp mà mụ chỉ thị cho Mã Ký là đường lối duy nhất để gã vãn hồi liệt thế. Vì lão kinh hãi bị phân tâm một chút, thiếu chút nữa trúng phải phát chưởng của đối phương đánh tới.

Mã Ký nghe chủ nhân giáo huấn lập tức biến đổi thế đánh. Gã tiến sát đến bên Giang Đào đánh xáp lá cà. Thế là gã dùng sở trường của mình kềm chế chỗ sở đoản của địch. Lập tức tình thế thay đổi ngay. Gã vung tay tấn công ráo riết bức bách Bệnh Cái lùi lại luôn mấy bước.

Nhưng Bệnh Cái Giang Đào là một tay cao thủ hạng nhất của Cái bang hiện nay. Công lực bản thân lão đã đi vào chỗ xuất thần nhập hóa. “Bệnh Cốt tam thập lục trượng pháp” của lão lừng tiếng võ lâm. Lão mà sử hết ba mươi sáu đường thì ít người rút lui được bình yên. Lão lùi lại đến bước thứ năm, tay mặt xoay ngược cây trượng lại, đột nhiên đâm ra. Chiêu thức này kêu bằng “Bệnh Nhập Cao Mang” trong ba mươi sáu đường trượng pháp, uy lực cực kỳ lợi hại!

Mã Ký cùng Bệnh Cái đứng cách nhau chỉ vài bước. Đột nhiên gã thấy luồng lực đạo mạnh như núi Thái Sơn đè ép thì kinh hãi vô cùng! Gã bật tiếng la hoảng nhảy tạt ngang lùi ra mấy bước.

Nữ nhân trong xe lại lên tiếng :

– Cao thủ Cái bang quả nhiên không phải tầm thường. Mã Ký! Bây giờ ngươi lại phải thay đổi cách đánh. Chỉ thi triển “Âm Dương cước pháp” là kiềm chế được chiêu thức về trượng trúc của đối phương.

Mã Ký thay đổi thủ pháp. Song chưởng của gã quét ngang đâm dọc. Bao nhiêu chiêu số đều thi triển xoay chiều, chẳng những nó bí hiểm khôn lường mà lúc nào cũng nhằm cơ hội phóng “Âm Dương Song Thoái” đá lại, khiến đối phương khó nỗi đề phòng.

Bệnh Cái chống đỡ được hơn hai chục chiêu rồi chân tay luống cuống, mình lâm vào tình trạng rất nguy hiểm. Trước cục diện này chẳng những lão khó lòng đoạt lại ưu thế mà chỉ phòng thủ cũng đủ mệt rồi.

Võ công của Mã Ký kể ra rất bình thường, chẳng có chi kỳ tuyệt, nhưng mụ đàn bà trong cỗ xe bồng bí mật chỉ điểm cho gã mà phát huy được môn võ học thượng thặng đến chỗ ảo diệu, bức bách Bệnh Cái lâm vào tình trạng chỉ phòng thủ cũng không xong.

Bệnh Cái sinh lòng úy kỵ người trong xe. Bây giờ trong lòng lão rất xao xuyến, đoán rằng nếu mụ kia còn tiếp tục chỉ điểm cho Mã Ký thì chỉ trong vòng một khắc lão sẽ thất bại.

Bỗng nữ nhân trong xe cất tiếng gọi :

– Mã Ký! Ngươi hãy dừng tay và lùi lại.

Mã Ký sửng sốt quay lại nhìn cỗ xe thì thấy vẫn buông rèm như cũ chẳng có động tĩnh chi hết. Gã cho là mình nhãng tai không nghe được rõ.

Thanh âm người đàn bà lại vang lên :

– Ta đã hạ lệnh cho ngươi lùi lại. Ngươi muốn kháng cự chăng?

Lần này gã biết mình nghe đúng rồi, liền vung tay đánh dứ mấy chiêu rồi tung mình nhảy ra ngoài vòng chiến. Gã lùi lại bên cỗ xe bồng khẽ hỏi :

– Thuộc hạ đang đấu đến chỗ hứng thú. Chỉ trong vòng mười chiêu nữa là có thể đánh chết Bệnh Cái ngay đương trường. Vì lẽ gì Nhị chủ nhân lại bức bách thuộc hạ bỏ mất cơ hội này?

Nữ nhân trong xe lạnh lùng đáp :

– Đừng hỏi nữa! Ta sẽ có chủ ý.

Rồi mụ lớn tiếng :

– Giang Đào! Ba mươi sáu đường trượng của ngươi đừng thi triển nữa. Nếu ngươi còn tiếp tục sử dụng trượng pháp này thì dù ngươi không chết cũng hợp với cái tên Bệnh Cái của ngươi, tức là ngươi phải mang bệnh suốt đời.

Bệnh Cái hỏi :

– Đã vậy mà sao tôn giá lại kêu thủ hạ lùi bước?

Nữ nhân trong xe đáp :

– Hiện giờ ta chưa muốn hạ sát ngươi để ngươi đưa tin về…

Thiên Thủ Thần Cái hỏi xen vào :

– Đưa tin cho ai?

Nữ nhân trong xe trầm giọng đáp :

– Cho Phi Phủ Thần Cái!

Bệnh Cái cùng Thiên Thủ Thần Cái còn đang ngơ ngác thì người đàn bà lại nói tiếp :

– Các ngươi về nói cho Phi Phủ Thần Cái ở quí bang hay là sẽ đến gặp ta ở Tấn Bắc vào cuối tháng sau. Không thì ta tự tìm đến tổng đà Cái bang để kiếm y.

Thiên Thủ Thần Cái lại hỏi :

– Xin tôn giá cho hay tứ ca của tại hạ đã kết oán với căn nhà xanh ở Thủy Bạc trong trường hợp nào?

Nữ nhân trong xe đáp :

– Không phải là kết oán. Có điều y chịu lời mời của Ương Thần Lão Xú đến phủ Mạch Thập Tự Thương tham dự vào công cuộc làm trở ngại Chức Nghiệp Kiếm Thủ.

Thiên Thủ Thần Cái “ủa” lên một tiếng rồi nói :

– Tứ ca của tại hạ mà nhận lời phó ước với Ương Thần Lão Xú là tuân theo mệnh lệnh của Long bang chúa Cái bang. Hôm ấy xong việc rồi tứ ca trở về bình yên đã báo cáo cùng Long bang chúa từ đầu đến cuối những việc đã xảy ra. Tại hạ nghe nói dường như y bị Ương Thần Lão Xú lợi dụng, vì bản ý Lão Xú không muốn trừ diệt Chức Nghiệp Kiếm Thủ…

Nữ nhân trong xe nói :

– Té ra Bang chúa muốn hiểu rõ nội tình. Nếu vậy trên bảng kê thêm một tên nữa.

Thiên Thủ Thần Cái ngạc nhiên hỏi :

– Bảng kê tên nào?

Nữ nhân trong xe ngần ngừ không đáp.

Lão tàn phế từ nẫy tới giờ ngồi yên trên ghế có bánh xe, đột nhiên mở miệng :

– Nhị chủ nhân tiết lộ nhiều rồi đó. E rằng đại chủ nhân không đồng ý với Nhị chủ nhân đâu.

Lão nói câu này để ngăn chặn nữ nhân trong xe đừng tiết lộ thêm vụ bí mật về bảng kê tên người.

Bệnh Cái và Thiên Thủ Thần Cái bất giác đưa mắt nhìn lão tàn phế, thấy lão ngồi co ro trên ghế có bánh xe chưa chuyển động chút nào, tựa hồ lão cất nhắc tay chân có điều bất tiện. Bất giác cả hai người chăm chú nhìn lão.

Nữ nhân trong xe hỏi :

– Đại chủ nhân không bằng lòng ư? Cái đó chưa thể biết được.

Mụ nói rồi quay sang hỏi Bệnh Cái và Thiên Thủ Thần Cái :

– Hai vị đã nghe rõ lời ta dặn chưa? Trước khi lên đường tiếp một chiêu của ta. Coi chừng nghe!

Triệu Tử Nguyên thấy mụ muốn thân hành động thủ thì yên trí mụ sắp lộ diện. Ngờ đâu chàng chờ đã lâu mà trên cỗ xe mui chẳng thấy động tĩnh chi hết.

Thiên Thủ Thần Cái lại lấy làm kỳ hỏi :

– Tôn giá… tôn giá định ngồi trong xe phóng chưởng hay sao?

Nữ nhân lạnh lùng đáp :

– Ta ngồi trong xe đối phó với các ngươi cũng thừa đủ rồi. Nằm xuống!

Mụ vừa dứt lời, bàn tay ngọc từ từ lộ ra. Hai bàn tay mụ bằng bặn đưa ra ngoài rèm rất thong thả ai cũng nhìn rõ. Chớp mắt năm ngón tay mụ co vào rồi duổi ra. Lập tức trong phạm vi mấy trượng vuông nổi gió ầm ầm xoáy lại như cơn lốc. Chỉ trong nháy mắt, luồng cuồng phong xoay chuyển tốc độ càng mau càng thu hẹp vòng lại.

Hai tay cao thủ Cái bang sóng vai đứng đó thấy vậy đều cả kinh thất sắc.

Hai người hít một hơi chân khí, vận nội lực đến mười hai thành vào song chưởng phóng một chiêu tuyệt học.

Bỗng nghe quái phong réo “u ú”. Rèm xe tung lên đậy xuống hai lần. Một luồng cuồng phong áp lực khủng khiếp xô ra. Những người quan chiến bên ngoài tà áo bị luồng gió kỳ dị thổi bay phất phới vang lên những tiếng phành phạch.

Tiếng “u ú” đột nhiên thu lại. Tiếp theo tiếng gió cũng yên tĩnh.

Mọi người định thần nhìn ra thì trong trường, hai tay cao thủ Cái bang chỉ còn lại một.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN