Đoạn Kiếm Thù
Chương 9: Tư Mã Đạo Nguyên Xuất Hiện Đột Ngột
Tiếng quát vừa dứt, phía trong cửa ngầm có bóng người thấp thoáng.
Hai hán tử mặt đen như trôn nồi đứng hai bên, thần sắc trơ trơ, mục quang lấp loáng lóe ra một cái rồi thu lại.
Triệu Tử Nguyên giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
– “Sư phụ chưa đề cập đến Song Diệm Diêm La với ta. Nhưng cứ coi cặp nhãn thần của chúng thì hiển nhiên công lực đã cao thâm vào hạng nhất. Không ngờ bọn này cũng làm tôi mọi cho lão kia.”
Hai hán tử mặt đen xá dài hỏi :
– Chủ nhân có điều chi dạy bảo?
Người áo xám đáp :
– Bản tòa phát hiện ra tông tích bên địch. Đỗ thị tam anh đã bị đánh chết.
Vậy hai ngươi lập tức chia nhau đi tuần tra và phát động cơ quan mai phục. Đồng thời truyền cho Nhị Thập Tứ Kiều ở Lưu Hương viện phải để ý đề phòng, chớ để lỡ việc.
Song Diệm Diêm La đi ngay.
Tiếng đồng la báo động tiếp tục vang lên từng hồi. Người áo xám lẩm bẩm :
– Phải chăng là hắn? Phải chăng hắn lại đến?
Nữ lang hoa lệ Võ Băng Hàm lùi lại một bước ngập ngừng hỏi :
– Hắn? Chẳng lẽ lại là…
Nàng nói nửa câu rồi dường như có điều cảnh giác, liếc mắt nhìn Triệu Tử Nguyên, dừng lại không nói nữa.
Triệu Tử Nguyên lúc này trong lòng rất đỗi hoài nghi. Nhưng chàng không lộ vẻ gì, lẳng lặng đứng xem diễn biến.
Lát sau, Võ Băng Hàm chợt nhớ ra điều gì, lên tiếng :
– Gia gia! Vụ này dường như có điều khác lạ.
Người áo xám hỏi :
– Sao?
Võ Băng Hàm đáp :
– Bọn Lý Đình Chủ Trần Lôi sao chưa thấy báo cáo tình hình bên địch?
Người áo xám ừ một tiếng rồi nói :
– Chính ta cũng đang nghĩ về việc này và không hiểu ra sao?
Võ Băng Hàm hỏi :
– Có cần huy động mười ba người trong mật thất không?
Người áo xám đáp :
– Hiện giờ chưa tới lúc. Nếu mình nóng nảy là hỏng việc… Hàm nhi! Ngươi ở lại trông nom chỗ này để ta ra ngoại đình coi.
Lão vừa dứt lời đã lạng người ra khỏi sương phòng.
Triệu Tử Nguyên thấy thân pháp người áo xám như quỷ mỵ, chàng lẩm bẩm :
– Thật là nhân vật thần bí! Không hiểu mười ba người trong nhà mật thất mà chúng nó nói đó là những ai?
Người áo xám vừa ra khỏi phòng thì đèn lửa trên đó tối dần đi, bấc đèn tụt xuống mỗi lúc một thấp.
Giữa lúc ấy trong cửa ngầm có bóng người thấp thoáng. Võ Băng Hàm liền quát hỏi :
– Ai đó?
Trong bóng tối không có tiếng người đáp lại. Triệu Tử Nguyên bỗng cảm thấy có luồng gió nhẹ thổi qua bên mình. Một bóng trắng lướt ngang trước mắt chàng đem theo một luồng lực đạo nhu hòa từ mé hữu xô tới. Chân chàng đứng không vững bị đẩy ra mé tả mấy bước lùi lại tới trước tấm thạch bình.
Lại nghe thanh âm trầm giọng quát :
– Đi theo ta!
Triệu Tử Nguyên nghe tiếng quen thuộc mà dường như nói với mình. Chàng còn đang nghi hoặc thì thanh âm trầm trầm lại vang lên lần nữa :
– Đi theo ta! Sao còn ngẩn ngơ hoài?
Võ Băng Hàm lại quát luôn mấy tiếng đồng thời phóng liền mấy chưởng đánh ra. Chưởng phong rền như tiếng sấm. Nhưng ở trong bóng tối nàng không nhìn rõ vị trí của địch nhân, nên chưởng lực đều đánh vào quãng không.
Lại thấy bóng trắng xuyên qua giữa đám chưởng phong. Chỉ trong chớp mắt bóng đó quyện đi ba vòng, bước chân tựa hồ nước chảy mây trôi. Sau chỉ còn thấy lờ mờ.
Triệu Tử Nguyên trợn mắt há miệng. Bóng trắng kia lướt đến bên thạch bình.
Thời cơ chỉ diễn ra trong chớp mắt, chàng liền quyết định chủ ý băng mình theo sau.
Bóng trắng đi trước xông ra khỏi thạch bình, bỗng nghe đánh “tách” một tiếng. Cơ quan trên thạch bình đã phát động. Nhiều luồng sáng bạc và vệt đen bắn ra như mưa.
Tiếng gió nổi lên ầm ầm cả gian nhà. Bóng trắng bỗng xoay mình đánh ngoắt một cái rồi nhảy vọt lên không. Đồng thời xô ra một luồng cuồng phong hất bao nhiêu ám khí rớt xuống đất.
Bóng trắng vừa hô hoán vừa tiếp tục vọt lên, không cần đề khí chi hết.
Trong thạch bình chưa kịp bắn ra lần thứ hai bỗng nghe đánh “rầm” một tiếng.
Người đó đã phá hủy nóc nhà chui lên.
Triệu Tử Nguyên cũng vọt lên theo.
Võ Băng Hàm lại quát :
– Chạy đằng nào cho thoát?
Năm ngón tay nhỏ nhắn của nàng vừa búng ra đã nghe tiếng “ve ve” rít lên.
Năm luồng chỉ phong mạnh như tên bắn phóng tới năm huyệt đạo ở sau lưng Triệu Tử Nguyên. Nàng ra tay cực kỳ mau lẹ, xem chừng đối phương khó bề tránh thoát.
Dè đâu Triệu Tử Nguyên người đang chơi vơi trên không, bỗng thấy một luồng kình phong đẩy chàng lên mấy thước. Những luồng chỉ phong của Võ Băng Hàm đã tới đợt chót, không còn hiệu lực gì nữa.
Triệu Tử Nguyên chuồn qua lỗ thủng trên nóc nhà rồi chạy như bay.
Diễn biến mau lẹ quá chừng. Võ Băng Hàm chẳng ngờ hai người không theo cửa ngầm trốn đi mà còn quanh trở ra thạch bình. Từ thạch bình họ cũng không theo phía trước viện chạy đi, lại trổ nóc nhà để tẩu thoát. Dù công lực nàng cao thâm đến đâu cũng đành giương mắt lên nhìn hai người chạy đi.
Lý Cơ lại khêu đèn cho sáng rồi thủng thẳng nói :
– Thế là gã bỏ trốn rồi, chung minh châu chưa trả tiền cũng lờ đi luôn.
Võ Băng Hàm quát lên :
– Câm miệng ngay!
Lý Cơ cười mát khẽ nói :
– Gã đó tuy ngớ ngẩn nhưng vẻ người rất phong lưu. Lý Cơ này coi người đã nhiều mà chưa thấy ai…
Thị vừa vuốt mái tóc vừa nói như để mình nghe, lại tựa hồ nói với Võ Băng Hàm. Thị chưa dứt lời, Võ Băng Hàm tiến lên một bước rút đoản kiếm ra chỉ vào cổ họng thị, quát lớn :
– Ngươi còn nói nữa thì bản cô nương đâm cho một nhát.
Lý Cơ chẳng lộ vẻ gì sợ hãi, thị hỏi :
– Sao cô nương lại nóng nảy thế?
Võ Băng Hàm đứng thừ người ra, buông kiếm xuống, miệng lẩm bẩm :
– Phải rồi! Ta quá nóng thật. Con nhà đần điên khùng này buột miệng nói bừa, ta chấp với thị làm chi?
Ngọn đèn lại nhỏ như hạt đậu chiếu ánh vàng lợt vào gương mặt Võ Băng Hàm mà cũng nhìn rõ da mặt nàng xám xanh.
Mảnh trăng thượng huyền đã lặn về tây. Bầu trời xám xịt, thỉnh thoảng lại có mấy ngôi sao thưa thớt chui ra khỏi đám mây đen.
Giữa cánh đồng cỏ bát ngát hoang vu, bóng đêm lờ mờ, hai bóng người lướt đi rất mau, bỏ cánh đồng hoang lại phía sau nhảy vọt lên một gò đất nhỏ, thấp tè.
Bóng trắng vọt lên trước đột nhiên dừng lại ở trên không rồi xoay mình đứng sững xuống đất. Người đi sau cũng dừng bước, ngửa mặt lên trời hít một hơi chân khí, nói :
– Các hạ chạy một đoạn đường dài bây giờ mới dừng lại.
Người nói câu đó chính là Triệu Tử Nguyên. Lúc này chàng mới có cơ hội nhìn kỹ lại nhân vật thần bí dẫn chàng ra khỏi Lưu Hương viện. Người này mặc áo bạch bào, lúc có ánh sao chiếu vào trông sáng loáng như tuyết. Kỳ hơn nữa trên đỉnh đầu y cũng quấn một tấm khăn trắng, thành ra từ đầu đến chân như một vùng tuyết bạch, chỉ để hở đôi mắt. Người mặc áo bạch bào cười lạt hỏi :
– Lão phu mà không dừng bước thì ngươi kiệt lực chẳng thể chạy thêm được nữa, có đúng thế không?
Triệu Tử Nguyên bẽn lẽn đáp :
– Nếu các hạ tiếp tục chạy nữa thì tại hạ thiệt không theo kịp.
Người mặc bạch bào nói :
– Trai tráng mà sao hèn thế? Ngươi nên biết con kỳ lân có nhảy xa mười bước thì con ngựa thường cũng không chịu bỏ. Vậy ngươi phải rèn luyện thêm mới được.
Triệu Tử Nguyên nghĩ bụng :
– “Hơn mười năm nay, mỗi buổi sáng sớm mình ở dưới quèn cọc chạy lên núi Phục Hổ rồi lại từ trên đỉnh núi chạy xuống, chẳng có ngày nào gián đoạn. Rèn luyện như vậy mà chưa đủ ư? Thực ra bảo sức mình không kịp là giả dối. Chỉ vì mình chưa hiểu rõ đầu đuôi vụ này nên không muốn chạy nhiều cho mất công.”
Bụng chàng nghĩ vậy nhưng không để lộ ra ngoài mặt.
Chàng đáp :
– Tại hạ chưa hiểu các hạ…
Người mặc bạch bào ngắt lời :
– Có phải ngươi muốn hỏi tên họ lão phu không?
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm kinh hãi, nghĩ thầm :
– “Mình chưa mở miệng lão đã đoán được mình muốn nói gì, đủ tỏ lão là một tay tâm tư rất sâu xa.”
Chàng liền hạ thấp giọng đáp :
– Tại hạ đang muốn thỉnh giáo.
Người mặc bạch bào hỏi :
– Tiểu hài tử! Ngươi ra đời đã được bao lâu?
Triệu Tử Nguyên ngẩn người một chút rồi đáp :
– Tại hạ qua lại giang hồ chưa được nửa năm.
Người mặc bạch bào hỏi :
– Tuy mới nửa năm, nhưng chắc ngươi đã được nghe tiếng Tư Mã Đạo Nguyên rồi chứ?
Triệu Tử Nguyên vừa nghe đến bốn chữ “Tư Mã Đạo Nguyên” đã kinh hãi vô cùng. Sau một lát chàng khôi phục lại ý thức liền ấp úng hỏi :
– Phải chăng các hạ… là Tư Mã Đạo Nguyên?
Người mặc bạch bào đáp :
– Tiểu hài tử! Giọng nói ngươi ra chiều kinh nghi. Chẳng nhẽ ngươi không tin lời lão phu?
Triệu Tử Nguyên không trả lời được. Chàng đã nghe nói cả nhà Tư Mã Đạo Nguyên bị Chức Nghiệp Kiếm Thủ giết hết ở Thúy Hồ.
“Người chết sao còn sống lại được?”
Chàng nghi ngờ người đứng trước mặt mình mười phần có đến tám là giả danh Tư Mã Đạo Nguyên.
“Nhưng người mặc bạch bào này là ai?”
Đó là câu hỏi làm cho Triệu Tử Nguyên điên đầu.
Tư Mã Đạo Nguyên lại nói :
– Lão phu coi chừng ngươi vẫn còn chưa tin…
Dứt lời lão vung tay nghe đánh “choang” một tiếng. Thanh trường kiếm ở sau lưng đã rút ra khỏi vỏ.
Lão vung kiếm. Kiếm phong rít lên vù vù. Thế kiếm không mau mà cũng không chậm. Thân kiếm vẫn rung động không ngớt. Đột nhiên nó vọt lên không lóe ánh hàn quang đầy trời. Kiếm khí tung hoành, bóng đen bay vòng tròn hồi lâu.
Triệu Tử Nguyên buột miệng la :
– “Phong Khởi Vân Dũng”! Đây là thủ thức khởi đầu của Tư Mã kiếm môn.
Chàng chưa kịp thay đổi sắc mặt thì thanh kiếm của Tư Mã Đạo Nguyên đã chui vào vỏ. Lão vẫn đứng nguyên chỗ tựa hồ như chưa chuyển động.
Triệu Tử Nguyên càng lộ vẻ hoài nghi tự hỏi :
– “Sư phụ ta đã từng miêu tả kiếm thức của Tư Mã kiếm môn. Vụ án xảy ra một đêm ở Thúy Hồ đã liên lụy đến nhiều người. Lão này nếu không phải là Tư Mã Đạo Nguyên thì sao lại hiểu kiếm thức đó? Tại sao lão cứ muốn cho ta tin lão?”
Bỗng nghe Tư Mã Đạo Nguyên nói tiếp :
– Tiểu hài tử! Ngươi nhận được chiêu thức này thì kiếm thuật đã vào hạng khá đấy.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Các hạ dạy quá lời. “Đại Phong thập ngũ kiếm” của nhà Tư Mã thì bạn hữu võ lâm còn ai không biết?
Tư Mã Đạo Nguyên nói :
– Lão phu ở một nơi riêng biệt hai chục năm, không ngờ người võ lâm vẫn chưa quên.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Đúng thế! Từ đêm xảy ra cuộc đại chiến ở Thúy Hồ đến nay vừa đúng hai chục năm.
Tư Mã Đạo Nguyên giật mình kinh hãi hỏi :
– Tiểu hài tử! Ngươi nói Thúy Hồ nào?
Triệu Tử Nguyên không muốn nhắc lại việc đó, chàng hỏi sang chuyện khác :
– Các hạ dẫn tiểu tử tới đây có điều chi dạy bảo?
Tư Mã Đạo Nguyên hỏi lại :
– Tưởng bất tất phải quanh co cho mất thì giờ. Có phải ngươi họ Triệu không?
Triệu Tử Nguyên sửng sốt :
– Sao các hạ lại biết tiểu tử?
Tư Mã Đạo Nguyên không trả lời, miệng lẩm bẩm :
– Thế thì phải rồi! Thế thì phải rồi!
Triệu Tử Nguyên như lạc vào đám sương mù đến năm dặm. Chàng chẳng hiểu gì.
Tư Mã Đạo Nguyên lại nói :
– Vụ đưa minh châu tặng mỹ nhân ở Lưu Hương viện là một vụ âm mưu rất lớn kể từ ngày có lịch sử võ lâm. Lão phu không muốn để ngươi chìm đắm vào kiếp nạn đó nên mới dẫn ngươi ra.
Triệu Tử Nguyên động tâm nói :
– Theo chỗ tiểu tử biết thì các hạ cũng đã tới Lưu Hương viện.
Tư Mã Đạo Nguyên trầm giọng hỏi :
– Ngươi nghe ai nói và ở đâu?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Tiểu tử nghe đồn vậy thôi.
Tư Mã Đạo Nguyên hắng dặng một tiếng rồi nói :
– Từ nay những điều vô căn cứ ngươi không nên đề cập đến. Lão phu tiến vào Lưu Hương viện bữa nay mới là lần đầu. Ai đã phao ngôn như vậy?
Triệu Tử Nguyên nghĩ bụng :
– “Theo lời tiết lộ của nữ tỳ trong viện thì rõ ràng Tư Mã Đạo Nguyên đã tới đó rồi. Nhưng lão cực lực phủ nhận mới thật là kỳ! Nếu không phải lão, chẳng lẽ còn có Tư Mã Đạo Nguyên khác nữa hay sao?”
Chàng liền hỏi :
– Cái chết của Đỗ thị tam anh phải chăng do các hạ đã hạ thủ?
Tư Mã Đạo Nguyên trầm giọng đáp :
– Thế thì ngươi lại ngộ nhận một lần nữa. Kẻ sấn vào nội đình đánh chết Đỗ thị tam anh là người khác chứ không phải lão phu.
Triệu Tử Nguyên lại càng ngơ ngác không hiểu gì cả. Những diễn biến đêm nay đều ra ngoài sự nhận xét của chàng, không biết đâu mà lần, chàng càng muốn dụng tâm truy cứu.
Giữa lúc ấy một cơn gió lạnh thổi qua trước mặt rồi mưa bay phất phới. Triệu Tử Nguyên ngửng đầu trông lên thấy vòm trời mờ mịt mây phủ tứ bề. Hiển nhiên là triệu chứng sắp mưa lớn. Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Chiều trời biến ảo mau quá! Bây giờ chúng ta phải tìm chỗ nào ẩn mưa đã chứ?
Tư Mã Đạo Nguyên gật đầu. Hai người liền cất bước đi theo con đường nhỏ trong rừng rậm.
Đang đi giữa đường gió thổi mạnh hơn, trời mưa nặng hạt. Triệu Tử Nguyên bị ướt như chuột lột.
Giữa lúc ấy chàng phát giác ra một điều quái dị. Tư Mã Đạo Nguyên cứ gội mưa tiến về phía trước. Trên đỉnh đầu lão bốc lên làn hơi trắng. Những hạt mưa rất dầy khi rớt gần tới đầu lão liền tự động đưa chênh chếch ra ngoài, nên quần áo lão không ướt chút nào.
Triệu Tử Nguyên hô thầm trong miệng :
– “”Hỗn Nguyên Qui Chân”! Nội công lão này đã luyện đến trình độ “Hỗn Nguyên Qui Chân” thì là một bậc cao thủ tiền bối, hiện nay không còn mấy người làm thế được.”
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe tiếng người nói chuyện giữa trận mưa tầm tã. Chàng lắng tai nghe, thanh âm mỗi lúc một gần. Dĩ nhiên Tư Mã Đạo Nguyên cũng nghe rõ, nhưng lão vẫn tiếp tục tiến bước dường như chẳng để ý gì.
Triệu Tử Nguyên tự hỏi :
– “Giữa lúc canh khuya ở chốn hoang dã này sao còn có người dầm mưa gội gió mà đi?…”
Sau chàng không thể nhịn được khẽ nói :
– Có người đang đi trên đường này…
Tư Mã Đạo Nguyên ngắt lời :
– Đừng nói nữa! Lão phu biết rồi.
Thanh âm mỗi lúc một gần trên con đường nhỏ phía trước. Quả nhiên có hai bóng người sóng vai đi tới.
Tư Mã Đạo Nguyên dừng bước. Triệu Tử Nguyên cũng đứng lại.
Hai người kia trông thấy có người mặc bạch bào đứng ở giữa đường lập tức im tiếng, nhưng vẫn tiếp tục tiến lại.
Triệu Tử Nguyên bây giờ đã nhìn rõ hai người kia đều mặc đạo bào. Người mé hữu vào trạc năm mươi tuổi mặt mũi thanh tú. Còn người mé tả vào hạng trung niên. Lão đạo mé hữu lên tiếng :
– Xin chào hai đạo hữu…
Lão vừa dứt lời dường như giật mình kinh hãi vì nhìn thấy Tư Mã Đạo Nguyên trên đầu bốc hơi trắng và quần áo còn khô nguyên.
Tư Mã Đạo Nguyên trầm giọng hỏi :
– Phải chăng hai vị muốn qua đường?
Đạo sĩ trung niên ở mé tả đáp :
– Đúng thế! Xin đạo hữu nhường lối cho!
Tư Mã Đạo Nguyên từ từ xoay mình. Lão đạo sĩ ngần ngừ một chút rồi hỏi :
– Phải chăng đạo hữu muốn vượt qua trái núi này?
Tư Mã Đạo Nguyên lạnh lùng hỏi lại :
– Phải thế thì sao? Vì lẽ gì đạo trưởng lại hỏi bần đạo câu này?
Hai đạo sĩ kia giật mình kinh hãi. Đạo sĩ mé tả ấp úng đáp :
– Dạ dạ… Không có chi cả… Bần đạo muốn hỏi vậy vì tính hiếu kỳ mà thôi…
Tư Mã Đạo Nguyên nói :
– Đạo trưởng là người ngoài tục mà còn động tính hiếu kỳ, thật khiến cho người ta khó hiểu.
Lão đạo sĩ không ngờ đối phương dùng lời sắc bén mạt sát, liền ngẩn người ra nói :
– Đạo hữu dạy quá lời!
Tư Mã Đạo Nguyên đáp :
– Lão phu vừa bảo muốn vượt qua ngọn đồi này mà hai vị lộ vẻ kinh ngạc, đủ tỏ…
Đạo sĩ trung niên ngắt lời :
– Đạo hữu không nên nói nữa. Bọn bần đạo thấy không có điều chi để trả lời.
Tư Mã Đạo Nguyên buông tiếng cười lạt. Hai đạo sĩ kia đưa mắt nhìn nhau rồi đi thẳng lại. Đằng này Tư Mã Đạo Nguyên tỏ ra không chịu nhường lối.
Đường núi rất hẹp. Hai đạo sĩ liền tránh mình sang bên lề đường để lướt tới thì giữa lúc ấy Triệu Tử Nguyên chợt nghe thấy phía sau có tiếng chân một người đi đến. Chàng quay đầu nhìn lại thấy thân pháp người này rất mau lẹ hơn cả ngựa chạy. Nhưng cử động của y rất ung dung, nếu không để ý thì chẳng thể nhận ra tốc độ ghê gớm của hắn.
Chỉ trong chớp mắt người kia đã đi mấy chục trượng và đến gần, hắn giơ tay lên vừa vẫy vừa quát :
– Chó khôn không cản đường! Nhường lối! Nhường lối!
Triệu Tử Nguyên chợt cảm thấy một luồng ám kình xô tới trước ngực. Chàng khẽ xoạc chân ra vung tay lên trầm giọng hỏi :
– Kẻ nào mà ngang ngược thế?
Người kia vẫn lớn tiếng :
– Cút đi! Đừng rắc rối nữa!
Hắn lại vung chưởng phóng chênh chếch tới. Chưởng lực nặng như trái núi.
Triệu Tử Nguyên đã phòng bị rồi mà cũng lảo đảo người đi lùi lại mấy bước.
Người kia nhảy vọt lên phóng liền mấy chưởng, chiêu nào cũng hung mãnh.
Triệu Tử Nguyên vung chưởng lên chống cự nhưng không thể đối phó được.
Tư Mã Đạo Nguyên ở phía sau đột nhiên quát lên một tiếng :
– Chà!
Triệu Tử Nguyên đang lúc hoang mang cũng quay đầu nhìn lại thì thấy hai đạo sĩ kia cũng vung chưởng đánh Tư Mã Đạo Nguyên.
Thật là vạ xảy ra từ người trong nhà. Triệu Tử Nguyên không tin ở mắt mình.
Chàng có ngờ đâu đã là đạo sĩ mà lại ra tay tàn độc? Chàng đang xoay chuyển ý nghĩ thì chưởng thế hai bên đã đánh vào Tư Mã Đạo Nguyên còn cách không đầy nửa thước.
Tư Mã Đạo Nguyên gầm lên một tiếng thật to. Lão cất bước chuồn qua những luồng quyền phong chưởng lực thoát ra được.
“Binh” một tiếng rùng rợn. Hai tên đạo sĩ bị chính chưởng lực của mình hất lại. Người chúng lảo đảo mấy bước mới đứng vững.
Hai đạo sĩ cực kỳ kinh hãi, không hiểu Tư Mã Đạo Nguyên đã dùng chiêu số cùng thân pháp gì vừa tránh thoát vừa phản chấn không lộ một vết tích.
Còn người ở trước mặt Triệu Tử Nguyên miệng đã thốt ra những câu thô lỗ, co lưng lại, không nói gì nữa trở gót chạy ngược về phía sơn đầu. Chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Triệu Tử Nguyên nhìn bóng sau lưng người kia mất hút rồi tự hỏi :
– “Hắn là ai mà cục cằn vô lễ đến thế?”
Bỗng nghe Tư Mã Đạo Nguyên hắng dặng một tiếng rồi nói :
– Hai vị hạ thủ tuyệt quá, tuyệt đến nỗi không để chừa một lối thoát nào.
Hai đạo sĩ kia thấy mình đuối lý, lẳng lặng không nói gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!