Đoản ngược
Yêu 16 năm
Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy? Lời thề non hẹn biển ngày xưa chỉ là phù du ư. Anh nói cô ta yêu anh thật lòng, anh đã từng thấy cô ta làm gì cho anh chưa? Cứ coi là cô ta yêu anh thật lòng đi, vậy còn em, em không yêu anh thật lòng sao? Mười 16 năm bên nhau, em vẫn không đáng để anh tin tưởng vậy sao.
Không còn gia đình, không có bạn bè, anh là chỗ dựa cho em 16 năm nay. Em sao quên được ngày hôm ấy. Ngày mà anh bị thương nặng phải nhập viện vì đánh nhau. Cha mẹ anh đi công tác, không có ai ở bên, em thức suốt 3 ngày đêm để chăm sóc cho anh. Đến ngày anh khỏe lại, anh hứa, sau này anh sẽ lấy em làm lão bà, nhìn đôi mắt kiên định kia của anh, em thực sự tin vào điều đó. Từ đó em trở nên mạnh mẽ, tự lập vì không muốn làm gánh nặng cho anh.
Cuối cùng, kết quả anh cho em là gì? Là một ngày vào 2 tháng trước, anh đem về một cô gái nhỏ bé, trông thật yếu đuối, anh nói, đây là chị dâu của em. Ha ha..chị dâu ư? Vậy còn em, em là ai? Chỉ là đứa em gái nuôi của gia đình anh thôi a. Vậy vì sao ngày xưa anh lại gieo cho em hi vọng rồi giờ đây đập tan nó ra. Anh có biết anh ác lắm không? Nhưng làm sao em trách anh được, là em tự cho lời nói đùa kia là đúng, là do em quá ngu ngốc, thương anh 16 năm chỉ vì lời nói đùa.
Em không biết mình đã vượt qua khoảng thời gian này bằng cách nào. Hằng ngày nhìn người mình yêu âu yếm với người khác nhưng chỉ có thể cười chúc phúc. Trái tim chết lặng từng ngày, muốn khóc nhưng không thể khóc vì sợ anh cảm thấy phiền phức.
Vào ngày hôm nay, cô ta tự té ngã cầu thang và sảy thai, em vội đưa cô ta đi bệnh viện. Vì hoảng sợ trước cái nhìn điên cuồng của anh, cô ta lôi em vào làm bia đỡ đạn. Thế là, em từ một người cứu giúp tính mạng cô ta liền trở thành người hại cô ta. Ha, vậy mà anh không tin em, anh biết cái tát đó của anh làm em đau thế nào không. Đau đến tê tâm liệt phế, đau đến không thể nói nên lời. Một lúc lâu sau em mới có thể nói một câu hoàn chỉnh “anh có từng yêu em chưa?” “Chưa từng.” “Vì sao?” “Tôi không cần một người phụ nữ quá mãnh mẽ, tôi cần người có thể dựa vào tôi,làm nũng với tôi. Còn bây giờ cô cút khỏi nhà tôi ngay.” Thì ra là vậy, vì không muốn trở thành gánh nặng của anh, em đã vô tình đi nhầm lối. Nhưng anh biết không? Em là con gái, rất yếu đuối, chỉ có vỏ bọc mạnh mẽ mới có thể gây cảm giác an toàn cho em. Em luôn muốn có một người bảo vệ em, an ủi che chở em mỗi khi em cần. Nếu em không mạnh mẽ như vậy thì có lẽ anh sẽ yêu em đúng không. Nhưng trên đời làm gì có nếu.
Cuối đầu ngồi bên lề đường mặc kệ cho mưa cứ xối trên người mình. Cô vẫn cười, vì nếu khóc không biết khi nào mới nguôi. Dưới cơn mưa phẳng phất tiếng hát bi ai.
Một cơn gió thoảng,một giấc mộng dài.
Tình yêu cũng như định mệnh, không thể đoán trước được điều gì?
Rốt cuộc trái tim anh đã bị mê hoặc bởi điều gì?
Hình bóng anh cứ mờ dần trong đêm tối.
Nhìn hoa đào nở rộ, kết cục rồi sẽ ra sao?
Nhìn anh ôm lấy em mà ánh mắt còn vô cảm hơn ánh trăng lạnh lẽo.
Thế nên em đành để anh hạnh phúc trong vòng tay người khác.
Yêu anh khiến con tim em loạn nhịp.
vẽ được anh nhưng không khắc họa nổi trái tim anh.
Khắc ghi khuôn mặt anh là điều em có thể làm để chờ đợi.
Anh mãi là bản tình ca bất tận trong em.
……..
Tâm em vẫn lạnh như vậy, mãi mãi không thể ấm lên được. Có lẽ kiếp này gặp anh chính là kiếp nạn của em, nhưng, yêu anh, em không hối hận.
Ánh đèn chói loá chiếu thẳng vào khuôn mặt bi thương tuyệt vọng của cô, chưa bao giờ cô thấy cái chết gần như lúc này, người cô cứng đờ không thể nhúc nhích. “Bípppppp~~~Rầm.” Cô…sắp chết rồi sao? Chết cũng tốt. Không cuồng si, không đau thương, không tuyệt vọng, chỉ có thanh thản.
Giọt nước mắt tồn đọng trên khoé mắt chảy dài theo khuôn mặt rồi hoà vào trong mưa. Vĩnh biệt anh, chàng trai em yêu 16 năm.
Cơn mưa vẫn vô tình, xối thẳng lên thi thể cô gái. Cô nằm yên, vẻ mặt bình thản như chỉ đang chìm trong mộng nhưng ai biết rằng….cô gái đã ra đi.
————-————————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!