Đoản SE - #10: Song lệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
250


Đoản SE


#10: Song lệ


Đông Thiên Thanh quốc , tiết trời thu dần pha chút se lạnh , từng chiếc lá đã vàng úa sắc trời tàn phai , sắp phải xa lìa cành họa chăng là để về lại cùng hơi đất . Đâu đó trong không gian chan đầy vị quyến luyến ưu tư , mùi hương Thạch Thảo đượm nồng trong gió , lại có khi nào mang chút bi tráng thương tâm …
Khung cảnh hoàng hôn đậu lại trên bả vai người nam nhân trẻ tuổi đầy hoài bão năm ấy . Đẹp kinh diễm , đẹp đến đau lòng …

” Từ hôm nay , Mặc học sĩ sẽ là thầy dạy của con … “
Thân y phục thư sinh đĩnh đạc , mày ngà họa ra dáng vẻ giang san . Nét mặt ai đầy tâm niệm , người từ khi ấy đã là tín ngưỡng non nớt của cuộc sống nàng ta …
Khi ấy , nàng bảy tuổi … Còn hắn đã hai mươi .

” Sư phụ à , Thương nhi có thể gọi người là ca ca không ? Con từ nhỏ đã không có ca ca … “
” Công chúa à , Mặc mỗ lại chưa từng muốn làm ca ca của công chúa ! “
Trong ánh dương cô tịch của buổi chiều hôm ấy , cái nhếch môi của người lại khắc sâu tận đáy lòng của tiểu nữ nhân .

” Sư phụ ! Vậy người có thể gọi ta là Thương Nhi … Ở đây không có người lạ . “
” Ta không thể làm trái với quy luật , xin công chúa lượng thứ … “

Cùng nàng đánh đàn là hắn , cùng nàng vẽ tranh chẳng ai ngoài y . Hắn nắm tay nàng bước trên con đường đầy lá . Giảng cho nàng nghe chuyện thế sự vô thường … Bảo vệ nàng khỏi những thứ dơ bẩn trong thâm cung đầy rắn rết .
Trưởng công chúa nhỏ bé năm nào , chính là lớn lên trong sự bảo bọc của tất cả … Gặp được hắn , ở bên hắn là số kiếp của nàng .

” Sư phụ ! Ta không muốn học nữa … Chúng ta trốn ra cung chơi đi … “
Bàn tay đang bao quát lấy những ngón tay nàng cứng lại . Bút lông đầy mực cũng vì thế mà lệch lên một đường . Nhu Thương cúi gằm mặt , cắn lấy đôi môi dường như là đã lỡ lời . Nàng đang cùng sư phụ luyện chữ …
” Công chúa ! Người nếu không tinh thông nổi cầm kỳ thi họa , cứ mãi ham chơi . Thì sau này làm sao có thể giúp đỡ Thanh đế và Thanh hậu trị quốc đây ? “
” Ta không cần phải giúp mà , mẫu hậu đã có hỉ . Chắc chắn lần này sẽ là hoàng đệ … Như vậy cuộc sống sau này của chúng ta sẽ bớt khắc nghiệt hơn lúc này . “
Nụ cười đầy khóe mắt năm đó của nàng , vốn không chú ý được tâm sự biến động như sóng ngầm trong lòng nam nhân kia …

” Đối với ta mà nói , sư phụ là người mà cả đời này ta đã định sẽ mãi mãi đem tâm hướng đến … “

Hắn lạnh lẽo vô tâm , nàng nhiệt huyết đầy sức sống . Như một hố băng đối diện cùng ngọn lửa nóng bỏng , cũng sẽ đến một lúc phải cam chịu tan chảy …
” Thương Nhi ! Dường như ta cũng đã yêu nàng mất rồi … “

Nhưng ông trời quả thật rất thích trêu ngươi con người . Khi tình ý vừa mới nảy sinh thì lại bị một thanh kiếm vô tình hung hăng tàn ác cắt đứt không thương tiếc . Nàng phải đến nơi khác liên hôn …

” Nàng cùng ta bỏ trốn , có được không ? Chúng ta rời xa nơi này , mãi mãi không quay lại nữa … “
” Thương Nhi ! Đừng rời xa ta … “
Nữ nhân tuyệt đẹp trong bộ xiêm y thanh sắc , nàng như một thần nữ của mùa xuân . Đầy sức sống , nhưng dường như cũng rất bi thương …
” Mặc sư phụ ! Xin lỗi , ta từ trước đến giờ chưa từng có tình ý với người . Mong người hãy cẩn trọng lời nói ! “
Năm đó mùa xuân không đến được với nàng , không đến được cùng hắn . Thiếu niên anh tuấn năm nào trái tim nào khiến trái tim nàng rạo rực dường như đã hóa hư không …
Trước khi nàng đi , trong mắt nàng chỉ là hình ảnh hắn đắm trong rượu say , ánh mắt mập mờ , buông xuôi tất cả . Như một con đại ưng bị thương ở đôi cánh , nhưng vẫn đang cố sức vươn cao …

Binh biến bạo loạn xảy ra , Thiên Thanh quốc cùng Xát tộc xảy ra đại chiến . Hàng ngày xác chết chất cao như núi , cách duy nhất có thể dừng lại tất cả … Đó chính là hòa hôn …

Ba năm , uất ức thù hận …
Ba năm , thay đổi thế sự vô thường …
Bă năm , vị học sĩ nho nhã năm nào , dường như đã hoàn hảo tan biến …
Ngày gặp lại , nàng trong y phục vương hậu Xát tộc yêu kiều . Tay trong tay phu quân hành lễ với Lạc Thiên đế . Tân vương vừa mới đăng cơ của đại quốc hùng mạnh nhất …
Thời khắc nàng ngước mắt lên , cái nhếch môi của kẻ ngồi trên chủ vị khiến nàng bàng hoàng điêu đứng …
Gương mặt ôn hòa của nam nhân hôm nào còn cùng nàng cười nói . Đáy mắt hắn lại sắc bén hơn rất nhiều , còn không khỏi chứa chút châm biếm …
Thì ra , vị sư phụ cùng nàng sớm tối vui cười , cùng nàng ngày ngày hội thực . Thân thế lại là vương tử tôn quý cao thượng . Hơn nữa còn lại là định sẵn sẽ bước đến ngai cao . Thống nhất các nước …
Túc Nhu Thương mỉm cười , nàng vui vẻ đưa mắt nhìn hắn . Còn chẳng quan tâm trong mắt Mặc Tân Thời có bao nhiêu cay đắng …
Tân Thời , thời thế mới của Lãnh Tử Thượng … Là hai , nhưng cũng là một .

” Bệ hạ ! Ba năm qua ngài sống tốt không ? “
” Không phụ tâm Sát hậu ! Tam niên qua chính là quãng thời gian trẫm ép buộc bản thân phải sống thật tốt . Hơn nữa còn là sống trong biển máu của người khác , của những kẻ đối nghịch với ta … “
Đêm khuya lạnh lẽo , bên mặt hồ cô tịch . Nữ nhân búi tóc nâng cao , xinh đẹp lộng lẫy . Một khắc hoài niệm , y phục kia nên là của hoàng hậu Lạc Thiên . Nàng mỉm cười , muốn tìm thấy trong đôi mắt băng hàn lạnh lẽo đối diện một chút ý nhớ ôn nhu …
” Sư phụ ! Thương Nhi xin lỗi … “
” Một câu xin lỗi , có thể làm được những gì ? “
” Ta mong ngài cả đời này đều được vui vẻ … “
” Nhưng sinh mệnh ta đã định sẵn , từ đây sẽ mãi mãi không thể nở nụ cười … “
Gót người quay bước đi , hắn lạnh lẽo phất tay áo rời khỏi . Lại chẳng mảy may chú ý đến , vị hoàng hậu sau lưng châu lệ đã dần nhòa . Là nàng có lỗi với hắn …

Chẳng rõ vì nguyên do gì sau đại yến , Sát vương vừa mới hồi cung . Chưa tròn một tháng sau đã nghe từ chiến trường truyền đến tin tức bị công đánh . Đối phương lại chẳng ai khác ngoài cường quốc của Tân Vương của nước hắn vừa dự lễ . Lạc Thiên …
Hắn nhếch môi cười , nhìn ngắm từng lá cờ lãnh thổ của Sát tộc bị đốn hạ . Khắp nơi hòa quyện mùi máu người tanh nồng gai ốc , thứ mùi vị hắn đã quá quen thuộc …
Quốc vương được đặt quỳ dưới chân , hắn nhìn , lại chẳng thấy gia quyến quy hàng có hoàng hậu Xát tộc … Mặc kệ kẻ dưới chân cầu xin đến thảm hại , hắn lạnh lẽo bước vào chính điện hạ người gác chân lên đế vị .
” Cầu xin người Lạc Thiên đế , xin hãy tha cho mạng nhỏ này của tiểu vương . Tiểu vương thật sự không biết đã phạm tội tày đình gì … Lại làm ngài không vui mà hạ sát lệnh . “
Nhưng lại trong đám người quỳ gối quy hàng , hắn nhìn ra một gương mặt quen thuộc . Là cung tì thân cận từ nhỏ của nàng .
” Ngươi ! Đến đây … “
Vị nữ tỳ mặc y phục cao quý run rẩy bò đến , mặt cũng sắp chôn dưới đất …
” Chủ tử của ngươi đâu ? “
” Hoàng hậu … Hoàng hậu ! ” Cô ta bậc khóc nức nở thương tâm , đau khổ tràn nước mắt .
” Nàng ấy đâu ? “
Lãnh Tử Thượng gầm lên , dáng vẻ lắp bắp của nữ nhân này khiến hắn mất kiên nhẫn .
” Hoàng hậu ba ngày trước đã … Đã viên tịch rồi ạ …
Mộ phần cũng đã xây xong ! “
Trong một khắc , linh hồn của kẻ cao ngạo kia thoáng run rẩy . Đáy mắt hắn cảm thấy rất nhạt nhòa . Bàn tay không tự chủ nắm chặt lấy xốc lên nữ hầu ở dưới …
” Ngươi nói cái gì ? Nói lại một lần nữa … “
” Nhu Thương hoàng hậu đã mất được ba ngày rồi ạ … Người là vì kịch độc mà viên sinh . “
Hắn hét lên một tiếng , trường bào tung bay . Vỏ kiếm cũng bị hung hăng rút ra , chém liên tiếp vào đế vị , rồi lại dùng chân đạp đổ . Hành động của hắn đều khiến những kẻ ở đó kinh hoàng … Dường như là một con hắc long bị trọng thương . Thái dương hằn lên gân xanh , đôi mắt đầy tia máu .
Lãnh Tử Thượng phát điên , những kẻ ở bên cạnh đều im lặng không dám hé môi đến nửa lời mà sợ hãi cúi đầu . Đến khi kẻ cuồng vọng như hắn thôi phát tiết lên những thứ ở bên cạnh … Làn môi mỏng cương nghị lại mệt nhọc phát ra âm thanh .
” Độc là ai hạ ? ”
Con ngươi như lóe sáng , ánh mắt hắn cay độc đến đáng sợ . Khiến người khác nhìn thấy mà run rẩy tránh né .
” Là hắn ! ”
Cung tì câm phẫn , dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt kẻ đang run cầm cập dưới đất .
” Ngươi giết nàng ấy ? “
Hắn lia mắt qua phía quốc vương Xát tộc , còn không khỏi nghĩ rằng tai mình đã nghe nhầm .
” Hahaha ! Ta rốt cuộc đã hiểu ra , thì ra nam nhân trong bức họa của ả tiện nhân ấy ! Không ai khác chính là Lạc Thiên đế đây … “
” Ngươi bảo ai là tiện nhân ? “
Lãnh Tử Thượng dời kiếm đến , cổ kẻ kia bị cứa một đường bật ra máu tươi .
” Nữ nhân khi xuất giá rồi vẫn không thôi tơ tưởng nhớ nhung đến nam nhân khác . Không đủ phẩm hạnh để tiếp tục sống mà làm hoàng hậu , ả ta đáng chết ! “
Xát vương phá lên cười , y như là một kẻ mất trí . Nhưng nhìn ra trong mắt y , là đầy vẻ bi thương . Không còn một phần sợ hãi …
” Ngươi dám giết nàng … “
Hắn như hóa điên , thanh bảo kiếm trong tay như ma lực đâm liên tiếp vào người kẻ đang cười lớn . Máu đỏ văng tứ phía , nụ cười cũng vì thế mà tắt liệm … Cái xác trước mắt đầy máu . Chết rất thảm thương …
” Cút hết đi … “

Trong mắt của chủ tướng vừa thắng trận , người ta không nhìn thấy được sự vui vẻ của khải hoàng . Cũng không nhìn được tam quân phấn khởi ăn mừng , tiết trời ngày hôm ấy đầy vẻ ưu thương hoang tàn …
Hắn lê bước dọc theo đường mòn của hoàng cung , khung cảnh tĩnh lặng tan tác . Một bóng người Xát tộc cũng chẳng thấy … Cả cái lồng lớn này , hiện tại chỉ còn thấy sự hiện diện của hắn .
Ánh trăng huyền ảo , làn nước của mặt hồ trong xanh … Hắn có thể tưởng tượng được ra cảnh sắc nàng yêu kiều từng bước đi trên con đường này . Còn nhìn thấy được nàng quay đầu mỉm cười với hắn .
Một thân ảnh màu ngọc xuất hiện , là cung nữ ban sáng .
” Hoàng Thượng ! Để nô tì đưa ngài đến điện của công chúa … “

Cánh cửa cung mở toan ra , bên trong vẫn còn hương thơm thoảng qua của hoa Thạch Thảo . Nhưng không khí lại lãnh lẽo không chút hơi ấm , cô tịch tĩnh lặng .
Nữ tì kia từ tủ lấy ra một hộp gỗ , lẳng lặng đặt lên bàn trước mặt Lãnh Tử Thượng .
” Đây vốn là những thứ công chúa quý trọng nhất . Bên trong còn có một bức thư công chúa viết sau khi dự đại yến quay về . Nô tì nghĩ rằng sẽ là gửi cho ngài … “
” Lui ra đi … “
Người kia cung kính quay đi , cánh cửa điện khép hờ lại . Sự lãnh lẽo bao trùm không gian , ngọn đèn nhỏ nhoi vốn chỉ đủ để soi rõ bức thư đã nhòe đi một góc …
Tay hắn hơi run , khi nắm trên tay thánh chỉ truyền vị bố cáo trước thiên hạ , khi muôn dân quỳ dưới chân hắn … Lãnh Tử Thượng cũng chưa từng cảm thấy bi thương như thế này .
Góc mực hơi mờ , dường như bức thư chính là viết ra cùng nước mắt . Đầu ngón tay hắn lướt đến đâu , lại cảm thấy đau nhói ở nơi đó . Từng nét bút chau chuốt , đều là do hắn dạy nàng viết nên , mỗi một cách đi bút của nàng , hắn đều nhớ rõ ràng từng chữ .
( Sư phụ của Thương Nhi .
Ngày chúng ta gặp lại nhau , có phải người cảm thấy con quá đỗi hèn mọn . Nhưng được quỳ dưới chân người , con lại không khỏi cảm thấy rất vui vẻ , cứ như là lần đầu tiên con được bái sư .
Ánh mắt người nhìn con rất châm biếm , lời nói người cũng khiến con rất đau lòng . Nhưng không sao cả , bởi vì Thương Nhi là người có lỗi với người cơ mà …
Ba năm qua không thời khắc nào Thương Nhi có thể quên được người , luôn nhớ luôn hướng đến . Có phải là hành động của kẻ đang yêu không ? Vậy thì Thương Nhi không chối cãi nữa . Tân Thời , à không ! Phải là Lãnh Tử Thượng… Thiếp yêu chàng mất rồi . Yêu chàng từ lúc thiếp vẫn còn là một hài tử …
Thiếp biết , lá thư này sẽ mãi mãi chỉ là của riêng thiếp , không thể đến được tay chàng .
Nhưng nếu khi chàng có một ngày nhìn thấy nó , đọc được nó , thì khi đó Thương Nhi đã mãi mãi không còn hiện diện trên thế gian này rồi …
Ba năm trước thiếp làm chàng tổn thương , làm chàng đau lòng . Trái tim thiếp cũng vỡ vụn thành từng mảnh … Thương Nhi chỉ biết xin lỗi chàng .
Nhưng tại sao chàng lại gạt ta chứ , giấu ta về thân thế của chàng . Chàng biết ta sẽ đau lòng không ? Nhưng dẫu chàng có là ai đi nữa , thì chàng vẫn duy nhất là sư phụ tiêu sái nhất của Thương Nhi . Là người mà cả đời này thiếp đặt tâm hướng đến … Dẫu cho chàng có là thái tử Lạc Thiên , thiếp vẫn sẽ lựa chọn hòa hôn cùng Xát tộc .
Chàng cần không phải vướng bận để tiếp tục lí tưởng . Thiếp cần phải giữ chọn hiếu nghĩa để cứu giúp muôn dân . Chúng ta hữu duyên vô phận , chỉ có thể chôn chặt ưu uất bi thương … Chàng nhất định phải sống thật hạnh phúc vui vẻ đấy , ngay cả khi thiếp mãi mãi biến mất khỏi thế gian này …
Tân Thời ! Thiếp chỉ còn sống được ba ngày nữa thôi , thiếp còn có thể gặp lại chàng không ?
Bây giờ lòng ngực thiếp đau quá , độc lại phát tác rồi . Không thể viết cho chàng nữa … Thiếp đi nghỉ một lát đây …
Tạm biệt chàng , hoàng đế của thiếp . )
Hắn nắm chặt lấy lá thư mỏng manh , trái tim theo những nhịp đập mà muốn vỡ tung ra . Đau đớn còn hơn lăng trì xử tử , đôi mắt hắn mờ dần , long châu lại không tự chủ theo khóe mắt tuôn rơi , tan dần nơi huyết lệ nàng đã từng đổ .
” Thương Nhi … “
Lãnh Tử Thượng hét lên , tiếng gào đau đớn tận tâm can . Âm thanh ưu sầu xé tan bầu trời . Hắn vùi hai bàn tay ôm lấy đầu , bấu lấy ngón tay vào mái tóc , cắn chặt lấy răng không khỏi ngăn mình phát điên …
Bầu trời đổ mưa to , giọt mưa như thủy triều đánh tan tất cả mọi sự phòng bị của hắn . Cuốn đi tất cả yêu thương , nhung nhớ , hắn là mãnh hổ bị trọng thương … Định sẵn chính là cả đời tồn tại trong cô độc …
Trong cõi vắng … Ta soi miền cay đắng .
Đếm hoàng tàn … Bằng nhân ảnh thiết tha.
Soi điêu ngoa … Trong bóng dáng nhạt nhòa .
Đừng bám víu … Lời chân tình ai gọi ?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN