Đoản SE
#16
( có lẽ truyện này nhiều bạn đọc rồi nhưng mình thấy hay nên đăng lại :))
Tiếng rên rỉ yếu ớt như mèo kêu.
Những giọt mồ hôi chảy xuống trên thân thể trắng muốt cùng với màu đồng.
Hai người như hòa làm một.
…
-“Em không có … trinh ?” Giọng anh trầm nhưng lại cứng như sắt đá.
Nặng tựa ngàn cân.
-“Sao ? Cảm thấy em rất dễ dãi đúng không ?” Cô đứng dậy, lõa thể lượm lại chiếc quần tất đen vứt một xó, ngồi xuống trên giường, mang vào.
Thản nhiên như không phải chuyện của mình.
-“…Mấy người rồi ?” Anh cười khẩy đứng dậy, khoang tay nhìn chằm chằm cô.
-“Không nhớ nữa, có thể 1 hay 2, hoặc 3,…có thể nhiều hơn.”
Cô nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên, nhưng trong mắt lại ánh lên những niềm buồn tủi đã bán đứng khuôn mặt này của cô.
-“Em…”
-“Đối với anh, em được bao nhiêu người đàn ông làm quan trọng đến thế sao ?” Cô ngắt lời anh, lượm lại chiếc áo lót màu đen tuyền, nghênh ngang mặc vào.
-“Ừ…Quan trọng.”
Không quan trọng, nhưng thái độ của em, cách nói chuyện của em, chưa bao giời anh điên lên vì em như thế.
Anh biết chắc em có điều khó nói với anh. Anh đợi em giải thích. Anh đợi em trả lời. Anh đợi em tự động nói mọi chuyện cho anh biết. Nhưng không, em không nói với anh gì cả.
-“Ồ…Vậy chia tay nhỉ ? Anh không chịu được cơ mà.” Mặc xong áo lót, khoác lên mình chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ và chiếc váy bị anh xé rách một nữa đêm qua, cô xỏ vào đôi cao gót chậm rãi đứng lên.
-“Vì sao ?” Anh hít một hơi thật mạnh, gằn từng chữ.
Vì sao em không nói cho anh biết rằng em có điều khó nói ?
Vì sao em không tin tưởng anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em ?
Vì sao thái độ và cách cư xử của em lại lạ lùng một cách khó hiểu ?
Vì sao không cho anh bước vào thế giới của em ?
Vì sao ?
…
Những câu hỏi anh muốn hỏi cô có muôn vàn chữ, nhưng chỉ thốt lên được 2 từ ” Vì sao ?”
-“Hạ, nhìn vào mắt anh, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói cho anh biết lí do, đừng lừa dối anh nữa.”
Anh như điên lên vì cô gái trước mặt anh.
Khoảng thời gian trước còn vui vẻ bên nhau nói những lời đường mật rằng anh cho em một ngôi nhà hạnh phúc, em sẽ sinh cho anh những đứa con bé bỏng,…
Nhưng đó…là quá khứ.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt mà cô thích nhất.
Thấy được sự đau đớn đang lan dần ra.
Thấy được sự phẫn nộ cùng tức giận.
Thấy được hình bóng cô trong đó.
Và thấy cả sự yêu thương ngập tràn tựa biển rộng.
-“Em hết yêu anh rồi.” Giọng nói cô nhẹ nhàng phiêu đãng là thế.
Nhưng lọt vào tai anh như nhát dao chính tay cô đâm vào tim mình.
Đau.
Nỗi đau tràn ra càng nhanh.
-“3 năm. Như vậy mà kết thúc sao em ?” Anh cười chua chát.
Anh biết cô nói dối, nhưng cô lại thà nói dối hết yêu anh còn hơn là tin vào một người như anh.
Anh tệ hại đến mức đó sao ?
-“Ừ. Vốn dĩ, chúng ta gặp nhau đã là sai lầm.”
Cô gạt tay anh, xoay người bước ra khỏi cánh cửa, đi về.
Có lẽ, chính cô cũng không biết, nước mắt mình rơi xuống ngay từ khi quay lưng lại với nhau.
Một cái quay lưng, khoảng cách lớn dần.
—
3 tháng sau…
-“Vấn đề này tôi sẽ gặp anh nói chuyện trực tiếp. Còn chuyện hủy bỏ hay không, chưa đến lượt anh nói. “
Trên chung cư cao cấp, một bóng dáng cao lớn, chắp tay sau lưng quát to.
Một cái hợp đồng mấy tỉ, ở đâu ra cho thằng khốn kia quyết định hủy bỏ hay không, chuyện hợp đồng này còn chưa đến lượt hắn ta nhúng ta vào, đấu với anh.
3 tháng rồi, kể từ khi cái hôm chia tay với cô ấy, anh lao đầu vào công việc nhiều hơn.
Làm việc điên cuồng không màng đến bản thân.
Râu ria lún phún dưới cằm, chai rượu nằm lăn lóc bên cạnh bàn.
Đêm về, rượu là thứ duy nhất anh cần.
-“Vâng, tôi sẽ chuyển lời của anh cho anh ta.” Dứt lời, anh quản lí vội lui xuống.
[[ Tin…Tin…]]
Chiếc điện thoại trong túi quần anh rung lên.
Là một tin nhắn…ngón tay anh run rẩy mở ra.
Của cô ấy, là số của cô ấy.
Anh nắm chặt điện thoại, tay run run.
Đã bao lần anh mong chủ nhân của số này gọi cho anh dù chỉ 1 cuộc.
Đã bao lần anh xóa số cô, rồi lưu lại, rồi xóa, rồi lưu lại.
Làm tới mức, anh không quên được số điện thoại của cô nữa.
Bây giờ, nhắn cho anh.
[ Từ Em yêu ]
[ Anh ơi, nếu em chết, liệu anh có yêu em không ?]
Mày anh nhíu chặt lại, rồi anh nở nụ cười bi thương.
Đẹp nhưng đau.
Lạt mềm buột chặt.
Cô ấy đang rất rãnh rỗi sao ?
Đùa giỡn anh chưa đủ à ?
Thế là anh trả lời :
[Ừ.]
Rồi tắt nguồn điện thoại, vứt xuống sàn nhà gỗ nâu, im lìm.
Nhâm nhi chút rượu trắng, anh bước vào phòng tắm, hạ hỏa.
—-
Bên cô.
Khi nhắn đi, cô đã hối hận rồi, tại sao lại nhắn tin cho anh chứ, một phút nông nỗi.
Tay cô ống kim truyền dịch dày đặt , vội cầm chiếc điện thoại, màn hình hắt lên mặt cô nhưng tia sáng yếu ớt.
Anh sẽ trả lời đúng chứ ?
Liệu anh nghĩ cô đùa giỡn anh không ?
[[ Tin…]]
[Từ Anh yêu]
[Ừ.]
Một giọt nước mắt tuôn rơi, rồi hai giọt, ba giọt,…
Thấm ước chiếc niệm trắng tinh trong bệnh viện.
-“Chị Hai, chị đừng khóc, bác sĩ nói chị phải vui vẻ, mới tốt cho thân thể được.
Chị nín đi.” Một giọng non nớt của con trai vang lên, cậu chạy vội vào phòng, gương mặt lo lắng cho chị mình.
-“Ừ, chị không khóc nữa.” Cô mỉm cười yếu ớt, nhưng lại đẹp như ánh mặt trời.
Ung thư giai đoạn cuối.
Không cách nào cứu chữa.
Đó là những lời bác sĩ đã nói với cô ba tháng trước.
Cô thà để anh đau vì nghĩ cô phản bội anh, còn hơn để anh nghe tin cô đi làm gái điếm ở quán bar, rồi bị ung thư máu khoảng chừng nữa năm, sau đó đi khám mới biết mình bị ung thư, nhưng đã là giai đoạn cuối rồi.
Gia đình cô không khá giả gì, bố mất sớm, mẹ bỏ hai chị em cô mồ côi năm cô 7 tuổi, rồi tay trong tay bước lên lễ đường với một người đàn ông giàu có.
Từ đó cô gồng gánh mọi việc từ nhỏ đến lớn.
Cô cũng biết mệt chứ.
Cô cũng biết đau chứ.
Cô đã từng nghĩ đến việc buông xuôi tất cả.
Nhưng rồi cô gồng.
Gai nhọn bắt đầu mọc lên chống lại số phận khắc nghiệt.
Và cô gặp được anh, người đàn ông cô đã từng nghĩ là mình có thể sống trọn đời.
Cô nghĩ ”à”, mình có thể buông rồi, mình có chỗ dựa rồi, không cần gồng nữa, không cần mệt mỏi nữa.’ Nhưng rồi…cô bị ung thư giai đoạn cuối.
Cô không có tiền chữa trị.
Cô dần chết mòn trong bệnh viện.
Không phải cô không nghĩ đến việc mình mượn tiền anh.
Nhưng mượn rồi sao, dùng cả đời này để trả?
Với thân phận là một con đĩ điếm? Hay là cô vợ hiền dịu đây ?
Thân thể cô đã sớm dơ dáy, nhớp nhúa rồi.
Cô không nỡ kéo anh xuống đấy vực sâu này.
Cô biết những lời nói đó của anh đều là giả.
Cái quan trọng của anh không phải cô còn trinh.
Mà là cô thôi.
Cô biết.
Anh không quan tâm, nhưng cô lại quan tâm, cô để ý.
Khi cô đi rồi, đứa em trai duy nhất này của cô sẽ vào cô nhi viện, cô thật sự không nỡ bỏ nó lại một mình như bố mẹ bỏ cô năm đó.
Cảm giác đõ cô hiểu, cảm nhận rất rõ.
Nên cô đã gọi một cú điện thoại.
[-Tít…tít…]
-Alo ?
-Anh, em đây. Em có việc muốn nhờ anh.
-Sao vậy em ? Nhờ chuyện gì ?
-Em muốn anh gửi đứa em trai của em cho anh ấy nuôi giúp em. Em muốn đi du lịch một vài nơi ấy mà, mang theo thằng nhỏ bất tiện quá.
-Đi chơi mà không rủ anh đi nhá ? Cả thằng bé cũng đưa cho anh ta nuôi, em muốn đi bao lâu mới về vậy hả ? Không định dự đám cưới bọn anh à ?
-Chắc không được rồi anh ơi, xin lỗi anh với cả chị dâu nha. Em đi hơi bị lâu ấy. Mà chúc hai người đầu bạc răng long nha, nhớ sinh con sớm sớm cho em là mẹ nuôi nha anh ơi.
-Muốn làm mẹ nuôi á? Em đi nhanh về là ok hết. Để đó anh nói với thằng đó cho, em yên tâm.
-Bye anh.
-Bye em.
Có lẽ…em chỉ chống cự được khoảng một tuần nữa thôi…
—
2 tháng sau…
-“Hạ, bao giờ em về ? ” Tiếng nỉ non cạnh bia mộ trắng ngập tràn ưu thương.
Em đi rồi, người con gái hoa anh đào đã đi về miền đất cực lạc rồi.
Em thật khốn nạn.
Lại mang theo trái tim của anh đi luôn rồi.
Đặt bó hoa anh đào xuống bia mộ, người đàn ông mặc vest đen, tay dắt theo đứa nhỏ cũng vest đen nốt, đứng thẫn thờ trước bia mộ.
1 tháng trước, anh nhận được một cuộc gọi rằng em đã chết.
Anh cứ ngỡ là trò đùa. Nhưng không, đôi mắt em nhắm nghiền, đôi môi khô khốc tái xanh, làn da trắng bệch và không còn hơi thở nào nữa.
Anh đã dằn vặt bản thân, do anh, tất cả là do anh hết nên em mới nằm xuống nấm mồ lạnh lẽo đó.
Đáng ra, anh nên hiểu cho em.
Móc tờ giấy trừ trong túi áo, anh mở ra đọc.
Đó là bức thư cuối cùng cô cố gắng hết sức để viết cho anh, dòng chữ nghệch ngoạc nói lên tâm tình cô.
[Gửi anh, người đàn ông em thương !
Em yêu anh.
Lúc này em chỉ muốn nói rằng em yêu anh, rằng những lời em nói trong khách sạn mấy tháng trước chỉ là giả dối.
Làm đĩ, là nghề nghiệp của em. Đó là câu trả lời cho tất cả mâu thuẫn em gây ra cho anh.
Thân đĩ điếm này, lấy gì để xứng với trái tim của anh đây ? Lấy gì để xứng với tình yêu anh dành cho em ?
Em xin lỗi anh,…giờ em chỉ biết xin lỗi anh thôi.
Lúc anh đọc lá thư này thì có lẽ em đã đi tới một nới rất xa rồi, mong anh hạnh phúc với người mới.
Chúc phúc anh với người khác, tim em đau lắm chứ nhưng biết sao giờ, em không nỡ để anh cô đơn đến già đâu.
Mong anh chăm sóc thằng bé, đừng để nó giống em năm xưa.
Và anh hãy tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để bị cảm lạnh nha, nhỡ mang áo ấm cho kín, choàng khăn thật ấm.
Xin lỗi anh.
Thật sự…
22.12.17
Hoàng Như Hạ. ]
Tờ giấy rớt xuống dưới giày da đen của người đàn ông. Anh ta đứng sững nhìn bia mộ trước mắt, mỉm cười dịu dàng.
Dù thế nào, anh vẫn yêu em.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!