Đoản SE - #19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
237


Đoản SE


#19


Trong mơ hồ tôi cảm thấy người bên cạnh mặc quần áo vào rồi rời giường, tôi rón rén ra khỏi phòng, thấy thư phòng sáng đèn.
Anh đang có tâm sự gì sao?
Tôi từ cửa thư phòng ghé mắt vào nhìn, thấy anh ngồi trước màn hình vi tính, điện thoại không mở, trông cứ ngẩn ngơ.
Tôi lặng lẽ bước vào, vòng tay ra ôm lấy anh, hỏi anh có chuyện gì, có phải hay không áp lực công việc quá lớn.
Anh cúi đầu hôn lên tay tôi, nói có một chút chuyện phiền phức, nhưng không muốn tôi phải lo lắng.

Tôi hiểu người đàn ông này. Chỉ một chút chuyện thôi nhưng sẽ choán toàn bộ tâm trí của anh. Thật là thì cũng chỉ là chuyện công việc, không cần phải quá để tâm như vậy.
Giống như tôi vậy, quản lý hàng trăm người, nếu có chuyện gì cũng như vậy chẳng phải đã sớm chết vì mệt sao. Nhưng cũng phải nói, dù sao anh cũng là dân kỹ thuật, kiểu người không am hiểu lắm việc quản lý nhân sự.
Tôi hỏi lần nữa, anh có muốn nói ra để tôi có thể cùng anh nói chuyện không. Anh trầm mặc trong một lúc, đột nhiên xoay người lại ôm tôi, ngẩng đầu lên, gương mặt tựa như một đứa trẻ, hỏi tôi :” Hoan Hoan, rồi sẽ có một ngày em rời bỏ anh mà đi đúng không?”
Câu hỏi này, trong suốt cuộc hôn nhân kéo dài 10 năm của chúng tôi, đã là mấy trăm lần anh hỏi. Có lúc là trong tình trạng khó khăn, có lúc lại chỉ đơn giản là việc tán tỉnh giữa những cặp vợ chồng. Nhưng môi lần nghe thấy câu hỏi này, tôi vẫn luôn ôn nhu trả lời anh: “Sẽ không có ngày đấy, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh”
” Cho dù có chuyện gì xảy ra?”
” Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa”
Anh chôn đầu vào trong lòng tôi, vòng tay ôm tôi thật chặt. Tôi cũng ôm anh thật chặt.”Anh ngốc thế, ở trên đời này, em là người thân duy nhất của anh. Chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng ta. Nếu anh thất nghiệp, em sẽ nuôi anh cả đời. Nếu anh bị liệt, em sẽ chăm sóc anh, anh không cần phải lo lắng chuyện gì cả”
Anh lại ngẩng đầu lên, tính trẻ con cố chấp bắt đầu phát tác: ” Nếu em bỏ anh, anh sẽ không sống nổi”
” Em cũng vậy. Cho nên em sẽ không bao giờ bỏ anh. Em đảm bảo”. Tôi vuốt ve những sợi tóc ngắn ngủn của anh, yêu thương mà đặt một nụ hôn lên đó.
Ngày thứ hai tôi làm thêm giờ, gọi điện thoại về cho anh để anh không phải chờ tôi về ăn cơm cùng. Bước ra khỏi tòa cao ốc cũng đã hơn 8 giờ tối, mọi lên đều đã lên đèn rực rỡ, dòng người tấp nập trên phố. Tôi có chút mệt mỏi nhưng vẫn thấy vui vẻ, đây là một thành phố phồn hoa, là nơi chúng tôi yêu nhau và cùng chung sống.
Đột nhiên di động vang lên, của một cô gái xa lạ. Cô ta tự xưng là Yên Vân, bạn đồng nghiệp của anh, muốn cùng tôi nói chút chuyện. Không hiểu sao tôi nhất thời cảm thấy khẩn trương, lo lắng có chuyện gì đã xảy ra với anh sao? Cô ta nói anh ấy vẫn ổn, cô ta tìm tôi là có chút chuyện quan trọng muốn nói.
Tôi do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý đến quán rượu với cái tên “Thiên trường địa cửu” để gặp gỡ.
Cô ta trẻ hơn suy đoán của tôi, ước chừng chỉ 23 hoặc 24 tuổi, ăn mặc thời trang, cũng đoan trang. Nhìn cũng có thể đoán là người được giáo dục tốt.
Không gian trong quán rượu rất ồn ào. Nhưng chính sự ồn ào này lại là nơi che đậy rất tốt cho những bí mật sắp được nói ra đây.
Cô ta gọi cho tôi một ly rượu. Nhưng tôi không uống, hy vọng cô ta nhanh chóng vào đề. Tôi lo lắng cho anh.
Cô ta thăm dò tâm ý tôi, nói :” Tôi sẽ nói luôn vào chuyện chính”.
Tôi cười cười, đúng là một cô gái thông minh.
Cô ta nói :” Tôi đang mang thai con của anh ấy”.
Đầu óc tôi rơi vào trống rỗng. Tôi nghe thấy âm thanh của chính mình phát ra :” Vì sao cô lại nói với tôi?”
Cô ta lắc lư ly rượu trong tay, tư thế rất trang nhã :” Con tôi cần có một người cha”.
” Đây có lẽ là chuyện giữa cô và anh ấy”.
” Anh ấy không muốn làm tổn thương cô. Nghe nói hai người sống chung với nhau, chịu không ít khổ cực”.
” Cô hy vọng gì ở tôi?”
” Chúc phúc cho chúng tôi, đừng làm anh ấy khó xử nữa. Tôi biết cô cũng là một người phụ nữ kiên cường, độc lập; thứ không còn là của mình, cần gì phải nắm không buông?”
Thứ đã mất đi? Chúng tôi yêu nhau bốn năm, kết hôn mười năm, trong mắt mọi người vẫn là một cặp đôi yêu nhau thắm thiết, khiến không ít người hâm mộ. Nhưng, cô ta nói cũng không sai. Thứ đã mất, chính là không thể lấy lại được.
Tôi cười khổ. Ngoài xinh đẹp ra, cô gái này cũng rất khôn khéo. Đáng tiếc một điều, lại dùng sự khôn khéo của mình để đánh vỡ hạnh phúc của người khác.
Yên Vân dù sao vẫn chỉ là một cô gái trẻ, thấy tôi chìm trong trầm mặc, rốt cục cũng hết kiên nhẫn :” Cô đừng quấn lấy anh ấy nữa, cũng chẳng có lợi lộc gì đâu. Hiện tại người anh ấy yêu là tôi, dùng gương mà soi lại mình, cô hiện đã hết hy vọng rồi”.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta. Cô gái này, cô ta cho rằng anh ấy đã lật bài ngửa với tôi, chẳng qua là tôi không chịu chia tay sao? Cô ta còn quá trẻ, đã quá tự tin rồi. Cho rằng bản thân mình xinh đẹp, cho rằng tuổi trẻ là lợi thế lớn nhất của mình. Cô ta cho rằng khi tôi thấy cô ta thì sẽ phải chịu thua sao?
Chỉ vì tôi không muốn phản bác mà thôi. Anh ấy có lẽ đúng là đã bị tuổi trẻ, bị sắc đẹp của cô gái này mê hoặc. Tôi còn có điều gì cần nói sao?
Nhưng có điều, tôi không muốn chấm dứt việc đàm phán lúc này. Kỳ thực, lúc này đây tôi không muốn trở về và đối mặt với anh. Tôi biết sẽ có chuyện gì sau đó, chỉ là tôi không muốn nghĩ tới, việc đó tổn thương tôi quá sâu sắc, bản năng khiến tôi muốn trì hoãn, muốn trốn tránh.
Tôi hỏi cô ta :” Cô vì anh ta mà hy sinh thế này, vì sao?”
Cô ta kiêu ngạo cười đáp :” Tôi yêu anh ấy, muốn ở cùng với anh ấy”
” Cô cảm thấy anh ấy yêu cô sao?”
” Dĩ nhiên”. Cô ta nhìn tôi một cách khinh miệt. Tôi biết cô ta muốn nói gì. Cho dù là mười năm trước, tôi cũng không xinh đẹp được như cô ta lúc này, huống chi là ở hiện tại, tôi là một người phụ nữ 35 tuổi, lại phải trải qua 1 ngày dài làm việc mệt mỏi.
Nhớ lại năm đó, tôi với anh chỉ là một cặp đôi rất bình thường. Nhưng chúng tôi là một cặp đôi tâm đầu ý hợp, ở chung một chỗ với nhau thật sự rất ngọt ngào hạnh phúc. Tình cảm mười bốn năm của chúng tôi, ngày càng nồng ấm, ngày càng ngọt ngào, ngày càng hạnh phúc. Tôi hiểu rõ anh, anh ấy sẽ không yêu cô gái ở trước mắt tôi đây, cho dù cô ta có giống một bó hoa tươi đầy quyến rũ. Nhưng dù sao, tôi cũng không phải là đàn ông, không hiểu anh vì sao không yêu nhưng lại làm ra sự tình ngày hôm nay?
Tôi hỏi cô ta :” Cô còn trẻ như vậy, còn anh ấy đã 34 tuổi rồi, không cảm thấy ủy khuất cho chính mình sao?”
Cô ta cười, tựa như vấn đề tôi vừa hỏi ra rất ngu ngốc.
Tôi cũng không phải là không hiểu suy nghĩ của những người trẻ tuổi như cô ta. Tìm cho mình một người đàn ông hơn nhiều tuổi, có nhà, có xe, như vậy cũng tiết kiệm được thời gian cho bản thân mình. Hiện tại trên người cô ta khoác một bộ cánh, mà tôi đã hơn 30 tuổi rồi mà còn chẳng dám mua.
Cô ta không có gì sai cả. Nhưng đối tượng mà cô ta chọn lại là chồng tôi, là người mà tôi yêu thương.
Cô ta không nhịn được, lại nói :” Cô đừng níu kéo, thua vẫn hoàn thua mà thôi. Sao không để cho mình đường lui, bỏ đi một cách đường hoàng, giữ lấy chút thể diện?”
Tôi cười. Cô ta lại tự cho mình là thắng.
Tôi cầm túi xách của mình, đứng dậy :” Vân Yên, thực sự là tôi thua rồi, nhưng ít nhất tôi còn có được 10 năm hạnh phúc. Nhưng cô, từ thời điểm cô bắt đầu, cũng đã thua rồi”.
Anh ấy không bật đèn, ngơ ngác chìm trong bóng tối. Tiếng mở cửa của tôi có lẽ đã khiến anh giật mình, anh bật dậy ra đón tôi. Tôi đưa mắt nhìn anh, anh lập tức biết chuyện gì đã xảy ra, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha, rót cho tôi một ly rượu đỏ có đá. Đây là đồ uống yêu thích của chúng tôi. Mười năm qua, cứ sau bữa cơm chiều, chúng tôi sẽ tựa vào nhau trên chiếc sô pha này, xem tivi hoặc nghe nhạc, cùng nhau thưởng thức loại đồ uống này.
Mười năm qua như một thước phim quay ngược, hiện lên rõ ràng trong đầu tôi.
Con người bình thường hoặc là muốn vứt bỏ, hoặc là muốn khắc thật sâu những đoạn ký ức như thế đó. Chính bản thân mình cũng không biết, tôi không tự chủ trong khoảnh khắc này lại nhớ đến những chuyện đó, muốn vứt bỏ hay muốn khảm sâu thêm, muốn quên lãng vĩnh viễn hay muốn khắc ghi?
Chúng tôi cứ như vậy tựa sát vào nhau suốt đêm, tựa như khi chúng tôi vẫn còn yêu nhau. Nhưng khi đó thời gian là vô hạn, còn đêm nay lại là đêm cuối cùng.
Khi trời sáng, tôi đẩy anh ra, đi rửa mặt. Anh phản xạ có điều kiện, bỗng ôm chặt tôi, nói :” Em đừng đi, anh sẽ không để em đi đâu”. Tôi hôn anh, nói rằng tối nay tôi nhất định sẽ trở lại, anh nửa tin nửa ngờ buông tôi ra.
Cả một đêm không ngủ nhưng tôi không một chút thấy mệt mỏi, ngược lại còn thấy tỉnh táo và thanh tĩnh. Hôm nay tôi phải xử lý nhiều công văn, nhưng vẫn ra khỏi công ty như mọi khi
Anh đứng ở bên đường đối diện chờ tôi. Trông anh tiều tụy thấy rõ, râu không cạo, cà vát cài lệch hẳn đi. Chiếc xe Honda màu lam nhạt của chúng tôi dừng ở ven đường. Thấy tôi, anh như trút đi được gánh nặng, nở 1 nụ cười. Tôi biết anh lo sợ điều gì, anh sợ tôi đột nhiên rời đi, đột nhiên biến mất.
Tôi không hận anh, tôi yêu anh, yêu anh tha thiết. Loại tình yêu đấy không phải phát sinh trong nhất thời, mà là thứ tình yêu sinh ra trong những năm tháng hoạn nạn có nhau, là tình yêu của cả cuộc đời. Tình yêu của tôi như những sợi dây tơ, quấn lấy trái tim anh, từng lớp từng lớp, theo thời gian cứ càng dày hơn, càng chặt hơn mà thôi. Tôi cứ tưởng rằng sẽ sống với tình yêu đó cả đời, cho đến khi già, cho đến khi chết đi.
Nhưng bây giờ, chỉ một nhát dao sắc bén mà những dây tơ hồng đó đã đứt hết rồi. Tơ đã đứt, không còn sức lực nữa rồi, không còn gì để quấn quít lấy anh nữa rồi.
Con dao này, không phải do anh, mà là do vận mệnh đã sắp đặt. Anh chỉ là trong phút chốc dao động, vô tình nhặt nó lên mà thôi. Tôi chỉ mong có thể tha thứ cho anh. Tôi chỉ mong chúng tôi có thể nối lại những sợi tơ ngày ấy một lần nữa.
Tôi lên xe rồi về nhà, tay anh vẫn nắm lấy tay tôi. Mặc dù anh cũng không còn trẻ trung, nhưng tính cách vẫn còn trẻ con. Anh cố chấp không muốn đối diện với thực tế, anh không muốn buông tay tôi ra.
Chúng tôi cùng ngồi trên ghế, âm nhạc tràn ngập căn phòng trong ánh nắng trời chiều. Một ly rượu đã để sẵn trên bàn.
Tôi dừng ở trên chiếc ly đó. Đó là chiếc ly thủy tinh màu xanh đậm mà tôi đã mua khi kết hôn, chỉ có 1 chiếc duy nhất mà không phải là một đôi. Bởi tôi muốn hai tâm hồn như một, vĩnh viễn không rời xa, kể cả khi còn nguyên vẹn hay khi đã vỡ tan. Mười năm qua chúng tôi đã nâng niu nó, giờ đây nó vẫn hoàn hảo như khi mới mua.
Anh đưa ly lên miệng tôi. Tôi nhận lấy, uống từng ngụm.
Âm nhạc dừng lại ở “Khúc ly biệt”. Đây là bản nhạc yêu thích của chúng tôi, giờ chỉ thấy thê lương.
Anh đứng dậy, muốn đi đổi CD.
Tôi uống cạn ly rượu trong tay, cũng đứng lên, gọi anh.
Anh quay lại, nhìn đầy nghi hoặc. Trong một khoảng thời gian cực ngắn, anh hiểu tôi muốn làm gì, kêu lên một tiếng :” Không được”, xông lên đỡ.
Nhưng là quá muộn rồi. Chiếc ly đã rơi xuống nền nhà, những mảnh màu làm nhỏ bắn ra khắp nơi, lòng nhói lên, giọt nước mặt không thể giữ được lại nữa, chợt chảy trên khuôn mặt, vỡ tan. Anh quỳ trên mặt đấy, dùng tay gạt lấy tất cả những mảnh vỡ. Máu từ bàn tay anh đang chảy, ngày càng loang rộng. Nhưng chỉ là một ly thủy tinh, nếu bị vỡ, cho dù có dùng máu cũng chẳng thể gắn lại lành lặn. Anh tuyệt vọng. Đôi mắt dừng trên mặt tôi, nước mắt từ từ chảy xuống.
Nghe nói nước mắt đàn ông không dễ rơi. Tôi chỉ muốn bước đến bên anh, ôm anh vào lòng, muốn ngừng những giọt nước mắt kia, muốn nói cho anh biết tôi yêu anh nhường nào, tôi không thể sống nếu không có anh.
Nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ bất động.
Một ly thủy tinh tan vỡ, đã chia cách chúng tôi.
Ba ngày sau, Chung Bội Hoan từ chức rời bỏ thành phố, trước khi đi để lại một tờ đơn ly hôn cùng một tờ giấy nhỏ ” Kể nỗi lòng”:
Tơ tình dài quấn cành liễu mảnh, mặc cho gió xuân cắt đứt
Từ đây bốn phương tìm quên lãng, mây nước trôi lênh đênh
Hỏi bèo dạt, hỏi sao lạnh, hỏi ngọn đèn cô đơn
Không vậy thì thế nào, đời này kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại.
Một tháng sau, anh kết hôn với Yên Vân. Cha mẹ anh trước đối với cô dâu mới vô cùng lạnh nhạt, nhưng nghe cô ta có thai liền lập tực thay đổi thái độ, quan tâm che chở, hỏi thăm ân cần. Bảy tháng sau, Yên Vân sinh một người con trai.
Anh chăm sóc vợ con rất chu đáo, người nào cũng nói rằng anh là một người chồng, người cha tốt. Nhà ba người này ít nhất ngoài mặt cũng được coi là hạnh phúc. Vân Yên đối với anh rất hài lòng, duy nhất chỉ cảm thấy khó hiểu khi trong ngăn kéo bàn làm việc của chồng mình có 1 đống mảnh thủy tinh vỡ, không cho ai động vào. Nhưng việc này cũng chẳng làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô.
Bốn năm sau, Chung Bội Hoan ở Mỹ, vì sốt cao nằm trên giường ba ngày không ăn không uống, sau bị hôn mê, hàng xóm đứa vào viện. Cô bị viêm màng não cấp tính rồi qua đời. Hưởng dương 40 tuổi. Không có người thân thiết nên hậu sự do công ty lo liệu.
Cái chết của Chung Bối Hoan qua nhiều người, hai tháng sau thì anh biết. Một tuần lễ sau, anh bởi vì lái xe trong lúc sau rượu, xe lao ra khỏi làn đường, chết ngay tại chỗ. Hưởng dương 39 tuổi. Khi cảnh sát điều tra hiện trường, phát hiện trong tay anh nắm chặt một tờ giấy. Bởi vì anh nắm quá chặt, trong khi cảnh sát cố gắng lấy tờ giấy khỏi tay anh vô tình đã xé mất nó. Mảnh giấy còn xót lại hiện lên dòng chữ còn nhuốm đỏ màu máu :
Không vậy thì thế nào, đời này kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN