Đoản SE
Hận hay không ?
Nàng là thứ nữ thừa tướng, mang trong mình dòng máu nô tỳ thấp kém nhất.
Năm lên sáu, mẫu thân qua đời, nàng trở thành nô tỳ đeo chuông sắt, phải làm tất cả những công việc nặng nhọc nhất.
Dịch Thành Châu nói với nàng: “Ngươi có hận ta không?”
Nàng lắc đầu: “Dù không được phép mang họ của ngài, ta vẫn biết thân phận của mình, chưa từng oán hận ai.”
Từ ngày đó, nàng trở thành thất tiểu thư phủ Dịch thừa tướng.
Mẫu thân đã từng nói: “Bất luận thế nào, con phải nhớ hai chữ này. Sống và nhẫn!”
Nàng đã sống, sống như một tiểu thư thất sủng. Nàng đã nhẫn, nhẫn những lời chửi rủa của những người được xem là di nương, tỷ tỷ, ca ca của nàng.
Năm mười ba tuổi, nàng tinh thông tứ luật, cầm kì thi họa. Nhưng thế gian này không ai biết đến Dịch Cách An, chỉ có đại tiểu thư Dịch Vạn Nhu xứng danh tài nữ. Tất cả tài hoa của nàng, đều đẩy cho đại tỷ.
Dịch Vạn Nhu giẫm lên tay nàng, phế căn nguyên đánh đàn của nàng, khinh miệt hỏi: “Ngươi có hận ta không?”
Nàng nhịn cơn đau từ từng ngón tay, ngước mắt mỉm cười trả lời: “Dù có cho đi tất cả của ta, thì ta cũng không hận tỷ!”
Ngày hôm đó, mười ngón tay của nàng đã mãi mãi không thể đánh đàn.
Năm mười lăm, triều đình đại biến, Dịch thừa tướng mưu triều âm thầm giúp nhị hoàng tử soái vị, kết quả thảm bại, nhị hoàng tử đổ hết tội lỗi lên người thừa tướng. Long nhan thịnh nộ, Dịch thừa tướng không có đường lui liền hứa hẹn đem đại nữ nhi dâng cho Thái tử để tỏ lòng trung thành.
Đại phu nhân ôm Dịch Vạn Nhu trong lòng, lạnh lùng nói với nàng: “Trong cung trùng trùng nguy hiểm, nữ nhi bảo bối của ta sao có thể dấn thân vào đấy? Dịch Cách An, được thay tỷ tỷ ngươi tiến cung là vinh dự của ngươi. Ngươi có hận ta không?”
Nàng quỳ dưới nền đất lạnh lẽo, nở nụ cười tĩnh lặng: “Giúp được thừa tướng phủ, Cách An không hận ai cả.”
Hôm sau, nàng mặc hỷ phục quẳng đến cái lồng sắt hoa lệ mang tên hoàng cung kia.
Đêm tân hôn, Thái tử không đến động phòng mà ở lại phòng của thị thiếp, nàng ngồi suốt cả đêm. Nha hoàn Tử Nhi sớm đã gom những thứ có giá trị nàng mang theo bên người bỏ trốn, trước khi đi còn quay lại giả đáng thương nói với nàng: “Tiểu thư, nô tỳ chỉ sợ đi theo người sớm muộn gì cũng bị hành hình, nô tỳ là bất đắc dĩ mới trốn đi. Tiểu thư, người có hận nô tỳ không?”
Sau khăn voan đỏ như máu, giọng nàng nhiễm một tầng ý cười đáp: “Không kéo ngươi vào vòng nguy hiểm là ta vui lắm rồi, sao có thể hận ngươi?”
Sáng hôm sau, trắc phi của thái tử quy nàng trộm đồ của nàng ta, phạt hai mươi côn.
Năm mười sáu, đến giờ nàng vẫn bị nhốt trong biệt viện tự sinh tự diệt, chưa từng gặp qua thái tử.
Bỗng một ngày, trước sân của nàng xuất hiện một hắc y nhân mình toàn thương tích. Nàng cứu y, vì hút độc cho y mà toàn bộ độc đều chuyển qua người nàng, hủy đi dung nhan của nàng.
Hắc y nhân khi đã bình phục lại ôm nàng, hỏi nhỏ: “Ta khiến ngươi xấu xí, ngươi có hận ta không?”
Nàng vùi mặt vào lòng y, một tình cảm dần dần nảy mầm: “Có thể cứu ngươi, ta làm sao lại có thể hận?”
Ngày hôm đó, nàng một đêm triền miên với y.
Tưởng rằng hạnh phúc đang hé lộ, nào ngờ chỉ là đóa hoa trên băng mỏng, tùy thời đều có thể chìm vào vạn kiếp bất phục.
Nửa tháng sau khi quen hắc y nhân, sinh thần của thái tử diễn ra, tất cả thiếp thất đều phải tham gia.
Mà bây giờ, người ta mới nhớ đến còn có một tiểu thiếp cửu đẳng là nàng đây.
Nàng đeo lụa mỏng lên mặt, mặc bộ y phục do người khác đem tới, bảo là thiếp thất của thái tử đều phải ăn mặc thật xinh đẹp.
Sinh thần của thái tử được đích thân Hoàng thượng chủ trì, rộn rã không thôi.
Ở đây, nàng đã gặp lại Dịch Thành Châu, đại phu nhân và cả… đại tỷ mà nàng đang thay thế.
Họ nhìn nàng đầy xem thường, nàng cũng chỉ mỉm cười.
“Nghe nói một năm trước đại ca có lấy Đại tiểu thư của phủ thừa tướng, còn được xưng tụng là tài nữ đệ nhất kinh thành, không biết co thể trổ chút tài nghệ cho mọi người xem không?” Người nói, là nhị hoàng tử.
Dịch Cách An thất thần. Bởi vì nhị hoàng tử và hắc y nhân kia, giống nhau như đúc!
Thái tử giận dữ bóp nát chén ngọc trong tay, trừng mắt với nhị hoàng tử đang nở nụ cười bên môi. Song, lại không có chổ phát tiết nên lại quay sang nhìn đàn thê thiếp của y, ngay sau đó ánh mắt dừng ở nàng, nở nụ cười lạnh nói: “Dịch Vạn Nhu, nếu nhị đệ đã đề nghị, ngươi chẳng lẽ muốn ngồi đó luôn?”
Lúc này nàng mới ngước mặt nhìn vị hoàng tử ngồi trên cao kia, mỉm cười đứng lên nói: “Tất cả tùy duyên.”
Sau đó nàng múa một đoạn làm đất trời vạn hoa như biến sắc, trầm mê mãi mãi. Nhưng ngay lúc múa lên đoạn cao trào lại đột nhiên ngất đi.
“Chúc mừng thái tử điện hạ, nương nương đã có hỷ!” Lão thái y hướng thái tử cúi đầu nói, gương mặt anh tuấn của thái tử lập tức xém ngoắt.
Y tiến lên bóp lấy cổ nàng, hung tợn hét lên: “Tạp chủng này là của ai?”
Nàng sững sờ. Nàng… mang con của nhị hoàng tử… nhưng mà, đứa nhỏ này khó giữ rồi.
Lúc nàng đang chuẩn bị sự hành hình của thái tử thì bên ngoài có người cấp báo, tin đồn nữ nhân của y vì đói khát quá mà hồng hạnh vượt tường, còn kinh khủng hơn là kèm theo câu chuyện thái tử không thể sinh con mới khiến thiếp thất đội nón xanh cho y.
Ngay lúc tin đồn lan nhanh, chuyện thái tử lên ngôi lại thành một chuyện nan giải. Triều đình chia làm hai phe phái, một theo thái tử, một theo nhị hoàng tử.
Còn nàng, bị đem đi loạn côn.
Thái tử vô tình nhìn nàng, nói: “Ta giết nghiệt chủng đó, ngươi có hận không?”
Nàng như ngọn đèn trước gió thoi thóp tùy thời đều có thể tắt, nhưng nàng lại mỉm cười nói: “Con… của ta… sinh ra cũng… sẽ không yên ổn… vậy thì cứ để nó đi… cớ gì ta lại hận?”
Đêm đó nàng cứ ngỡ mệnh mình sắp đoạn, nào ngờ có thích khách tập kích, thái tử bị giết.
Năm mười bảy, triều đình nổi loạn, nhị hoàng tử lên ngôi, lập thất tiểu thư Dịch thừa tướng làm hậu.
Mà thất tiểu thư hiện giờ, chính là Dịch Vạn Hoa.
Tâm nàng như muốn nát. Nhưng nàng vẫn muốn giữ lấy một tia hy vọng cho mình, bởi vì lúc cứu y ở biệt viện, nàng đã kể tất cả chuyện của bản thân cho y. Có lẽ… y nói thất tiểu thư chân chính là nàng đi?
Thế nhưng ông trời khéo đùa người, trong lễ lập hậu phải lấy vật tế cho thần linh, mà vật tế, chính là nàng.
Bị cột chặt trên cây gỗ hình chữ thập, nàng nhìn đôi nam nữ mặc đồ long phượng bào kia mà ngẩn người.
Từ đầu, nàng đã là vật thế thân cho đại tỷ.
Sau này, cũng phải đón lấy nguy hiểm thay đại tỷ.
Cuối cùng, hanh phúc cũng phải đưa cho đại tỷ, bản thân lại phải chịu kết cục hỏa thiêu.
Hắc y nhân ám sát thái tử thất bại được nàng cứu, y cướp lấy đời nữ nhi của nàng, y cho nàng một sinh linh, nhưng đó chỉ là do nàng ảo tưởng. Nàng trong mắt y chỉ là ngòi lửa trong cuộc tranh quyền đoạt lực.
“Dịch Cách An, ngươi có hận ta không?” Y đứng phía dưới ngọn lửa kia, ngửa mặt hỏi nàng câu cuối cùng.
Nàng nhìn xuống, nở nụ cười yếu ớt đáp: “Hận… ta hận bản thân đã quá ngây thơ ngu ngốc. Ta đã sống, đã nhẫn. Nhưng số mệnh trêu đùa, có lẽ ta mãi mãi cũng không hận ai được. Quy ra cũng là do ta mà thôi!”
Sau màn lửa, nàng chỉ thấy y trợn mắt nhìn nàng, sau đó đẩy Dịch Vạn Hoa bên cạnh ra, y phất tay hét lên gì đó, nhưng nàng không nghe.
Nàng mệt mỏi lắm rồi, cơ thể như bị rút cạn sức lực. Nàng buông xuống lông mi nặng trĩu, khẽ thì thầm: “Mẫu thân, Cách An nghe lời mẫu thân, đã sống đã nhẫn tới phút cuối. Nhưng mẫu thân à, có lẽ người duy nhất Cách An hận… lại chính là người.”
Nếu người không bảo con nhẫn, con đã có thể phản kháng để trở thành một tiểu thư khêu các đích thật, đã không phải làm viên đá lót đường cho đại tỷ.
Nếu không phải người bảo con phải sống, con đã có thể giải thoát ngay đêm đại hôm nhục nhã đó.
Nếu được hận, con đã không thống khổ như vậy rồi.
Dịch Cách An, hận mẫu thân, hận bản thân, hận cả ông trời.
Chỉ cầu, kiếp sau biến thành một đóa vân, trôi dạt khắp chốn, không thể nhẫn cũng không thấy hận.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!