Edit: Nibbles
Truyện được edit tại truyenwiki1.com trinhanhquynh0902!
Hắn nhớ rõ hai năm trước cô luôn ôm con mèo kia, ở thời điểm cô tức giận chính là cọ bả vai cô như vậy.
Hơn nữa, trong thời điểm này, tiếng kêu meo meo sẽ thấp thấp, một loại tiếng kêu nặng nề ủy khuất.
Tô Ngôn Sơ cảm giác Vân Bắc Hàn giống như chú mèo ngoan ở trên vai cô nhẹ cọ, vừa ngoan vừa mềm, cách nói chuyện cũng giống mèo nhỏ, cả người cô cứng đờ, sau đó cảm giác trái tim cũng mềm mại đến rối tinh rối mù.
Hắn cứ nhẹ nhàng như vậy mà cọ cô, đừng nói trói một lần, chính là trói mười lần, cô đều không thể nổi giận nổi.
Cô nâng lên tay, ấn ở trên đầu hắn, nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút, thấp giọng mở miệng: “Ngoan một chút, nghe lời một chút, liền tùy tiện cho ngươi trói, hơn nữa cũng không tức giận. Bất quá, cái dây cột tóc này của ngươi không rắn chắc.”
“Vậy thì……” Vân Bắc Hàn nghe cô nói dây cột tóc không rắn chắc, theo bản năng mà muốn hỏi xích sắt bằng thiên thạch thì như thế nào, nhưng sợ hãi bị Tô Ngôn Sơ phát hiện ý nghĩ của bản thân, cho nên nói hai chữ, liền ngậm miệng lại, không nói chuyện nữa.
“Hửm?” Tô Ngôn Sơ thoáng nghiêng đầu, nhìn Vân Bắc Hàn, hiển nhiên không rõ hắn vì cái gì nói hai chữ liền không nói?
Vân Bắc Hàn nhấp môi, tiếp tục ở trên vai cô cọ cọ.
Rất ngoan!
Sự chú ý của Tô Ngôn Sơ nháy mắt bị kéo đi, một lòng chỉ chú ý cái đầu dựa vào bả vai của mình, cũng không đi so đo hắn vì cái gì muốn nói lại thôi.
Sau đó cô đem hắn nâng dậy, để hắn cách xa bản thân vài phần.
Cô không thể để hắn tiếp tục cọ cọ, bộ dáng ngoan lại nghe lời này, thật sự là làm người ta muốn sờ một phen.
Thật sự là chịu không nổi.
–
Xe ngựa một đường đi thẳng, sau một lúc, Tô Ngôn Sơ lấy ra miếng ngọc bội cnf chưa tạo hình xong, bắt đầu nghiêm túc điêu khắc.
Vừa mới bắt đầu, Vân Bắc Hàn rất có hứng thú mà nhìn bộ dáng nghiêm túc làm việc của cô, nhưng dần dần, hứng thú của hắn đã bị tiêu hao hầu như không còn.
Một canh giờ, hai cái canh giờ…
Đương nhiên hắn đã phát hiện là qua mấy canh giờ này, cô chỉ nhìn chằm chằm vào khối ngọc thạch kia, liền liếc đều không có liếc đến hắn một chút, sắc mặt hắn dần dần khó coi, trong lòng cũng nổi lên một tia bực bội.
Cuối cùng, không thể nhịn được nữa, hắn duỗi tay đi bịt kín đôi mắt cô.
Tô Ngôn Sơ cảm giác trước mắt tối sầm, là một bàn tay hơi lạnh bịt kín đôi mắt cô.
Cô tất nhiên biết đây là Vân Bắc Hàn, thoáng nhíu mày, mở miệng nói: “Bỏ tay ra.”
“Sơ Sơ, ta không muốn nàng luôn chỉ nhìn nó, nàng đừng nhìn nó. Nhìn ta, được không?” Vân Bắc Hàn rầu rĩ mở miệng nói, tiếng nói mang theo áp lực cùng khắc chế rõ ràng.
Hắn có một loại xúc động là muốn đem ngọc bội trong tay cô đoạt lấy, quăng vỡ đi.
Nhưng hắn không dám.
Cô hình như khắc thật lâu mới tạo hình được như vậy, hắn quăng vỡ nát, cô khẳng định muốn tức giận.
Tô Ngôn Sơ không tiếng động mà cười rộ lên.
Nhìn Vân Thiên Trọng không được, ông nội này muốn đi đâm người ta.
Hiện tại ngược lại, nhìn ngọc thạch cũng không được, ông nội này có phải hay không muốn đập nát ngọc thạch?
Cô bỏ công cụ mài giũa xuống, đem tay hắn kéo xuống, thuận thế đem ngọc thạch đặt vào trong tay hắn, cười khanh khách mà nói: “Có phải hay không muốn đập vỡ nó? Làm đi.”
Nói xong, còn làm một tư thế mời.
“Có thể chứ?” Vân Bắc Hàn nhìn chằm chằm cô, chần chờ hỏi.
Hắn là thật sự muốn đập vỡ nó.
“Dù sao đều là khắc cho ngươi, ngươi muốn đập vỡ thì liền đập vỡ.” Tô Ngôn Sơ lười biếng mà dựa vào về đằng sau, nhàn nhạt mà nói một câu.
“Cho ta?”
“Ừm, lúc trước ngươi không phải cho ta một cái ngọc bội, ta cân nhắc hẳn là nên đáp lại cho ngươi một cái.” Tô Ngôn Sơ lười biếng mà mở miệng.
Vân Bắc Hàn nghe xong, thoáng ngẩn ra, nhìn kỹ một chút, phát hiện mặt trên khắc Chu Tước, còn khắc một chữ “Ngôn”.
Cùng với cái hắn cho cô, nhìn như là một đôi.
Ngọc bội này, cô thế nhưng là vì hắn mà khắc sao?
Ý thức được điểm này, hắn cảm giác trong nháy mắt trái tim như có suối nước nóng trào ra tới, ấm áp dần dần khuếch tán, thẳng đến tứ chi.
Hắn không nghĩ đập cái ngọc bội này.
Tô Ngôn Sơ thấy hắn nắm ngọc bội, không có động tác khác, cho nên cho hắn một ánh mắt cổ vũ: “Đập a!”
Vân Bắc Hàn nghe xong, để sát vào Tô Ngôn Sơ, đem ngọc bội nhét trở lại trong tay cô, lại đem công cụ mài giũa mà cô vứt đi nhặt lên, lấy lòng mà đưa tới trước mặt cô.
“Sơ Sơ, ta không nghĩ đập nó, nàng đem nó làm xong, được không?” mắt phượng của Vân Bắc Hàn mở to nhìn Tô Ngôn Sơ, học theo con mèo hai năm trước cô ôm, nhìn cô.
Tô Ngôn Sơ vốn định cự tuyệt, nhưng đôi mắt mở to kia nhìn đến cô, lời cự tuyệt này thật sự là nói không ra.
Đồn đại đều là nói bừa, nói cái gì Hàn Vương máu lạnh thích gϊếŧ chóc, mở miệng một câu, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông.
Nhìn ánh mắt như mèo con ngoan ngoãn này, làm lời cự tuyệt cô cũng nói không ra, nơi nào có bộ dáng đại ma vương thích gϊếŧ chóc?
Cô nhận lấy công cụ mài giũa mà hắn đưa, dưới đáy lòng thở dài một hơi.
Lúc này đây, Tô Ngôn Sơ ở một bên mài giũa ngọc thạch, Vân Bắc Hàn ở một bên chuyên chú mà nhìn.
Đợi cho cô mài giũa xong, lại lần nữa đưa cho Vân Bắc Hàn, Vân Bắc Hàn mới mở miệng: “Sơ Sơ, ta cho ngươi ngọc bội, là có tua.”
Ý tứ thực rõ ràng, để cô bện một cái tua.
“Sẽ không.” Tô Ngôn Sơ nhàn nhạt mở miệng, “Khi trở về ngươi đi mua một cái tua là được, tốn không nhiều tiền đâu. Nếu là thật sự không được, ta mua cho ngươi một cái.”
Mắt phượng Vân Bắc Hàn mở to, trông mong mà nhìn Tô Ngôn Sơ, trong mắt nhiều ít mang theo cảm giác đáng thương.
“Nàng bện một cái, được không?” Lúc nói chuyện, mắt trông mong này cảm giác đạt đến đỉnh điểm.
Xem bộ dáng này, ủy ủy khuất khuất, còn ngoan vô cùng.
Phảng phất ngươi không đáp ứng, chính là thương thiên hại lí, không thể tha thứ.
Chịu không nổi, quá chịu không nổi.
Cô chỉ có thể gật gật đầu: “Được, buổi tối tìm khách điếm đặt chân, đến lúc đó tìm một người dạy, lại bện cho ngươi, được không?”
Vân Bắc Hàn lập tức gật gật đầu, làm đem ngọc bội tiếp nhận, thật cẩn thận mà cất đi, như là đối đãi với bảo vật trân quý nhất.
–
Buổi tối, bọn họ đi tới một thành tên Dương Quan.
Sau khi tìm một khách điếm nghỉ ngơi, Tô Ngôn Sơ quả nhiên tìm một tú nương dạy cô làm tua.
Việc làm tua này thật ra so với điêu khắc ngọc thạch đơn giản hơn nhiều, nhưng là trong quá trình bện, vẫn luôn lặp đi lặp lại một động tác, làm cô có chút không kiên nhẫn.
Cô ngồi ở bên bàn ăn bện, lúc bện được một nửa, cô đã bắt đầu hối hận đáp ứng làm cái tua này cho Vân Bắc Hàn.
Tô Hữu An, Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng lúc này đã đi tới, ở cái bàn bên cạnh ngồi xuống.
“Muội muội, muội đang làm cái gì?” Tô Hữu An có chút tò mò mà hướng bên người Tô Ngôn Sơ nhìn qua , mở miệng hỏi.
“Bện tua.” Tô Ngôn Sơ nhàn nhạt mà đáp lại một câu.
“Oa, muội muội bện cũng thật xinh đẹp, nhưng là, vì cái gì không tiếp tục?” Tô Hữu An nhìn đến Tô Ngôn Sơ đem cái tua bện chưa xong ném ở trên bàn, một bộ dáng không nghĩ tiếp tục bện, mở miệng hỏi.
Tô Ngôn Sơ im lặng, không có mở miệng, cô không nghĩ nói là bản thân không kiên nhẫn.
“Tỷ tỷ nếu là cảm thấy mệt mỏi, không muốn bện, ta có thể giúp tỷ tỷ làm nốt.” Tô Yên Nhiên mở miệng nói.
Tô Ngôn Sơ nhìn cô ta một cái, không nói gì.
Tô Yên Nhiên thấy Tô Ngôn Sơ không có phản đối, liền duỗi qua tay, muốn lấy cái tua chưa hoàn thành tiếp tục bện.
——-
Hehe, vì nay được mọi người vote nhiều nên quyết định up sớm hơn một chút, yêu mọi người
Hàn ca chương này bán manh hơi nhiều hhhh
15:57 10/1/2022