Ngũ Hạ Cửu mang theo một cây đèn dầu để thắp sáng, chỗ cậu đang đi tuần ở lúc này chính là hành lang, ở phía trước có thể nhìn thấy những bức ảnh gia đình của nhà họ Trình.
Ngoại trừ hình ảnh cả nhà chụp cùng nhau, còn có những bức ảnh chụp đơn lẻ.
Ngũ Hạ Cửu giơ đèn dầu để sát cạnh tường, từ đầu hành lang cho đến cuối cậu đều nhìn thật kỹ từng người một.
Trước đây bọn họ không dừng lại ở đây lâu, cậu còn đứng ở sau lưng của sở trưởng Lý và cảnh sát trưởng Trình nên cũng không thể thấy hết những ảnh chụp này.
Hiện tại thì nhìn thấy rõ, người vợ lớn của cảnh sát trưởng Trình tuy rằng chụp rất nhiều hình, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại trông không được vui vẻ cho lắm.
Chỉ khi chụp riêng cùng đứa con Trình Kế Khiêm, thì vẻ mặt của người vợ lớn này mới xem là có chút dịu dàng.
Lúc này, Ngũ Hạ Cửu đang xem hình ảnh của người vợ lớn chụp một mình.
Trong ảnh, bà ấy đứng một mình ở một nơi, trên người mặc màu một bộ sườn xám tối màu, hoa được thêu ở trên là hoa mẫu đơn, được thêu bằng chỉ màu loại thường.
Sự tương phản đối lập làm tôn lên vóc dáng của người phụ nữ, khuôn mặt bà ấy vốn dĩ đã rất xinh đẹp.
Ánh mắt bà ấy nhìn về phía trước, trên khuôn mặt không có biểu cảm nào khác ngoài lạnh lùng và u sầu.
Trên tường treo toàn là ảnh đen trắng, chất lượng ảnh đương nhiên là không được tốt, nên nhìn người trong ảnh cũng có chút sai lệch, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu, chỉ có đôi mắt màu đen là nổi bật.
Ngũ Hạ Cửu nhìn hồi lâu sau đó thu lại tầm mắt, cậu cầm cây đèn dầu đi đến một nơi khác.
Nhưng cậu không để ý rằng, vào lúc cậu vừa xoay người, ngay khi ánh sáng mờ mờ của cây đèn dầu từ trên ảnh chụp rời đi thì đôi mắt của người vợ lớn kia cũng thay đổi.
Đôi mắt của bà ấy chuyển động, ánh mắt vốn đang nhìn về phía trước lại đổi thành hai con mắt đang liếc xéo, mà nơi đôi mắt ấy nhìn chính là theo hướng bóng lưng vừa rời đi của Ngũ Hạ Cửu.
Ngũ Hạ Cửu đi tới hành lang ở lầu hai.
Cuối hành lang này có một cánh cửa sổ, mà đối diện bên ngoài cửa sổ chính là một góc nhỏ ở hoa viên.
Ngũ Hạ Cửu cầm đèn dầu đi tới, vươn tay đẩy một khe hở nhỏ trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài ánh trăng treo cao, trăng sáng vừa vặn, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đang đi tới lui ở sân trước cổng chính và vườn hoa nhỏ ở bên cạnh.
Trong tay bọn họ cũng cầm đèn dầu, ánh sáng bên trong đèn cứ chớp nhoáng, như muốn tăng thêm sự yên tĩnh của buổi tối.
Ngũ Hạ Cửu đứng ở bên cửa sổ trong chốc lát, không phát hiện ra chuyện gì khác thường.
Nhưng vào ngay lúc cậu vươn tay muốn đóng cửa sổ, bên tai đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, mà tiếng bước chân này chính là tiếng giày cao gót của phụ nữ đang đi, vì như thế mới có thể phát ra tiếng vang.
Gót giày giẫm lên thảm ngoài hành lang, âm thanh nhỏ bé mà nghe nặng trĩu, một bước lại một bước, từ phía xa chậm rãi đến gần…
Chính là ai?
Không thể nào là cô chủ Trang Diệu Linh.
Bởi vì ban ngày cô ấy mặc một bộ sườn xám kiểu dáng cổ điển, chiều rộng, chiều dài đều to lớn và dài rộng, hoàn toàn có thể che kín của người cô ấy, nhìn rất bảo thủ, chân đi giày cũng là một đôi giày vải mềm màu hồng nhạt.
Nếu bước trên thảm ở ngoài hành lang, thì không có thể nào phát ra được âm thanh của giày cao gót.
Tất nhiên, cũng có thể cô chủ Trang buổi tối đã thay đổi một bộ quần áo khác để đi dạo vào ban đêm, nhưng ai sẽ lại cố tình thay một đôi giày cao gót để đi dạo vào ban đêm..
Ngũ Hạ Cửu khẽ cử động ngón tay, đầu ngón tay quét qua bên mép.
Cánh cửa sổ được thoáng mở ra ở bên cạnh, ở ánh sáng của ngọn đèn dầu chiếu lên tấm thủy tinh trong suốt, phản chiếu lại quang cảnh hành lang ở phía sau lưng cậu.
Phía xa hành lang tối đen như mực, đoạn hành lang ở gần phía sau cậu được ánh trăng và đèn dầu cùng lúc chiếu sáng lên, xem như cũng thấy được rõ ràng.
Nhưng phạm vi chiếu sáng của ánh trăng và đèn dầu dù sao cũng có hạn, một đường nghiêng in trên hành làng được chia ra thành ranh giới, ánh sáng và bóng tối gần kề nhau.
Hai bên trái phải của Ngũ Hạ Cửu đều là vách tường, trước mặt là cửa sổ, nhưng mà cậu đang ở lầu hai, khoảng cách từ nơi này tới mặt đất cũng không cao, nhưng nói là thấp thì cũng không thấp.
Nếu như nhảy xuống, thì cũng chỉ có thể té gãy chân hoặc chân bị bong gân, chứ cũng không thể chết được.
Cho nên nếu thật sự gặp quỷ mà nếu như không thể chạy thoát, thì cậu sẽ chiến đấu một mình.
Ngũ Hạ Cửu nghe tiếng bước chân không ngừng đến gần mình hơn, đôi mắt của cậu vẫn nhìn vào khung cảnh được phản chiếu lại trên mặt kính thủy tinh, ở chỗ tối của hành lang, một bóng người cuối cùng cũng từ từ hiện ra.
Đó là một người phụ nữ, mặc một bộ sườn xám màu đỏ sậm có thêu hoa mẫu đơn, khuôn mặt bị che lấp bởi sự trắng bệch, đôi mắt được lấp đầy bởi sự u sầu.
Không lâu trước đó, cậu đã từng nhìn thấy người này trong bức ảnh, chính là người vợ lớn.
Giống như nhận biết được Ngũ Hạ Cửu có thể nhìn thấy bà ấy trên mặt kính cửa sổ, khi bà ấy đi đến nơi bóng tối và ánh sáng giao nhau, người vợ lớn kia đột nhiên dừng bước, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Ngũ Hạ Cửu.
Cũng đúng lúc này, đèn dầu trong tay của cậu đột nhiên tắt, ánh sáng ở hành lang lập tức trở nên tối dần, chỉ có một chút ánh trăng chiếu sáng lên nơi đó.
Khuôn mặt của người vợ lớn lại càng thêm trắng bệch, đi cùng là một bộ sườn xám màu đỏ sậm, tựa như lệ quỷ đến đây đòi mạng.
Một tay Ngũ Hạ Cửu chạm vào chiếc vòng trên tay, thân thể cậu hơi căng thẳng, âm thầm cảnh giác.
Nhưng người vợ lớn ấy lại không có động tĩnh gì, ngược lại sau khi một người một quỷ thông qua tấm kính thủy tinh nhìn nhau, người vợ lớn ấy lại xoay người rời đi.
Ngũ Hạ Cửu hoàn toàn ngạc nhiên, không ngờ sự việc lại có thể thay đổi theo chiều hướng như vậy.
Ngay lập tức, cậu nhíu mày xoay người, dừng lại một chút rồi cậu cất bước đuổi theo.
Bóng dáng uyển chuyển kia dường như không đi nhanh, nhưng trên thực tế, dù cho Ngũ Hạ Cửu có cố bước nhanh hơn bao nhiêu, thì cậu vẫn luôn cùng người vợ lớn ấy cách nhau một khoảng cách xa.
Người vợ lớn dẫn Ngũ Hạ Cửu đi về phía sân sau, nhưng khi đi qua một chỗ rẽ, bóng dáng của bà ấy lại phút chốc biến mất không thấy nữa.
Ngũ Hạ Cửu cau mày khi nhìn thấy điều này, cậu bước nhanh sang bên chỗ đó.
Nhưng vào lúc cậu vừa đi đến ngã rẽ, lại bất ngờ không kịp phòng thủ mà va phải vào một lồng ngực cứng rắn, cái mũi cậu bị đập vào có chút đau, Ngũ Hạ Cửu không nhịn được mà kêu lên một tiếng, thoáng chốc lui về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn.
“Đội phó?”
Người trước mặt cậu đúng là đội phó, cũng không biết người này đã rời khỏi sảnh trước từ khi nào và xuất hiện ở nơi này.
Ngũ Hạ Cửu cố gắng nhìn về phía sau của anh, đội phó thấy vậy cũng quay đầu nhìn về phía sau, trong gương bị phản chiếu một chút ánh trăng nên không thể nhìn thấy rõ.
Anh hơi nghiêng đầu, vẻ mặt không thay đổi hỏi thăm: “Sao vậy, cậu đang nhìn gì vậy?”
Ngũ Hạ Cửu nói: “Không có gì…Con đường này dẫn đến hướng nào vậy?”
Đội phó: “Là phòng con trai cả của cảnh sát trưởng Trình, Trình Kế Khiêm, cũng chính là nơi mà tôi đang ở đó.”
“Đội phó sao anh lại rời khỏi sảnh trước vậy?” Ngũ Hạ Cửu hỏi.
Phạm vi tuần tra của anh bao gồm hành lang lầu một và hành lang lầu hai. Lầu một là nơi có treo ảnh chụp ở trên tường, còn lầu hai là hành lang, mà cậu nhìn thấy linh hồn của người vợ lớn.
Nếu đi từ sảnh trước đến sân sau, thì chỉ cần đi qua lầu một.
Vì vậy, nếu như ở lầu hai, Ngũ Hạ Cửu vốn dĩ sẽ không biết được khi nào đội phó sẽ rời đi.
Đội phó nói: “Cậu đang nghi ngờ đội trưởng của mình bỏ rơi nhiệm vụ sao?”
“…..Không có, tôi không dám, đội phó, tôi chỉ thấy lạ thôi.”
Đội phó khẽ cười một tiếng, hơi cúi đầu đẩy mắt kính, sau đó nghiêng người đến gần trước mặt Ngũ Hạ Cửu, thấp giọng nói: “Tất nhiên là do tôi quên mang theo một ít đồ, nên mới trở về lấy thôi.”
“Nhưng mà, tôi cũng muốn hỏi cậu một chút, tại sao cậu không đi tuần tra ở trong hành lang của lầu một và lầu hai, mà ngược lại cũng xuất hiện ở nơi này vậy?”
“Cậu có muốn bị tôi báo cáo không?”
Ngũ Hạ Cửu mở miệng, vừa muốn nói gì đó nhưng lại đột nhiên nghe được tiếng hét chói tai từ phía sân sau, dường như đây là giọng của cảnh sát trưởng Trình.
Cậu và đội phó vội nghiêm túc lại, trong nháy mắt họ chạy đến nơi phát ra tiếng hét.