Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn] - Chương 130: Phần 3: Trấn Trang Phủ thời dân quốc - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]


Chương 130: Phần 3: Trấn Trang Phủ thời dân quốc - Chương 30


Trang Diệu Linh dường như đang trốn ở nhà họ Trang, đây là kết quả mà Chung Nam lặng lẽ tra xét được, anh ta nghi ngờ rằng lão Cẩu cũng có thể đang ở trong tay Trang Diệu Linh.

Đương nhiên, khả năng còn có cả Hoa Nguyệt…

Khi nói ra những lời này, Chung Nam liếc nhìn khuôn mặt xám xịt của Vương Tiểu Minh, áy náy nói: “Tôi hẳn nên dùng đạo cụ kiểm tra nhà họ Trang sớm hơn…”

Trước khi anh ta mang theo sở trưởng Lý trốn thoát khỏi nhà họ Trình, anh ta căn bản không biết người đứng sau vụ tấn công nhà họ Trình là ai.

Mọi thứ đêm đó quá hỗn loạn, không tìm thấy lão Cẩu và Hoa Nguyệt. Cuối cùng, Chung Nam cần thiết phải đưa sở trưởng Lý an toàn trời đi trong thời gian sử dụng đạo cụ cấp S “Gấu trúc may mắn”.

Bằng không, theo thông tin nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới —— nếu có chuyện gì xảy ra với sở trưởng Lý, bọn họ sẽ không có khả năng bước lên đoàn tàu luân hồi để quay trở lại.

Tối hôm đó, anh ta và sở trưởng Lý được hình ảnh gấu trúc dẫn đến tiệm thợ rèn của Trình Kế Khiêm.

Đêm hôm đó Trình Kế Khiêm không ở trong tiệm thợ rèn, mãi cho đến khi màn đêm sắp buông xuống vào ngày hôm sau, bọn họ mới gặp mặt.

Trình Kế Khiêm trở về lấy một số cây đao và dụng cụ, bỗng nhiên anh ta nhìn thấy hai người xa lạ đang ở trong cửa hàng của mình, Trình Kế Khiêm suýt nửa cầm đao đối đầu với bọn họ.

May mắn lúc trước Chung Nam đã biết được tin tức tên làm nghề rèn chính là Trình Kế Khiêm từ quan chủ, lại xem nơi bọn họ đang đứng và cách trang điểm của Trình Kế Khiêm, chỉ một câu đã nói toạc ra thân phận của anh ta.

Và Trình Kế Khiêm cũng nhận ra danh tính của bọn họ từ bộ đồng phục cảnh sát họ đang mặc.

Sau đó, hai bên tạm thời buông phòng bị, dò hỏi lẫn nhau.

Chung Nam nói: “Trình Kế Khiêm vẫn luôn theo dõi nhà họ Trình, buổi tối hôm đó, anh ta ở rạp hát Thải Nguyệt, mãi cho đến sáng hôm sau mới biết được nhà họ Trình đã xảy ra vụ thảm án.”

“Rốt cuộc buổi tối hôm đó có động tĩnh rất lớn, vào ban ngày, không phải không có người trong trấn đến xem……”

Tuy rằng rất nhanh đã bị dọa trở về.

Vì sợ có người chú ý, cho nên Chung Nam và sở trưởng Lý không đi ra ngoài vào ban ngày, muốn hoãn một thời gian rồi tính tiếp.

Anh ta nói: “Ban ngày, Trình Kế Khiêm tìm được một cơ hội lặng lẽ quay về nhà họ Trình, muốn xem chuyện gì đã xảy ra và nhìn xem có ai chết ở nơi đó.”

“Lúc đó anh ta có chú ý tới đạo trưởng Trần Tỉnh và hai gã cảnh sát đã đến, vì cẩn thận cho nên anh ta cũng không xuất hiện, sau đó thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ rời đi.”

Đạo trưởng Trần Tỉnh và hai người cảnh sát kia mang thi thể cương thi bị cắn chết, bao gồm cả những thi thể bị cổ trùng gặm cắn đều kéo ra ngoài thiêu hủy.

Sau khi chờ bọn họ rời đi, Trình Kế Khiêm mới đi vào nhà họ Trình kiểm tra.

Nhưng lúc đó hầu hết các thi thể đều đã bị thiêu huỷ, anh ta không phát hiện được manh mối nào.

Cho đến khi anh ta quay về tiệm thợ rèn lúc trời gần tối, gặp Chung Nam và sở trưởng Lý, lại nghe Chung Nam kể về những gì đã xảy ra ở nhà họ Trình vào đêm qua, nói là cổ trùng và cương thi quấy phá.

Sau khi nghe được có cổ trùng gặm cắn người, biểu cảm của Trình Kế Khiêm không khỏi thay đổi, có lẽ anh ta đã nghĩ đến Vưu Nhạn Chi, cũng mới giật mình hiểu ra vì sao trên mặt đất nhà họ Trình không có sâu chết.

Mặc dù Trình Kế Khiêm không có tìm được bất kỳ manh mối nào, nhưng anh ta lại âm thầm nhìn đạo trưởng Trần Tỉnh và hai gã cảnh sát thiêu hủy thi thể —— trong đó không có thi thể của cảnh sát trưởng Trình và Trình Kế Minh, cũng không thấy thi thể Trang Diệu Linh.

Chung Nam nói, anh ta khi đó không thấy trong đó có thi thể của Trang Diệu Linh, lúc này mới nghĩ đến việc có muốn đi xem tình hình của nhà họ Trang hay không.

Trước đó, anh ta hoàn toàn không có nghi ngờ Trang Diệu Linh, cho đến sau khi sử dụng đạo cụ cấp D ……

—— Trang Diệu Linh thế nhưng bình yên vô sự xuất hiện ở nhà họ Trang, hơn nữa trong nhà không có một bóng người, trong tay cô ấy còn kéo thân thể Trình Kế Minh.

Lúc đó Trình Kế Minh nhắm chặt mắt, không biết sống hay chết.

Thời gian sử dụng của đạo cụ cấp D hữu hạn, khi anh ta nhìn đến Trang Diệu Linh đang kéo Trình Kế Minh chậm rãi đi vào tầng hầm, đạo cụ quỷ thiêu thân liền báo hỏng.

Trước mắt Chung Nam tối sầm, anh ta lấy lại tinh thần, cảm nhận được tầm nhìn đã trao đổi trở về.

Chung Nam nói: “Trang Diệu Linh là một cô gái yếu đuối thì làm sao lại có thể lôi kéo được một người đàn ông to lớn như Trình Kế Minh.”

“Tầm nhìn của tôi bị hạn chế bởi đạo cụ nên không thấy rõ ràng lắm, giống như ở trước mặt Trình Kế Minh có thứ gì đó đang kéo, còn trên cơ thể Trình Kế Minh dường như được buộc bằng sợi dây thừng giống như tơ nhện.”

Khi quỷ thiêu thân của anh ta tìm được Trang Diệu Linh, chỉ thấy có một cái bóng dáng mà thôi, đang bước xuống bậc thang, và bên dưới là bóng tối.

Anh ta không có cách nào để nhìn thấy thứ gì đó đang kéo ở trước mặt.

“Nếu Trình Kế Minh đang ở trong tay Trang Diệu Linh, vậy thì cảnh sát trưởng Trình, lão Cẩu và Hoa Nguyệt cũng rất có khả năng…”

Chung Nam cảm thấy có chút xin lỗi với Vương Tiểu Minh, nhưng giữa sự an toàn của sở trưởng Lý và việc tìm kiếm lão Cẩu cùng Hoa Nguyệt, trong lòng anh ta tự biết cân nhắc.

Cho nên, mặc dù đêm qua có phát hiện manh mối, anh ta cũng không lập tức ra tay cứu người.

Anh ta còn không kiêu ngạo đến mức có thể một mình xông vào nhà họ Trang cứu người, huống chi nếu anh ta rời đi, ai sẽ bảo vệ sở trưởng Lý?

Nếu như có chuyện gì xảy ra…

Vương Tiểu Minh sắc mặt tái nhợt, chán nản lắc đầu nói: “Tôi không trách anh, anh cũng không cần xin lỗi, là ai cũng đều sẽ làm như vậy thôi.”

Rốt cuộc đây mới là lựa chọn chính xác nhất.

Bọn họ không thân chẳng quen, bọn họ là những người xa lạ trước khi tiến vào Xa Hạ Thế Giới, vậy thì người ta dựa vào cái gì khi biết rõ có tình huống nguy hiểm còn phải lao vào cứu người.

Đặc biệt là vào ban đêm, có khi chưa cứu được người thì mình đã chết ở bên trong.

Vương Tiểu Minh hiểu rõ đạo lý này, cho nên anh ta không có tư cách chỉ trích Chung Nam, vì sao anh ta lại không ra tay khi Hoa Nguyệt có thể đang ở nhà họ Trang và ở trong tay Trang Diệu Linh.

Vương Tiểu Minh nói, nhân lúc bây giờ đang là ban ngày, anh ta muốn đi đến nhà họ Trang.

Giáo sư Đường: “Tất nhiên là phải đến nhà họ Trang để điều tra, nhưng đi như thế nào, nhìn xem vết thương trên người cậu đi, cậu còn có thể chịu đựng vết thương khác do cổ trùng sao?”

“Trong tầng hầm của nhà họ Trang…… Tôi nghĩ, ở dưới đó không có thứ gì tốt.”

Nếu Trang Diệu Linh là Thảo Quỷ Bà, không cần phải đoán xem bên trong tầng hầm rốt cuộc có thứ gì, đó chắc chắn là cổ.

Nếu như đến nhà họ Trang, bọn họ nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm.

“Tôi, tôi có thể.” Vương Tiểu Minh nắm chặt tay nói.

Ngũ Hạ Cửu nói: “Lực lượng cảnh sát có thương vong nặng nề, tạm thời không cần phải suy xét, cứ để bọn họ lưu lại trong ký túc xá ở sở cảnh sát, còn có thể bảo vệ sở trưởng Lý.”

“Nếu như chúng ta đi đến nhà họ Trang, đạo trưởng Trần Tỉnh chắc chắn sẽ đi theo giúp đỡ.”

“Đến lúc đó sẽ tìm cách bắt Trang Diệu Linh, lại có thi đan, nếu sau đó lại đối mặt với hoạt thi đạo trưởng, còn có thể chuyển từ bị động thành chủ động.”

“Vết thương của mọi người không thích hợp để hành động, lần này tôi và đạo trưởng Trần Tỉnh sẽ đi đến nhà họ Trang ……” Ngũ Hạ Cửu nói với ngài V, giáo sư Đường và những người khác.

“Tôi không sao, tôi có thể đi theo cùng.” Vương Tiểu Minh cố chấp nói.

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, cậu vừa muốn nói cái gì đó, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đội phó Thời ở ngoài cửa nói: “Hoa Nguyệt tìm tới sở cảnh sát.”

Chỉ một câu đơn giản như vậy đã khiến Vương Tiểu Minh kinh ngạc chạy nhanh ra mở cửa, cửa vừa mở ra, anh ta còn chưa kịp nhìn đội phó Thời thì đã vội vàng chạy ra bên ngoài.

Bóng dáng anh ta biến mất trong tích tắc.

Đội phó Thời nói với mọi người trong phòng:

“Mọi người không đi xem sao? trạng thái của Hoa Nguyệt dường như không thích hợp lắm.”

Xem, đương nhiên là muốn đi xem.

Khi Ngũ Hạ Cửu và những người khác tỉnh táo lại, bọn họ cùng nhau chạy ra khỏi phòng.

Động tĩnh của nhóm cảnh sát phát bùa cũng dẫn tới Hoa Nguyệt chủ động xuất hiện.

Nhưng khi cô ấy vừa mới đi vào cửa ký túc xá của sở cảnh sát, liền đi thẳng tới chỗ Trình Kế Khiêm, ngay sau đó té xỉu trên người Trình Kế Khiêm.

Trong ngực cô ấy còn ôm một gói hàng.

Sau khi Vương Tiểu Minh chạy tới, anh ta bế bế Hoa Nguyệt lên, trước tiên đặt người dựa vào ghế, ngay sau đó cầu xin đạo trưởng Trần Tỉnh xem thử cho người yêu của mình.

Khi nhóm người Ngũ Hạ Cửu đến đây, đạo trưởng Trần Tỉnh đang bắt mạch cho Hoa Nguyệt.

“Đạo trưởng, cô ấy thế nào?”

Cảm xúc của Vương Tiểu Minh cứ xoay quanh, giờ phút này anh ta vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới Hoa Nguyệt không rơi vào trong tay Trang Diệu Linh.

Đây chắc chắn là một tin vui đối với anh ta.

Đạo trưởng Trần Tỉnh thu tay lại, nhìn gói hàng Hoa Nguyệt đang ôm trong ngực, vẻ mặt thâm trầm nói: “Đây là suy yếu do âm khí xâm nhập vào cơ thể, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao.”

“Nhưng trong lòng ngực cô ấy còn ôm huyệŧ……”

Huyệŧ là gì, chính là đồ vật có quỷ hồn ký sinh.

Mà gói hàng Hoa Nguyệt ôm trong ngực rõ ràng tản ra âm khí, đạo trưởng Trần Tỉnh tu đạo nhiều năm, không thể chỉ có điều này cũng nhìn không ra.

Vương Tiểu Minh nghe vậy, vội vàng duỗi tay muốn ném văng thứ này ra, nhưng lại bởi quá lo lắng, một tay anh ta chạm vào lớp vải ở bên ngoài gói hàng và vô tình kéo nó ra.

Đồ vật ở trong gói hàng lập tức lộ ra.

Sắc mặt Trình Khế Khiêm thay đổi.

Ngay sau đó, anh ta vội vàng cầm lấy đồ vật trong gói hàng, giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên, trầm giọng hỏi:

“Đây là cuốn sổ ghi chú của tôi và ảnh chụp của mẹ tôi, tại sao cô ấy lại mang nó theo bên người?”

Đồ vật ở trong gói hàng rõ ràng là cuốn sổ ghi chú mà Ngũ Hạ Cửu đã từng nhìn thấy trong phòng Trình Kế Khiêm.

Thứ còn lại là tấm ảnh chụp đen trắng của bà vợ cả.

Đạo trưởng Trần Tỉnh cũng không có vì nhìn thấy huyệŧ, mà huỷ hoại một cách bừa bãi.

Ông ấy xem xong mạch mới đoán rằng cô gái Hoa Nguyệt này trừ bỏ thân thể có chút suy yếu, kỳ thật cũng không có chút thương tổn nào.

Cô ấy mang theo huyệŧ bên người đi vào ký túc xá của sở cảnh sát, lại không có bị quỷ huyệŧ ngăn cản….

Có thể tưởng tượng rằng, quỷ hồn này không phải muốn hại người.

Trước khi sự việc chưa được làm sáng tỏ, đạo trưởng Trần Tỉnh cũng sẽ không ra tay.

Ngũ Hạ Cửu hiện tại mới hiểu ra, cậu nói: “Tôi đã gặp quỷ hồn của bà cả khi ở nhà họ Trình, bà ấy giống như muốn dẫn tôi đi vào phòng của anh.”

“Bà ấy hẳn là đã gặp Hoa Nguyệt vào buổi tối nhà họ Trình gặp nạn, và mang theo những thứ này trước khi rời khỏi nhà họ Trình.

“Nếu tôi đoán không sai, bà cả có khả năng biết anh còn chưa chết.”

“Sau khi giả chết, anh có đi đến nhà họ Trình không?”

Trình Kế Khiêm im lặng một lúc, vẻ mặt liên tục thay đổi.

Anh ta không khỏi dùng đôi bàn tay thô ráp chạm vào những dòng ghi chép một chút, sau đó đôi tay khẽ run lên, chậm rãi cầm lên tấm ảnh đen trắng của bà cả, khàn giọng nói: “Đi qua, Nhạn Chi chết, Thải Nguyệt Lâu cháy lớn, tôi từng nghi ngờ là cha tôi và ông chủ Trang cùng nhau làm.”

“Cái chết của Nhạn Chi rất kỳ quặc…… Đặc biệt là sự tra tấn đau đớn mà anh ta phải chịu trước khi chết.”

“Nhà họ Trình canh gác rất nhiều, ban đêm càng có nhiều người qua lại tuần tra.”

“Tôi là thừa dịp đêm hôm nhà họ Trang bị cương thi tấn công, mới tìm được cơ hội đi vào trong nhà, nhưng không có ở lại lâu.”

Anh ta nói xong bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Quỷ hồn của mẹ tôi ở trong bức ảnh này, đúng không?”

Đạo trưởng Trần Tỉnh gật đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN