Hóa ra là do A Mao vừa rồi đứng ở bên mép bè gỗ, cậu ấy bị cá mặt người tấn công không ngừng, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, vừa lúc có một con cá mặt người lao từ phía sau đánh úp đến, vỗ vào đầu của cậu ấy một cái.
Dưới sự tác động mạnh mẽ như vậy, A Mao có chút choáng váng, chân đứng không vững mà lùi về sau.
Mà phía sau cậu ấy chính là mặt sông.
Chờ cho A Mao kịp phản ứng lại thì đã không kịp cứu lấy mình nữa rồi, cậu ấy chỉ có thể há miệng la lớn, hai tay không ngừng vùng vẫy giữa không trung, nhưng cũng phí công vì không bắt được cái gì.
Bỗng nhiên, giữa không trung lại có một cái xẻng công binh vươn đến.
Hai mắt A Mao lóe sáng, lập tức dùng sức bắt lấy cái xẻng công binh.
Ngay sau đó, cậu ấy được người kéo lên, kéo trở lại trên bè gỗ.
A Mao hoảng hồn còn chưa kịp bình tĩnh, mũi miệng đều thở gấp, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Ngũ Hạ Cửu nói:
“Cảm ơn, tôi cảm ơn anh Quan chủ, tôi lại nợ anh thêm một lần….”
Trong giọng nói của A Mao tràn đầy sự cảm kích.
Hiện tại cũng không phải là lúc để nói chuyện với nhau, Ngũ Hạ Cửu cũng không quá để ý mà nhìn A Mao gật gật đầu thay cho câu trả lời, rồi xoay người tiếp tục xử lý đám cá mặt người đang lao đến.
Chúng nó giống như không biết mệt mỏi là gì, cứ liên tục từ dưới mặt nước nhảy lên tấn công bọn họ.
Ở bên bè của ngài V còn có sáu người khác, cũng thấy rõ tình hình bên đó không mấy lạc quan.
Ngũ Hạ Cửu nhớ đến những đạo cụ cấp B được cất vào trong vòng tay.
Nhưng “ mảnh mai rùa màu bạc” ấy, chỉ có đủ tác dụng làm sạch oán khí, hoàn toàn không thể đối phó được với những đòn tấn công như thế này.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai cái bè gỗ đều lâm vào cảnh vô cùng khó khăn.
Ngược lại, bè của Lỗ Thành, A Hữu và năm người khác thì do có khoảng cách lớn nên bọn họ đã thoải mái hơn nhiều, bè gỗ của bọn họ trôi càng lúc càng xa…
Lão Hầu quay đầu nhìn về phía sau, thấy người ở trên hai bè gỗ đều đang chật vật chống trả, trong lòng anh ta không ngừng vui sướng khi thấy người gặp họa, trên khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười mỉm.
Chỉ là chưa đợi nụ cười kia giữ được hai giây, A Hữu ở bè gỗ phía trước nói: “Dòng nước bắt đầu chảy xiết rồi, phía trước còn có đá đang từ sườn dốc rơi xuống chảy theo dòng nước, mọi người chú ý phương hướng của bè gỗ!”
Lão Hầu nghe vậy vội quay đầu.
Nhưng còn chưa đợi cho anh ta thấy được dòng nước chảy xiết ở phía trước và mặt hồ như thế nào, bè gỗ lúc này lại đâm vào một hòn đá lớn nằm trồi lên trên mặt nước.
Bởi vì không có phòng bị trước cho nên thân thể của lão Hầu cũng lắc lư lên xuống, rồi nhào đầu về phía trước bè gỗ, cái mũi không may va chạm vào đâu khiến cho nó chảy máu, trông vô cùng đau đớn.
Lão Hầu cũng không có thời gian để lau máu mũi của mình, anh ta vội từ trên mặt bè gỗ bò lên, nỗ lực kiểm soát để bè gỗ trôi theo dòng nước.
Nhưng dòng nước bây giờ đang chảy rất nhanh.
Ở hẻm núi ngay bên trái bọn họ là một vách đá, một thác nước không nhỏ đang đổ xuống.
Những bọt nước màu trắng bắn tung tóe lên những phiến đá lớn, thanh âm vang bên tai không dứt, cũng khiến cho dòng nước đang chảy xiết đột ngột dâng lên.
Mà lúc này ở trong mặt nước lại có những phiến đá nằm lung tung khắp nơi.
Nước sông chuyển thành cạn, nơi nơi đều có đá trôi cùng nước, bè gỗ muốn yên bình trôi qua chắc chắn là điều không hề dễ dàng.
Lúc trước bọn họ đều tập trung tinh thần về việc đối phó với cá mặt người, hơn nữa bởi vì vùng nước này chảy dài uốn lượn qua hẻm núi Thiên Huyền, vậy mà trong một lúc bọn họ không có phát hiện ra, bây giờ mới kịp nhận ra thì đã muộn.
A Hữu cấp tốc chạy đến đoạt lấy cây sào trong tay lão Hầu, dùng sức mà đẩy bè gỗ đi vào trong sông.
Bè gỗ lập tức lắc lư dữ dội… ở phía trước bọn họ vừa ngừng lại, phía sau lại có bè đẩy đến, thật may là bọn họ bị kẹt lại ở giữa hai tảng đá lớn, để cho Lỗ Thành, lão Hầu và đám người kia còn có thời gian để thở phào.
Nếu không, chỉ trong vài giây tới, bọn họ sẽ trượt theo từ dốc nước và đá, bè gỗ có thể sẽ bị lật nghiêng.
Nhưng cũng may, bởi vì do vùng nước và mặt hồ ở chỗ này đều bị nông, cá mặt người tuy có thể bơi đến đây nhưng không thể nào nhờ dòng nước mà nhảy lên tấn công bọn họ.
Chúng chỉ có thể bơi ở dưới mặt nước, cuối cùng cũng chỉ đành bơi đi nơi khác.
Không còn gì để nghi ngờ, bây giờ bọn họ đã an toàn hơn rất nhiều.
Tiếng động bè gỗ của Lỗ Thành và năm người khác đã thu hút sự chú ý của Ngũ Hạ Cửu và ngài V.
Phía trước là vùng an toàn, ít nhất bọn họ vẫn còn hy vọng có thể thoát được sự tấn công từ bọn cá mặt người.
Vì thế, A Mao, An Hưng và đám người mang theo mong đợi, hướng về phía trước mà ra sức chèo bè để nó di chuyển.
May mắn là bọn họ thuận theo dòng nước, không bao lâu bọn họ đã đến gần vùng nước kia trong thời gian ngắn.
Dòng nước dần dần trở nên chảy xiết và dâng lên, tiếng nước ào ào gần như vang vọng bên tai, Ngũ Hạ Cửu đứng vững ở trên bè gỗ, lại đột nhiên nghe tiếng tiểu Phương nói:
“Aizz, không xong rồi, dây thừng ở nơi này đã bị đứt rồi.”
Tay tiểu Phương một bên cầm thanh gỗ, một bên cầm xẻng công binh đứng ở bên mép bè gỗ, hai tay nhanh nhẹn đem mỗi con cá mặt người vừa nhảy lên đánh cho rơi trở về trong hồ nước.
Có đôi khi thân của con cá mặt người bị xẻng công binh chém đứt thành hai, máu tươi trào ra, dần dần nhuộm đỏ bên mép bè gỗ.
Ngũ Hạ Cửu bỗng chốc quay đầu lại.
Hóa ra là do dưới sự tấn công không ngừng của cá mặt người, sợi dây thừng cột lấy bè gỗ vậy mà cũng đã bị nới lỏng ra, cuối cùng ở trong dòng nước mà từ từ đứt hẳn.
Mà chỗ vừa bị nứt ra là ở mặt sau bè gỗ.
Xem ra chỉ sợ không chịu được bao lâu, cả cái bè gỗ cũng đều sẽ tan tành ra hết.
Khuôn mặt của ba người A Mao, Tương Du cùng Vũ Yến đều biến sắc.
“Mau! Chúng ta phải nhanh chóng đi đến phía trước!”
Tương Du hét lớn.
Lần này, bọn họ cũng mặc kệ việc bị cá mặt người cắn, lập tức xoay người cầm lấy xẻng công binh chèo thật nhanh.
Ngũ Hạ Cửu thì bước vội đến phía sau bè gỗ, nhanh tay nắm lấy sợi dây thừng tránh cho việc vết đứt bị lan ra, ngăn lại việc tăng thêm chỗ hở.
Cùng lúc đó, một tay còn lại của cậu vẫn không ngừng đánh về phía đám cá mặt người.
Cuối cùng thì bọn họ cũng đi tới được vùng nước nông, sự tấn công của cá mặt người cũng giảm đi rất nhiều, nhưng lại có một mối nguy khác lại xuất hiện.
Bè gỗ của bọn họ đâm vào một phiến đá lớn đang trôi theo dòng nước, bè bị va chạm gây ra chấn động lớn, cơ thể của Ngũ Hạ Lâu cũng bay lên một cái, bàn tay đang nắm chặt sợi dây thừng cũng vì vậy mà buộc phải buông ra.
Nếu như cậu không kịp thời dùng tay khác giữ lấy sợi dây, chỉ sợ giây tiếp theo cậu đã rơi xuống vào trong sông tắm nước lạnh rồi.
Nhưng tình hình lúc này thật sự không mấy lạc quan.
Chiếc bè bị tách từ phía sau đến chính giữa, lập tức chia thành hai.
Mà một khi đã nứt ra, vậy thì khoảng cách đến việc bè bị vỡ không còn xa.
Vũ Yến trông thấy vậy liền hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Đúng lúc này, ngài V cũng vội nói:
“Phía trước có sườn dốc do đá trôi theo nước tạo thành, bè gỗ của mọi người không được trôi đến phía đó.”
“Nhân lúc đang ở trong khu vực nước cạn, bên cạnh còn có đá lớn, mọi người tìm cơ hội nhanh chóng nhảy sang bè gỗ bên chúng tôi mau!”
“Nhưng, một bè gỗ làm sao chịu đựng được nhiều người như vậy…”
Giọng của Vũ Yến run run nói.
“Vậy thì nhảy sang bên này nữa.”
Cách đó không xa, A Hữu đứng ở trên bè gỗ cất giọng.
Bè của bọn họ vẫn còn dừng ở vùng nước này, chưa thể đi tiếp, mà xung quanh họ chính là những con cá mặt người.
A Hữu nhìn Ngũ Hạ Cửu nói:
“Cậu nhảy sang đây đi.”
Thời gian không đợi ai.