Ngũ Hạ Cửu: “Đương nhiên cũng là người sống, cúng tế là một loại nghi thức thần thánh rất nghiêm ngặt, là gửi gắm lời cầu xin lên thần linh hoặc là thượng thiên.”
“Nếu định ra ‘vật phẩm’ cúng tế rồi, thì không có khả năng tùy ý thay đổi được.”
“Trước khi chúng ta đến, người bị cúng tế đương nhiên là chính tộc nhân của bọn họ.”
A, chuyện này này…
Đào Bân lẩm bẩm nói: “Quá ngu muội.”
Tiểu Phương chuyển dây thừng trên tay nói: “Tin tức này đối với chúng ta có chút không tốt nhỉ.”
“Người bộ tộc người Quán muốn bắt chúng ta tế sống, một khi bị cúng tế thì có con đường chết.”
“Nhưng nếu như không hoàn thành được chuẩn bị cúng tế, ngày mười một đến, cơn lũ định kỳ tiến đến, nó sẽ bao phủ cả cái khe núi, chúng ta rất có thể cũng khó trốn được.”
“Tôi cũng không tin, chờ đến một ngày cuối cùng, chờ lúc chúng ta sắp rời đi, ở đây vẫn sẽ bình yên vô sự.”
Những lời này của cậu đương nhiên là nói với hành khách của đoàn tàu Luân Hồi.
ngài V gật đầu tán thành, nói: “Không sai, cho nên vẫn cần nghĩ cách hoàn thành cúng tế, nếu không…”
Có đôi khi tự nhiên mới là tai nạn lớn nhất.
Tương Du hỏi một câu: “Vậy phải hoàn thành thế nào?”
Tiểu Phương thuận miệng trả lời: “Vậy phải xem chết bao nhiêu người rồi, dù sao người khác chết còn tốt hơn là chúng ta chết.”
Nói xong lời cuối cùng, tiểu Phương nheo cặp mắt màu xanh lục lại cười, hiện tại anh ta càng ngày càng không che giấu bản tính của mình.
Ngũ Hạ Cửu nói: “Chúng ta vẫn cần phải nghĩ cách tìm con đường quan tài treo bên trong khe núi, tốt nhất là đi vào trong hang đá điều tra một phen.”
Cậu nghĩ thuốc thánh kia có lẽ là một đầu mối quan trọng.
Rõ ràng mấy người tiểu Phương và ngài V cũng cho là như vậy.
Trong lúc nói chuyện, bè gỗ đã sắp đến bên bờ, An Hưng và A Mao đứng ở nơi đó tiếp ứng, hỗ trợ cùng nhau kéo bè gỗ lên bờ.
Mà sắc mặt của Đồ Lợi và Tát Ngang rõ ràng có chút không dễ nhìn lắm.
Giọng điệu Đồ Lợi ác liệt nói: “Động tác nhanh lên chút, trì hoãn lâu như vậy, trời sắp tối luôn rồi, mau đi về!“
Sau khi anh ta nói xong, thì dẫn đầu tiến vào trong khe hẹp Nhất Tuyến Thiên ở phía trước, sau đó Tát Ngang cũng đi theo.
Mấy người Ngũ Hạ Cửu đi ở phía sau, An Hưng và A Mao muốn hỏi bọn họ đã phát hiện ra đầu mối gì ở trên vách đá rồi, nhưng bị ngài V dùng ánh mắt ngăn lại.
mấy người Lỗ Thành còn ở nơi này, chờ sau này trở về rồi hãy nói.
An Hưng và A Mao thoáng chốc dừng lại không đặt câu hỏi.
Sau một lát, An Hưng không nhịn được ngẩng đầu nhìn sắc trời, âm thầm nói thầm: “Lại qua một ngày trong này, thật ra cũng không tính là rất nguy hiểm sao, chỉ cần buổi tối thành thật không đi ra là được…”
Lời này của anh ta cực nhỏ, cũng không có người nào nghe thấy.
Trở về phòng trước lúc tách ra, Ngũ Hạ Cửu nhắc nhở ngài V nhớ phải nói cho bọn họ biết chuyện liên quan đến cúng tế, sau đó phải cẩn thận.
ngài V gật đầu hiểu.
Sau đó hai bên đều tự trở về.
Ngũ Hạ Cửu vừa đi vào phòng phòng, vừa không khỏi trầm tư.
người bộ tộc người Quán cúng tế Hà Bá rốt cuộc là chuẩn bị những gì? Mà bọn họ còn chưa hoàn toàn thăm dò hết bộ tộc người Quán, địa điểm cúng tế lại ở nơi nào?
Còn có, mấy người Lỗ Thành có phát hiện ra bí mật trong quan tài treo trên khe núi Thiên Huyền hay không?
Ở trên vách đá, Ngũ Hạ Cửu từng nhìn hướng bọn họ vài lần, vị trí của ba người Lỗ Thành cách một quan tài vàng rất gần.
Sau đó, cậu nghiên cứu quan tài vàng, lại xác nhận tình huống với tiểu Phương và ngài V.
Qua một đoạn thời gian như vậy, đến lúc gần đi cậu mới nhìn về phía ba người Lỗ Thành lần nữa bọn họ đã bắt đầu dần qua leo xuống.
Dọc theo con đường này, vẻ mặt của ba người Lỗ Thành cũng không toát ra chút khác thường nào, thoạt nhìn cũng giống như thường ngày.
Ngũ Hạ Cửu cũng không quá để ý đến bảo tàng của người bộ tộc người Quán, chờ đi vào trong phòng rồi cậu cũng không để ý nữa.
Mà người bộ tộc người Quán hình như thực sự bắt đầu chuẩn bị cúng tế.
Ít nhất, Đồ Lợi và Tát Ngang bắt đầu thường xuyên ra ngoài bận rộn, ban ngày, buổi tối, đặc biệt là có đôi khi nửa đêm mới trở về, chuyện này không thể nghi ngờ đã tạo thành một ít trở ngại cho việc thăm dò của bọn họ.
Tuy hai người Đồ Lợi và Tát Ngang bình thường không ở, thế nhưng ban ngày khi bọn họ ra ngoài vẫn còn có một số người bộ tộc người Quán nhìn chằm chằm vào bọn họ, ánh mắt lạnh lùng lại quỷ quyệt, cũng cấm bọn họ không được đi lại quá nhiều trong bộ tộc người Quán.
Nếu như bọn họ muốn lại gần thân núi, thì ngay lập tức sẽ bị người bộ tộc người Quán canh giữ nơi đó xua đuổi rời khỏi.
Buổi tối hình như cũng biến thành không yên tĩnh, bởi vì tiếng ngáy của Đồ Lợi chưa từng vang lên lần nữa…
Từ hôm nghiên cứu quan tài treo ở khe núi Thiên Huyền đến nay, thời gian đã qua hai ngày.
Trong hai ngày này, bọn họ lại không hề tìm được cơ hội tìm kiếm hang đá trong lòng núi.
Mà theo thời gian dần dần trôi qua, ban ngày buổi tối đều không xảy ra chuyện gì, cũng làm cho đám hành khách mới An Hưng và A Mao không khỏi từ cảnh giác đề phòng hoạt động cúng tế của người bộ tộc người Quán đến từ từ trở nên thả lỏng.
Nhưng mà, sáng sớm ngày thứ ba, hai người An Hưng và A Mao vừa tỉnh lại thì đã hoảng sợ kêu la, âm thanh lớn đến ngay cả trong phòng của mấy người Ngũ Hạ Cửu đều có thể nghe thấy.
Đám Ngũ Hạ Cửu vội vã đi ra kiểm tra tình huống.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tương Du hỏi vội.
Đồ Lợi và Tát Ngang đều đã ra ngoài từ sớm, không ở đây.
Lúc bọn họ chạy đến, ba nữ sinh Vũ Yến, Lưu Kim Hỉ và Diệp Tử cũng vây quanh trước cửa phòng mấy người Triệu giáo sư, biểu cảm trên mặt kinh ngạc khủng hoảng.
Ngũ Hạ Cửu đến gần, sau khi nhìn rõ tình trạng của An Hưng và A Mao, cậu cũng bỗng nhiên trợn mắt.
bởi vì, trên cánh tay để lộ của hai người An Hưng và A Mao, thế mà lại mọc ra một số vảy cá màu trắng đen…