Mễ Thái nói lắp:
“Quan chủ, ý cậu là đêm nay hai người chúng ta phỉa ngủ ở cái phòng… Bình An mới chết sao?””
Ngũ Hạ Cửu ừm một tiếng:
“Ngoại trừ căn phòng đó làm gì còn phòng nào trống.”
Cậu tưởng Mễ Thái kiêng kỵ phòng có người chết, ngẫm một chút ròi an ủi cậu ta:
“Đừng sợ, không có việc gì đâu.”
“Cũng được… Dù sao thì bây giờ ngủ ở đâu chả được.”
Mễ Thái củng cố phòng tuyến tâm lý cho mình xong, nói:
“Có khi ở dưới lầu lại an toàn hơn ấy, Quan chủ, lúc nào thì chúng ta xuống đó?”
Ngũ Hạ Cửu giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói:
“Không vội, chờ bọn họ đều ngủ say đã.”
Mễ Thái gật đầu.
Ngũ Hạ Cửu lắp vách ngăn tủ vào như cũ, đóng kỹ cửa tủ, lập tức cùng Mễ Thái ngồi trên giường chờ đợi.
Cậu nghiêng người nhìn bên ngoài cửa sổ, âm thầm tính toán thời gian.
Sắc trời bên ngoài đã tối hắn nhưng chưa tới thời điểm bóng đêm dày đặc nhất.
Không khí trong phòng dần trở nên yên tĩnh.
Ngũ Hạ Cửu rất kiên trì, ngồi khom chân trên giường, thỉnh thoảng nhắm mắt nghỉ ngơi phút chốc.
Khoảng hơn một tiếng sau, Ngũ Hạ Cửu đột nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng ngáy đều đều vang lên trong phòng, cậu quay đầu nhìn lại.
… Mễ Thái ngồi trên giường dựa lưng vào tường, chả biết ngủ quên từ lúc nào.
Ngũ Hã Cửu chỉ cho rằng Mễ Thái mệt mỏi buồn ngủ. Nhưng đến khi cậu đứng lên gọi Mễ Thái, phát hiện tình huống có gì đó không đúng lắm.
… Mễ Thái ngủ say như chết.
Cậu ta nhắm chặt hai mắt, cho dù Ngũ Hạ Cửu đẩy hay gọi, làm sao cũng không tỉnh được, cứ như là rơi vào hôn mê.
Sao lại thế này.
Khi cậu đã Nói phải đổi phòng ngủ, Mễ Thái căn bản không có ngủ gục, hơn nữa còn đạt tới trình độ trời sập không tỉnh lại này…
Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, lần thứ hai liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tâm trạng không hiểu vì sao cảm thấy vừa nóng vội vừa lo lắng.
Cho dù thế nào, việc cậu cần làm nây giờ là phải nghĩ biện pháp khiến Mễ Thái tỉnh lại.
Mễ Thái hôn mê đột ngột vượt ngoài dự đoán của cậu.
Ngũ Hạ Cửu trầm tư, đánh giá Mễ Thái một chút, sau đó cuốn một ống tay áo của cậu ta lên, xoay cùi trỏ ra đằng trước.
Sau đó, cậu đè xuống phần hoa văn nằm ngang trên cùi trỏ của Mễ Thái.
Nếu trên thân thể con người gánh chịu đau đớn mạnh mẽ kích thích, có thể truyền tải thông tin tới não bộ, do đó gây nên phản ứng đánh thức người ta.
Khúc ao là một huyệt trên cơ thể người, là điểm kích thích phản ứng khi điều trị bệnh, mẫn cảm hơn các huyệt khác, dễ dàng cảm nhận được đau đớn hơn.
Ngũ Hạ Cửu nghiến răng nghiến lượi ấn xuống.
Tuy rằng Mễ Thái vẫn chưa tỉnh lại nhưng cánh tay lại chịu tác động từ bên ngoài bỗng dưng động đậy, ngay sau đó thân thể cậu ta ngã ập trên giường theo quán tính.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Ngũ Hạ Cửu không kịp đỡ lấy cậu ta.
Cánh tay Mễ Thái trong chớp mắt thoát ra khỏi tay Hạ Cửu, kéo theo cả chăn đêm bên cạnh, trùng hợp làm lộ ra một phần đuôi rùa.
Bỗng chốc, giống như bị điện giật, đôi mắt Mễ Thái còn chưa mở mà cánh tay thì đã tự động nhấc lên, phản ứng dữ dội.
Thậm chí ngay cả Ngũ Hạ Cửu cũng đơ ra trong nháy mắt.
“Oái! Đau quá!”
Mễ Thái che cánh tay ngồi dậy.
Vừa rồi cậu ta cảm thấy chỗ nào đó trên cánh tay như bị đâm một cái, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ… khoan khoan, tỉnh táo? Lẽ nào lúc trước cậu ta ngủ gục sao?!
Mễ Thái mê mang, quay đầu muốn nhìn xem thứ gì đâm cậu ta.
“Cuối cùng thì cậu cũng chịu tỉnh.”
Lúc này Ngũ Hạ Cửu mới đứng lên nói.
Vẻ mặt Mễ Thái tràn ngập tội lỗi, nói:
“” Xin lỗi Quan chủ, lúc nãy tôi cảm thấy buồn ngủ quá, ngủ gục mất tiêu.”
Chính bản thân Mễ Thái cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Cậu ta không biết mình ngủ lúc nào, hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, chỉ cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ, không kiềm chế được muốn ngủ…
Nói xong, Mễ Thái lại bất ngờ ngáp một tiếng.
Ngũ Hạ Cửu nhíu máy, nói:
“Vẫn còn buồn ngủ?”
Mễ Thài:
“Ha… có, có hơi hơi, tôi có thể chịu đựng…”
Nhưng hai mắt cậu ta cứ dính vào nhau.
Ngũ Hạ Cửu thấy thế, nhanh chóng cầm đuôi rùa nhét vào trong tay cậu ta:
“Cầm lấy.”
Mễ Thái nắm chặt theo bản năng.
Sau đó, cậu ta bỗng trợn tròn mắt lên, đứng phắt dậy khỏi giường, hai tay cầm đuôi rùa đổi qua đổi lại, siết chặt rồi lại đổi sang bên kia.
Cậu ta buột miệng nói:
“Tôi đệch, nóng quá, sao vật này tự dưng lại tỏa nhiệt hả?!”
Mễ Thái muốn đem đuôi rùa ném lên giường, lại bị Ngũ Hạ Cửu ngăn cản ngay lập tức.
“Không muốn chết thì đừng có vứt.”
Cậu nói chuyện vừa rồi Mễ Thái mê man không tỉnh cho cậu ta, Mễ Thái nghe xong sắc mặt hơi thay đổi, vẻ mặt nghi ngờ không thôi.
Cậu ta hoảng hốt hỏi:
“Quan, Quan chủ, tôi bị làm sao thế?! Chẳng lẽ trúng tà?!”
Lần này, cho dù đuôi rùa làm bỏng tay hay đâm người, cậu ta cũng phải nắm chặt không thể thả ra.
Cứ như nắm chặt trong tay, mới có thể yên lòng.
Hơn nữa không biết có phải có tác dụng tâm lý hay không, lúc này cậu ta cảm thấy đuôi rùa không nóng rực kinh người như vừa nãy nữa, đã có thể chấp nhận được.
Ngũ Hạ Cửu suy tư nói:
“Ban ngày cậu cũng chạm vào, cái đuôi này cũng không có phản ứng gì, vì sao đến tối lại có phản ứng lớn như vậy?”
“Sau khi cậu mê man, tôi dùng đủ mọi cách cũng không thể nào đánh thức cậu, nếu không phải cậu vừa lúc chạm vào cái đuôi này, e rằng…”
Mễ Thái nghe vậy mừng húm, lập tức càng dùng sức nắm chặt hơn.
Ngũ Hạ Cửu duỗi tay sờ lên đuôi rùa, nói:
“Không biết vì sao tôi không bị mê đi, cũng không cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của cái đuôi này.”
“Mà cẩn thận suy nghĩ lại chuyện đã trải qua hai ngày nay, tôi và cậu khác nhau ở chỗ là thắp hương vái Phật bên trong chùa Vạn Tân.”
“Hương Phật kia có vấn đề, mà có khả năng, tượng Phật gỗ mà ông Hoàng kia đưa cho mọi người cũng có vấn đề.”
Thế nên hiện tại Ngũ Hạ Cửu có thẻ xác định được chùa Vạn Cổ và chùa Vạn Tân cái nào mới là nơi tà ác, cuối cùng cũng xác định được tượng Phật nào là thật, tượng Phật nào là giả.
Đáng tiếc, nên làm gì để nhận biết tượng Phật…
Dường như nhớ tới gì đó, Ngũ Hạ Cửu bỗng nhấc cánh tay lên ngửi một cái, cánh tay này hôm nay đã thò vào bên trong lư hương.
Ánh mắt cậu lóe lên, nói với Mễ Thái:
“Cậu đem bức tượng Phật gỗ kia tới đây.”
Mễ Thái còn chưa tiêu hóa xong thông tin trong lời nói của Ngũ Hạ Cửu, vẻ mặt sững sờ, đờ đẫn quay người, chờ đến khi đụng vào tượng Phật mới run cầm cập.
Mà Ngũ Hạ Cửu lật vách ngăn của chiếc tủ lên lần nữa.
Lần này, cậu thẳng tay cầm hai bức tượng kia ra, đặt cùng một chỗ với bưc tượng Phật gỗ của Mễ Thái.
Mễ Thái nuốt nước miếng đánh ực, khó hiểu hỏi:
“Quan chủ, cậu định làm gì thế?”
Ngũ Hạ Cửu: “Phân biệt tượng Phật.”
Phân biệt kiểu gì?!
Mễ Thái chớp chớp mắt, trong lòng càng mê mang hơn, nhưng cậu ta lựa chọn yên tĩnh đứng một bên, không quấy rầy Quan chủ.
Trong tay cậu ta vẫn nắm chặt đuôi rùa, nhưng mà có lẽ càng ngày càng có tinh thần, đã không còn mê muội không rõ nguyên nhân nữa, cho nên nhiệt độ của chiếc đuôi dần dần trở lại bình thường.
Đầu tiên Ngũ Hạ Cửu cầm lấy bức tượng Phật gỗ đưa lên mũi cẩn thận ngửi từ đầu tới đuôi, cuối cùng tại phần bệ của bức tượng ngửi được mùi tro hương quen thuộc, nói đúng hơn, là mùi của hương Phật kia.
Thì ra manh mối ở ngay dưới mí mắt, ấy vậy mà cậu không hề phát hiện ra, chui vào ngõ cụt.
Đúng lúc này, vòng tay bỗng chốc nóng lên, màn hình hiện ra…
[Chúc mừng hành khách phát hiện bí mật ‘tượng Phật thật giả’, phân biệt chính xác được đâu là tượng Phật thật đâu là giả, thưởng thời gian kéo dài mạng sống: ba ngày.]
Ba ngay cũng chính là bảy mươi hai giờ.
Ngay lúc Ngũ Hạ Cửu nghĩ phần thưởng này cũng quá keo kiệt rồi, màn hình lại thay đổi…
[Họ tên Hành khách: Ngũ Hạ Cửu]
[Danh hiệu: Quan chủ]
[Vé tàu: chưa thu được vé tàu]
[Đạo cụ: chưa thu được đạo cụ]
[Thời gian sống: 72:01:32 (trạng thái: đóng băng)]
[Thông tin nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới:…]
…
Thôi, dù sao cũng nhiều hơn một phút ba mươi hai giây.
Ít nhất thì tâm trạng tốt hơn một chút.
Ngũ Hạ Cửu đóng bảng, cẩn thận ngửi hai bực tượng Phật còn lại, không biết may mắn hay xui xéo, chắc là năm mươi năm mươi.
Hai bức tượng này, một cái từ chùa Vạn Cổ, một cái thì của chùa Vạn Tân.
Ngũ Hạ Cửu nói cho Mễ Thái.
Sắc mặt Mễ Thái king ngạc, học theo cách làm của Quan chủ, lần lượt ngửi thử ba pho tượng…
“Kỳ quái, sao tôi không ngửi được gì? Ba bức tượng này không có mùi gì cả…”
Cuối cùng Mễ Thái bất lực bỏ qua.
Mũi của cậu ta chắc không giống mũi của Quan chủ, bình thường đến không thể bình thường hơn…