—— Cái đuôi của Bạc Thiện được giấu trong tro hương của lư hương ở từ đường.
Nếu không phải Ngũ Hạ Cửu tình cờ nhìn thấy hai ông lão thay tro hương, e rằng phải mất một thời gian nữa mới tìm được.
Nhưng điều này cũng chỉ rõ rằng vị trí đầu và tứ chi của Bạc Thiện hẳn được giấu kín, không lộ ra ngoài.
Đã là nơi mà bọn họ không thể nhìn thấy ngay được, vậy thì, ở trong tường sao? Giấu trong một bức tượng Phật? Hay dưới sàn nhà đây?
Tóm lại, cho dù đêm nay có đào sâu ba tấc đất của đền Vạn Tân, thì đầu và tứ chi của Bạc Thiện cũng phải được tìm thấy, không thể về tay không được.
Ngũ Hạ Cửu mò mẫm, gõ quanh tường.
Cậu đảm bảo rằng không có khoảng trống hay vết tích rõ ràng trên các bức tường của đại điện, và cũng không có âm thanh rỗng hoặc gạch ốp tường di chuyển được.
Mà Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên cũng đã đi tìm ở những chỗ khác.
Lý Thiên Thiên gõ vào bức tượng Phật cao ở giữa, một âm thanh nặng nề và buồn tẻ, dường như không có thứ gì đó bên trong đó.
Mễ Thái và A Miêu tìm kiếm những dấu vết trên sàn của đại điện, thậm chí còn họ còn lật bàn hương và tấm đệm cói lên để tìm.
Nhưng sàn nhà chặt chẽ, và không thể di chuyển được.
Không giống như căn hầm trong nhà của Hoàng Tài Phóng. Sàn nhà có những vết hằn rõ ràng, có thể nhấc lên hoặc hạ xuống. So sánh với những tấm ván gỗ bên cạnh, quả thực có thể phát hiện ra những điều đáng ngờ và khác lạ.
“Không tìm được gì ở đây cả…” Mễ Thái đứng dậy gãi đầu.
Ngũ Hạ Cửu bước đến, nhìn vào bức tượng Phật cao lớn và suy nghĩ.
Lý Thiên Thiên thực hiện một vài cử chỉ ngôn ngữ ký hiệu.
Thấy vậy, A Miêu nói: “Quan chủ, Thiên Thiên nói rằng cô ấy đã gõ khắp bức tượng Phật rồi.”
“Bức tượng Phật quả thật là rắn, rất nặng, âm thanh cũng rất não nề. Chắc là đầu và tứ chi của Bạc Thiện không ở đó đâu.”
Ngũ Hạ Cửu gật đầu, ra hiệu đã hiểu.
Cậu nói: “Nếu như mọi người là Hoàng Tài Phóng, mọi người sẽ giấu đầu và tứ chi của Bạc Thiện ở đâu trong chùa Vạn Tân?”
Mễ Thái lẩm bẩm:
“Chắc là phải đặt nó ở nơi không thể chạm vào, nhưng hàng ngày vẫn có thể nhìn thấy nó, lại là nơi có thể hả giận…”
Ngũ Hạ Cửu: “Cậu nói đúng.”
Tuy nhiên, trong tường, sàn nhà, hoặc tượng Phật đều không có… Không, còn có một nơi.
Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn chiếc chuông đồng lớn, chẳng lẽ là được cất giấu trong chuông sao?!
Theo động tác của Ngũ Hạ Cửu, ba người của Mễ Thái cũng ngẩng đầu lên–
A Miêu nói: “Quan chủ, cậu nghĩ rằng đầu và tứ chi của Bạc Thiện có thể được giấu trong chuông lớn sao?”
Ngũ Hạ Cửu cầm cây nến hướng vào chuông đồng.
Nhưng ngọn lửa yếu ớt, miệng chuông lại hướng xuống tối đen, rà qua rà lại cũng không thấy bên trong có gì, hoặc là bên trong không có gì…
“Tôi muốn đi lên xem một chút.” Ngũ Hạ Cửu nói.
Mễ Thái: “Nhưng quan chủ, cậu định đi lên bằng cách nào?”
“Hay là cậu ngồi trên vai tôi, tôi nâng cậu lên để nhìn chuông đồng có được không?”
Ngũ Hạ Cửu cau mày hồi lâu, lắc đầu nói:
“Đường kính bên trong của cái chuông này không ngắn, cho dù có nâng tôi lên nhìn cũng không thấy rõ. Cách tốt nhất là tôi trèo lên xà ngang…”
Cậu nói, ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh xà ngang.
Ngũ Hạ Cửu: “Những xà ngang này cao có thấp có, chiếc chuông đồng này thì được cố định ở giữa xà ngang. Chỉ cần bạn leo lên trên một cái xà ngang là có thể dễ dàng dùng nến chiếu sáng bên trong chuông lớn.”
“Khi đó, nếu có vật gì đó giấu trong chuông đồng, chúng ta còn có thể tháo dây và từ từ thả nó xuống.”
Còn nếu không, một khi thao tác không đúng cách, âm thanh của chiếc chuông lớn chắc chắn sẽ làm kinh động bên ngoài chùa Vạn Tân.
Cậu nói: “Tượng Phật đủ cao để tôi có thể trèo từ trên tượng Phật lên xà.”
—— Đầu tượng Phật gần như đã gần với cái xà thấp nhất trên nóc đại điện, hoàn toàn có thể leo lên.
Ngũ Hạ Cửu nói xong, tạm thời thổi tắt ngọn nến trong tay đi.
Sau đó, cậu yêu cầu A Miêu cất hộp diêm, nến và bao diêm vào trong túi.
Khi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, Ngũ Hạ Cửu đến trước tượng Phật.
“Quan chủ, cẩn thận.” A Miêu nói.
Ngũ Hạ Cửu ừ một tiếng.
Cậu giẫm lên tượng Phật đang ngồi xếp bằng chân, đang định giẫm lên bàn tay dang rộng của tượng Phật thì cậu đột nhiên khịt mũi, cau mày.
Ngay sau đó, Ngũ Hạ Cửu từ từ đến gần thân tượng Phật và ngửi…
Mùi của bức tượng Phật này quen quen.
“Quan chủ?”
Mễ Thái dang hai tay bên dưới, sẵn sàng ứng phó bất cứ lúc nào, thấy vậy, cậu ta tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Quan chủ, có chuyện gì vậy?”
Ngũ Hạ Cửu: “Không, không có gì… Tôi lên trước đây.”
Nhờ có vóc dáng cao lớn của bức tượng Phật này, giẫm lên cũng không cần nhiều sức lực.
Ngũ Hạ Cửu nhanh chóng bước lên đỉnh đầu tượng Phật và leo lên xà ngang.
Cậu hạ thấp trọng tâm của cơ thể, thận trọng bò về phía chiếc chuông đồng ở giữa xà, ba người Mễ Thái ở dưới nhìn mà tim muốn nhảy ra ngoài..
Cuối cùng, Ngũ Hạ Cửu đã đến được giữa xà một cách an toàn.
Cậu tìm chiếc xà ngang mà cậu đã đề cập trước đó, từ từ ngồi xuống, sau đó lập tức lấy nến và bao diêm từ trong túi ra.
Sau khi thắp nến lên, Ngũ Hạ Cửu hơi cúi xuống nhìn chuông đồng—
Tiếp theo, ba người Mễ Thái muốn hỏi nhưng không dám hỏi vì sợ quấy nhiễu quan chủ.
Đúng lúc này, giọng nói của Ngũ Hạ Cửu từ trên cao truyền đến:
“Trong chuông đồng có thứ gì đó, được bọc trong vải đen, tôi không với tới, đợi lát nữa, tôi sẽ từ từ tháo cái chuông đồng này xuống…”