Mà thứ kia rõ ràng đang giãy dụa không ngừng.
Lão Hầu thầm nghĩ: “Không phải cậu ta thật sự bắt được cá đấy chứ.”
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Phương hơn một bậc, cậu ấy đứng dậy, giọng nói vui vẻ hét lên: “Bắt được rồi!”
Trong tay cậu ấy – một con cá lớn bị gậy gỗ đâm vào đuôi đang giãy giụa không ngừng, con cá dài bằng cánh tay người lớn, kích thước không nhỏ, rất béo.
Bóng đêm quá tối, dù có ngọn lửa bập bùng, nhưng vẫn không thể nhìn thấy rõ con cá kia trông như thế nào.
Sau khi Tiểu Phương xiên được cá, không ở lại trong nước quá lâu, nhanh chóng quay trở lại, đi bộ lên bờ.
Cậu ấy ném con cá lớn bên cạnh đống lửa, sau đó vui vẻ chọc nó bằng cây gậy gỗ, miệng của mình nói:
“Con cá này trông rất kỳ lạ.”
Kỳ lạ?
Kỳ lạ chỗ nào?
Không phải là một con cá sao…
Đám người An Hưng, Lưu Kim Hỉ, Diệp Tử khó hiểu, giáo sư Triệu và Đào Bân cũng đi tới, ngay cả Lão Hầu và Tam Ma cũng ghé qua nhìn.
Tiểu Phương di chuyển thanh gỗ, con cá lật người, thoáng chốc để lộ ra phía bên kia của cơ thể.
Ngũ Hạ Cửu mở to mắt.
A Hữu nhướng mày.
Những người còn lại hít một hơi khí lạnh, kinh hãi không thôi.
Giáo sư Triệu che ngực hít vào, mở to hai mắt nói:
“Cá mặt người?”
Bên kia thân cá kia rõ ràng có một khuôn mặt của người khác tồn tại trên đó, bất thình lình nhìn thấy khiến người ta giật nảy mình.
Nhưng nếu lại gần nhìn kỹ hơn sẽ thấy khuôn mặt trên người con cá chỉ do độ nông sâu không đồng nhất của vảy cá tạo thành, thoạt nhìn giống như khuôn mặt người mà thôi.
Nhưng hình dạng con cá thế này cũng có phần hơi quỷ dị…
Đặc biệt là con cá này vẫn đang liên tục giãy giụa và vặn vẹo cơ thể, giống như có người nào đó trong cơ thể con cá cũng đang đau đớn đấu tranh kêu cứu vậy.
Khiến người nhìn liên tục nhíu mày, trong lòng sợ hãi, da đầu tê dại.
Ngài V hỏi: “Làm sao cậu bắt được con cá này?”
Tiểu Phương ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội trả lời:
“Nó tự bơi đến, vừa khéo chạm vào tay tôi, nếu không tôi sao có thể bắt được, trời tối như vậy, cũng không nhìn thấy rõ.”
Ngài V: “…”
Hóa ra cậu vẫn biết trời tối không thấy rõ.
Ngũ Hạ Cửu bỗng dưng nói:
“Con cá này sắp chết rồi.”
Mọi người nghe vậy cúi đầu, chỉ thấy động tác giãy giụa của con cá này dần dần giảm đi, cho đến khi ngừng nhúc nhích —— miệng cá há hốc, mắt cá thì chết không nhắm lại, mặt người trên thân cá đương nhiên cũng đứng yên.
Giáo sư Triệu thở dài.
Đào Bân nghi hoặc hỏi: “Giáo sư, chẳng lẽ ông biết cá mặt người này?”
Giáo sư Triệu đẩy kính nói: “Tôi chỉ từng nghe vài tin đồn thôi.”
“Nghe nói có người bị chết đuối dưới nước, oán giận không tan, người sẽ biến thành thủy quỷ, không thể đầu thai.”
“Mà thi thể của người này sẽ bị cá trong nước ăn.”
“Cá bị nhiễm oán khí, về lâu dài, vảy trên thân cá sẽ thay đổi, lớn lên giống như khuôn mặt người vậy…”
“Mà khuôn mặt người trên thân cá giống hệt với khuôn mặt người chết.”
“Chỗ tiểu khu của tôi đã từng xảy ra một chuyện kỳ lạ như vậy.”
“Con trai của một người phụ nữ rơi xuống ao trong công viên và chết đuối.”
“Họ là một gia đình mẹ đơn thân, con trai có vài vấn đề về trí thông minh, không thể tự chăm sóc bản thân, người phụ nữ đi công tác nước ngoài trong một tháng, vậy nên họ mời bảo mẫu đến chăm sóc.”
“Nhưng bảo mẫu lơ là nhiệm vụ, thường xuyên lười biếng trong công việc, con trai của người phụ nữ đó không hiểu bất cứ cái gì, không biết để tố cáo với mẹ, vì vậy càng bị bảo mẫu đối xử tệ hơn.”
“Có một ngày bảo mẫu không ở nhà, không có ai nấu ăn, con trai của người phụ nữ đói đến nỗi không thể chịu được nên chạy ra khỏi nhà và không bao giờ trở lại.”
“Cho đến hơn nửa tháng sau, thi thể của con trai bà ấy đã được tìm thấy trong ao ở công viên.”
“Nhưng khi phát hiện ra thi thể chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại hẳn là đã bị cá ăn hết.”
“Sau đó người phụ nữ suy sụp tinh thần, dùng máy bơm hút sạch nước trong ao, vớt tất cả cá lên, bà ấy phát hiện trên thân một số con cá có khuôn mặt của con trai mình.”
“Chuyện này được lan truyền rất rộng rãi trong tiểu khu của chúng tôi, tôi không chính mắt nhìn thấy, nên cũng không xác định được đó là thật hay giả.” Giáo sư Triệu nói thêm.
Mặc dù không chắc chắc độ thật giả của câu chuyện kia, nhưng trước mắt, con cá này có khuôn mặt trên thân là hoàn toàn đúng sự thật.
Đám người An Hưng nghe xong thì sợ hãi, lạnh sống lưng, cánh tay cũng nổi da gà, kỳ quái khiến người ta sợ hãi.
Đặc biệt là khi họ nhìn xuống sông lần nữa, dòng sông đen kịt dường như cũng đang ẩn chứa một thứ quỷ gì đó, lặng lẽ nhìn trộm họ.
Không biết khi nào sẽ tách nước ra, kéo họ xuống đáy sông.
An Hưng nhất thời run rẩy, bị hình ảnh não bổ của mình dọa sợ, sau đó không dám nhìn mặt sông thêm nữa.