Càng đi về phía trước, cỏ dại đã cao quá đầu gối, đuôi cỏ xuyên qua ống quần cọ vào da thịt, cào ra từng trận ngứa ngáy.
Cuối cùng, cuối con đường nhỏ bị cỏ dại che lấp hoàn toàn, từng tán lá cành cây đan xen chặt chẽ không thể tách rời, dường như phải ngăn chặn hết mọi ánh sáng từ bên ngoài.
Từ khe hở giữa các cành cây nhìn lại, phía bên kia rừng cây đen kịt một màu.
Ngũ Hạ Cửu đẩy bụi cỏ ra, đạp lên trước một thân cỏ dại cao lớn không chịu ngả xuống.
Không có vật che chắn tầm nhìn, Ngũ Hạ Cửu thấy một sợi dây thừng thô to cột trên một thân cây chắc khỏe.
Dây thừng rất dài, vòng làm mấy vòng, nối liền giữa các thân cây, giống như một cái vòng bảo vệ.
Không cho đến gần?
Chẳng lẽ nơi này là cấm địa gì đó của làng cổ?
Ngũ Hạ Cửu vừa thầm nghĩ vừa lấy tay chạm vào dây thừng, trong nháy máy khi ngón tay chạm vào dây thừng, chiếc vòng trên tay đột nhiên tỏa nhiệt, ngay sau đó, màn hình xuất hiện trước mắt__ [Chúc mừng hành khách phát hiện cấm địa của làng cổ, nhận được nhiệm vụ thu thập thông tin liên quan – bí mật bên trong cấm địa (mời tìm kiếm)]
Cho nên đây thật sự là cấm địa à?
Ngũ Hạ Cửu kinh ngạc chớp mắt, không biết bên trong có bí mật gì nhỉ?
Trước mắt thông tin liên quan đến làng cổ này quá ít, bên trong ngôi làng vì sao chỉ còn người già? Người trẻ tuổi và trẻ con đã đi nơi nào rồi?
Nếu như trước đây chùa Vạn Tân nhang đèn hưng thịnh, thế thì tại sao bây giờ lại hoang vu lạnh lẽo như vậy?
Có khả năng bên trong cấm địa có thể tìm được một ít manh mối.
Ngũ Hạ Cửu định đi vào dò xét, ngay lúc cậu vừa nhấc cao dây thừng lên, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên sau lưng cậu.
“Cậu làm gì ở đây?”
Ngũ Hạ Cửu lập tức quay đầu lại nhìn.
Một ông lão cầm xẻng trong tay, đứng cách chỗ cậu chỉ khoảng vài bước, vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm cậu.
Phía trên chiếc xẻng kia phủ đầy bùn đất và rỉ sét, nhưng vẫn có thể dùng được.
Ông lão này xuất hiện sau lưng cậu từ khi nào?! Cứ lẳng lặng không một tiếng động, một chút âm thanh cũng không có!
Sau lưng Ngũ Hạ Cửu rịn ra một chút mồ hôi lạnh, sắc mặt lại không thay đổi chút nào, cậu duỗi tay chỉ một đám cỏ dại cạnh cây tùng, nói:
“Hoa rất đẹp nên cháu muốn hái mấy bó đem về.”
Ông lão nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, không ít hoa dại trắng vàng nở rộ trong bụi, quả thật khá là đẹp mắt.
Nhìn xong ông lão thu hồi ánh mắt trở về, vẻ mặt nghi ngờ, dò xét.
Nửa ngày sau, khóe miệng cứng đờ của ông ta cong lên một xíu, nói:
“Hoa cũng có ăn được đâu, hái về làm gì, chỗ này người ngoài làng không được đi vào, mau trở về đi thôi.”
Thấy cậu vẫn lưỡng lự, ông ta giơ xẻng lên làm tư thế chuẩn bị xúc người, Ngũ Hạ Cửu gật gật đầu, rời đi.
Thời điểm đi xuống dọc theo đường nhỏ, Ngũ Hạ Cửu hoàn toàn có thể cảm giác được ông lão kia vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cậu không rời.
Cho đến khi Ngũ Hạ Cửu đi đến khúc cua, ánh mắt kia mới biến mất không thấy nữa.
Cậu dừng bước, quay đầu lại nhíu mày.
Từ khi xuống tàu hỏa đến bây giờ, sắc trời đã hơi muộn, phía dãy núi xa xa có tiếng quạ kêu thê lương.
Ngũ Hạ Cửu nhân lúc mặt trời chưa hoàn toàn lặn xuống, đứng ở một chỗ trống trải cao ráo, phương hướng ít bị che chắn nhìn xuống.
Ở gần, cậu thấy tường bao màu vàng cam của chùa Vạn Tân, nóc nhà màu xám đen, không ngờ bên cạnh chùa lại có nhiều phòng ốc như vậy.
Xa hơn chút nữa, chính là cổng làng mà bọn họ đã đi vào, càng xa hơn…
Ngũ Hạ Cửu híp mắt lia tới đó… kia là một hướng khác so với cổng làng, cách nhau khá xa, vị trí đối lập với chùa Vạn Tân.
Chỗ kia hình như là… Tại sao cũng giống một ngôi chùa thế nhỉ?!
Lẽ nào làng Phật có hai ngôi chùa à?
Ngay tại lúc này, chiếc vòng trên tay lại tỏa nhiệt lần thứ hai, màn hình xuất hiện__
[Chúc mừng hành khách phát hiện chùa Vạn Cổ, nhận được nhiệm vụ thu thập tin tức liên quan – chuyện cũ của sư thầy (mời tìm kiếm)]
Ngũ Hạ Cửu: “…”
Niềm vui bất ngờ.
Rõ ràng cậu chỉ muốn nhìn hình dạng địa hình của làng cổ một chút thôi mà.
Ánh sáng mờ nhạt ở đường chân trời đã sắp tắt, thị lực có tốt đến mấy cũng không nhìn được gì nữa, chùa Vạn Cổ cách cấm địa khá xa, sắc trời vừa tối, quả thật không nhìn thấy rõ cái gì.
Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu nhân lúc trời chưa tối hẳn vội vàng quay về.
Chờ đến khi trở lại ngôi nhà hai tầng, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Đám người Hoàng Nha đã trở lại từ lâu, thấy cậu đi vào trong nhà, vẻ mặt khác nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
A Cửu: Nể tình cái xẻng, cháu không thèm so đo với cụ.