Có một tấm bia đá dựng bên ngoài lối vào thôn, nhìn vào bên trong thì khắp nơi đều là lá khô cỏ hoang, có điều sau một khoảng thời gian không được chăm sóc, nó đã trở thành như thế này.
Hoặc cũng có thể do làng không còn bóng người qua lại, cỏ dại bắt đầu mọc um tùm.
Ấn tượng đầu tiên về thôn Trang Phủ là sự u ám, hoang vắng và không có sức sống.
Nhìn vào thôn Trang Phủ, ta sẽ luôn cảm thấy ngay cả mặt trời cũng trở nên mờ ảo, bầu trời u ám, trông có vẻ kìm nén và nặng nề.
“Đi, vào thôi.” Đội phó Thời nói.
Không phải lúc nào họ cũng có thể quan sát bên ngoài thôn Trang Phủ, vào trong là điều cần thiết.
Vì vậy sau khi đội phó Thời nói xong, đám người Ngũ Hạ Cửu cũng theo bước vào trong.
Mỗi người trong số họ đều mang một chiếc giỏ trúc sau lưng. Trước khi đến, họ đã nhét đầy đủ những thứ hữu dụng vào trong đó, hầu như không còn lại gì.
Vì vậy, sau khi vào thôn Trang Phủ, một vài người đã lấy ra những thanh kiếm gỗ đào họ mua để tự vệ, điều này cũng khiến họ cảm thấy an tâm hơn.
Vì sợ vô tình mắc bệnh dịch nên trước khi bước vào, bọn họ còn dùng khăn tay quấn nửa mặt dưới và gần như võ trang đầy đủ.
Trong chiếc giỏ trúc của Vương Tiểu Minh còn có cả con gà của anh ta.
Sau đó anh ta nới sợi dây buộc gà trống ra theo hướng dẫn của đội phó Thời, nút trên nắp giỏ cũng được mở ra, và cái nắp không đóng chặt.
Nhưng điều kỳ lạ là chú gà trống trước đó còn bay nhảy lung tung, vùng vẫy đủ kiểu thì nay lại thành thật không nhúc nhích trong chiếc giỏ trúc.
Nó không muốn bay ra ngoài thoát thân, giống như dây thừng vẫn đang buộc chặt vào người vậy.
“Chuyện này…”
Vương Tiểu Minh cởi giỏ rồi đặt trên mặt đất, hai tay chống lên mép giỏ, nắp giỏ hoàn toàn mở ra, con gà trống vẫn không nhúc nhích, sợ sun lông.
Thấy vậy, sắc mặt Vương Tiểu Minh cứng đờ, không khỏi ngẩng đầu nhìn đám người Ngũ Hạ Cửu, nói: “Nó bị doạ sợ hay sao vậy?”
Rốt cuộc thôn Trang Phủ đáng sợ đến mức nào, mà ngay cả một con gà trống cũng không muốn bước ra và đi lại.
Ngũ Hạ Cửu: “Hình như là bị doạ sợ.”
Giáo sư Đường đưa tay ra, ngón trỏ và ngón giữa đè vào kính đẩy lên, nói: “Động vật lại càn nhạy cảm với những nguy hiểm tiềm ẩn, và đôi khi nhận thức của chúng còn phát triển và cao cấp hơn con người.”
“Tất cả những gì tôi có thể nói là ngoài cương thi, có thể có những thứ khác ẩn giấu ở trong thôn Trang Phủ.”
“Về sau mọi người phải hết sức cẩn thận.”
Anh ấy nói xong, sắc mặt của Vương Tiểu Minh và Jack không tránh khỏi tái nhợt, lộ rõ bất an.
Không còn cố ép con gà trống chui ra khỏi giỏ trúc nữa, Vương Tiểu Minh lại đeo nó lên lưng, đi theo đám người đội phó Thời, chậm rãi tiến vào thôn Trang Phủ.
Bây giờ họ chỉ mới bước vào cổng thôn.
Nhưng không được bao lâu thì đội phó Thời đột ngột bảo dừng lại.
Anh không phát ra âm thanh gì, mà giơ tay ra hiệu cho tất cả dừng lại, rồi chỉ về phía trước.
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu nhìn theo hướng đội phó Thời chỉ, ngay sau đó ánh mắt cậu dừng lại trên một cái cây trong thôn.
Đó là một cây cổ thụ có dây leo khô quấn quanh, rễ cây dường như đã chui ra khỏi đất, rắc rối đan vào nhau.
Và trên cây, tất cả lá cây đã rụng sạch. Thân cây không ngừng vươn lên phía trên gần như đậu đầy những con quạ đen.
Nếu không ngẩng đầu lên nhìn, bọn họ sẽ không nhìn ra đám quạ đó luôn.
Chỉ vì những con quạ đó quá im lặng.
Quạ đen đứng chen chúc nhau, nhưng lại đứng im bất động, như những cành lá cây cổ thụ màu đen mang hình thù kỳ lạ.
Và chỉ khi đến gần hơn, họ mới phát hiện ra rằng bầy quạ đang lặng lẽ nhìn chằm chằm bọn họ.
Đôi mắt đen và tròn đó thậm chí còn không chuyển động. Cảnh tượng này có chút kỳ lạ và quỷ dị, thậm chí có hơi đáng sợ.
Bọn họ bị đám quạ cứ nhìn chằm chằm như vậy, giờ phút này cũng không biết có nên tiếp tục đi về phía trước hay không, nhất thời không có động tĩnh gì.
Một là ngạc nhiên, hai là đối mặt với đôi mắt đen như mực của quạ, họ cảm thấy như bị nhốt trong đó vậy
“Chúng ta, chúng ta đi…”
Vương Tiểu Minh dường như cố nặn lời nói ra khỏi cổ họng, nhỏ giọng hỏi: “Đám quạ này sẽ không ăn thịt người đúng không?”
“Không biết được.” Ngài V trầm giọng đáp.
Vương Tiểu Minh không khỏi liếm đôi môi khô khốc.
Chúng ta nên làm gì đây?
Bọn họ có nên đi tiếp hay không?
Đi thì chắc chắn phải đi rồi, ngay lúc đó đội phó Thời nói: “Khi chúng ta đi qua, lũ quạ này không hề có động tĩnh gì, nên cứ đi qua như bình thường đi.”
“Nhưng đi nhẹ nhàng thôi, đừng kích động đến bọn chúng.”
Ngũ Hạ Cửu và những người khác gật đầu, ý nói hiểu rồi.
Dưới cái nhìn chăm chăm của bầy quạ, bọn họ tiếp tục đi về phía trước một cách chậm rãi. Cứ mỗi bước đi, nhãn cầu của quạ lại chuyển động thêm một chút.
Ánh mắt của đám quạ cứ như gấp gáp nhìn theo bọn họ, khiến cho người ta không khỏi hốt hoảng.
Và ngay khi bọn họ đi ngang qua một đống rơm, dẫm phải đống rơm dày đặc trải đầy khắp nơi. Jack không để ý, đột nhiên chân cậu ta bất cẩn, như thể cậu ta đã đạp phải một vật gì đó.
Cứ như vậy, cơ thể của cậu ta ngay lập tức loạng choạng và ngã về phía trước.
Những người khác đang nhìn xung quanh, cảnh giác thận trọng, và nhất thời không ai phản ứng.
Khi định thần lại, Jack đã ngã xuống đống rơm trải đầy trên mặt đất.
Mà vị trí cậu ta rơi xuống cũng không tốt. Cậu ta đang đối diện với một xác chết, thoáng chốc, một tiếng kêu kìm nén trong cổ họng.
Jack đột nhiên mở to hai mắt và lấy một tay che miệng, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng ngay lập tức vấp ngã bởi một thi thể bên cạnh cũng bị vùi trong đống rơm.
Lần này, cậu ta không cẩn thận gì nữa, vội vàng đạp chân lùi về phía sau.
Vì những cái xác chôn trong rơm thật sự quá mức ghê tởm.
Da thịt toàn thân khô ráp xẹp lép, nhiều con bọ hình thù kỳ dị ra vào trên khuôn mặt xác chết thiếu mí mắt, mũi, môi, bò qua lại lổm ngổm.
Như thể bị giật mình với hành động vừa rồi của Jack, bên dưới lớp quần áo của xác chết cũng bắt đầu trồi lên và xẹp xuống, là những con bọ bò qua bò lại.
Tiếng sột soạt nho nhỏ liên tục phát ra, như thể nó đã gây ra một phản ứng dây chuyền, những con bọ trên xác chết này di chuyển, và xác chết tiếp theo Jack vấp phải lại bắt đầu có những con bọ bò lên.
Bên trong đống rơm ngổn ngang này, tựa như vừa chạm phải chốt mở, chợt vang lên tiếng sột soạt.
“Lui lại.” Đội phó Thời lập tức nói.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác lập tức nghe theo mà lui lại.
Cái xác chôn trong đống rơm vậy mà không toả ra mùi hôi thối. Sâu bọ trong cái xác cũng không nhúc nhích, đến mức bọn họ không thể cảm nhận được ngay.
Rất nhanh sau đó, đội phó Thời, đám người Ngũ Hạ Cửu đã rút lui đến một nơi an toàn.
May mắn thay, lũ bọ đó không đuổi theo bọn họ, bọn chúng dường như chỉ yêu xác chết và gặm nhấm những xác chết đang khô quắt lại…
Nhưng lại được rơm rạ bao phủ, từ xa rất khó nhìn ra. Sau khi họ ra khỏi phạm vi, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng bò dường như dần trở nên nhỏ hơn.
Khi ngài V lùi lại, anh ta cũng kéo Jack từ dưới đất lên.
Lúc này Jack mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ta nhỏ giọng: “Trông những con bọ đó trông rất kỳ lạ. Tôi chưa từng thấy chúng bao giờ… Chẳng lẽ chúng là cổ trùng?”
“Rất có thể.” Giáo sư Đường cũng nhận ra rằng những con bọ đó không bình thường.
“Nhưng, nhưng tại sao những con bọ đó không tấn công chúng ta?” Vương Tiểu Minh khó hiểu hỏi.
Giáo sư Đường: “Có lẽ, là do sắc trời còn chưa tối hẳn.”
“Xác chết và rơm rạ là nơi an toàn cho côn trùng, chúng ta rời khỏi đống rơm cũng coi như đến được khu vực an toàn.”
“Bây giờ, tốt hơn là đừng làm phiền nhau, và đừng quay lại chỗ đó nữa.”
“Nhân lúc trời vẫn còn sáng, phải tranh thủ thời gian điều tra thôn Trang Phủ rồi rời đi. Ở đây thực sự rất kỳ lạ, khắp mọi nơi…”
Khi vừa mới bước vào trong thôn, họ bắt gặp một gốc cây kỳ lạ gồm quạ đen, đống rơm che giấu côn trùng và xác chết, không biết sau đó còn điều kỳ lạ gì đang chờ đợi họ không.
Nơi này cho người ta cảm giác thật sự rất tệ.
Đội phó Thời nói: “Tiếp tục đi.”