Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn] - Chương 20: Phần 1: Làng Phật Cổ - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]


Chương 20: Phần 1: Làng Phật Cổ - Chương 18


Bên trong đại điện của chùa Vạn Cổ, năm người ngồi vây quanh tượng Phật vàng, đèn dầu và nến đặt ở giữa, ngọn lửa yếu ớt lập lòe, bóng người ảm đạm phản chiếu trên mặt đất.

Từ giờ còn một khoảng thời gian nữa mới đến bình minh, nhưng đám người Mễ Thái đều không buồn ngủ.

Lý Trúc nói, đại sư Bạc Khổ vốn đã bị Hoàng Tài Phóng đánh lén, trong người trọng thương, những người dân làng bị xúi giục kia lại thông đồng xua đuổi đại sư Bạc Khổ, muốn đuổi ông ấy ra khỏi làng.

Thiền trượng rơi xuống đất, tràng hạt cũng bị kéo đứt…

Đại sư Bạc Khổ không đành lòng làm tổn thương dân làng, trực tiếp bị bọn họ ép vào chùa Vạn Cổ.

Lý Trúc luôn đi theo bên cạnh, ông ta đóng chặt cổng chùa Vạn Cổ, nhưng người dân trong làng vây quanh bên ngoài, cầm đuốc, muốn thiêu chết họ.

Lúc ấy đại sư Bạc Khổ bị thương nặng, tự biết mình không còn sống được lâu nữa.

Vì cứu sống Lý Trúc, đồng thời ngăn chặn linh hồn ma quỷ xâm nhập vào chùa Vạn Cổ, ông đã gỡ giấy thếp vàng trên thân các tượng Phật xuống, nghiền thành bột.

Đại sư Bạc Khổ đã kết hợp máu của mình với bột vàng, dùng ngón tay viết tiếng Phạn lên trên các cột của chùa Vạn Cổ, kể cả cửa ra vào và cửa sổ.

Những tiếng Phạn này có thể khiến ác quỷ phải tránh lui, cũng có thể dập tắt ngọn lửa do những người dân làng đốt lên.

Những người dân làng thấy tình thế bất thường, lập tức khóa cổng chùa Vạn Cổ lại bằng xích sắt, phái người canh gác bên ngoài, muốn để bọn họ chết đói trong chùa, buộc đại sư Bạc Khổ và Lý Trúc phải chết.

Ba người Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên ba nghe xong thì nhăn mặt, trong ánh mắt còn có tức giận và thương tiếc.

Lý Trúc nói:

“Sau khi viết xong những chữ tiếng Phạn này, đại sư Bạc Khổ lại cố gắng chống đỡ thân thể để lại chân tướng sự việc trên bức tranh tường ở đại điện.”

“Sau đó không lâu, đại sư Bạc Khổ viên tịch(*) ngay trong đại điện.”

(*)viên tịch: người tu hành theo Đạo Phật chết

“Tôi không ra ngoài được, cũng không dám đi ra ngoài, đói thì ăn đồ ăn dự trữ trong chùa.”

“Không còn thức ăn thì ăn vỏ cây, chuột… Khát thì uống nước giếng trong chùa, nói chung vẫn có cách sống sót.”

Mễ Thái nghe vậy không dám tin nói:

“Chẳng lẽ bao nhiêu năm như vậy ông vẫn chưa từng đi ra ngoài sao?”

Lý Trúc trầm mặc không nói, như là ngầm thừa nhận.

Ngũ Hạ Cửu lại nói:

“Ông không thể nào chưa từng đi ra ngoài, hoặc nói cách khác, sau khi đại sư Bạc Khổ chết, có thể ông đã đi ra ngoài.”

“Dù sao cũng chỉ có đại sư Bạc Khổ bị dân làng coi là hung thủ.”

“Huống hồ, nếu đại sư Bạc Khổ đã để lại chân tướng sự việc trên tranh tường, chính là hy vọng có thể có người nhìn thấy, sau đó phát hiện ra sự tồn tại của ác quỷ.”

“Ông ấy muốn cứu ngôi làng khỏi thảm họa, để người dân nơi đây tránh bị ác quỷ hại chết.”

“Nhưng người trong làng vẫn tiếp tục chết đi, mà “chân tướng” trong chùa Vạn Cổ cũng không được phát hiện…”

“Bởi vì ông căm hận sự ngu muội dốt nát của các dân làng, nếu không phải bọn họ dễ dàng bị Hoàng Tài Phóng kích động và mê hoặc thì đại sư Bạc Khổ đã không chết.”

“Vì vậy, ông trơ mắt nhìn ác quỷ tiếp tục hại người, nhìn những người trong làng dần dần giảm bớt, và cho đến bây giờ chỉ còn lại người già.”

Lý Trúc kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt khϊếp sợ chứng tỏ Ngũ Hạ Cửu suy đoán đúng rồi.

Nhưng Ngũ Hạ Cửu lại nhíu mày, lắc đầu nói:

“Có lẽ tôi nói cũng không hoàn toàn chính xác, con người làm sao có thể chống lại ác quỷ, nhất là dưới tình huống đại sư Bạc Khổ đã viên tịch…”

“Cho dù chân tướng sự việc bị dân làng phát hiện, thì mấy người nên dùng cách gì để đối phó tiêu diệt ác quỷ?”

Cậu vừa nói, vừa âm thầm quan sát Lý Trúc, khi nói đến câu cuối cùng, rõ ràng sắc mặt Lý Trúc có biến đổi rất nhỏ.

Ngũ Hạ Cửu ngày thấy thế, nhướng mày nói:

“Trước khi đại sư Bạc Khổ viên tịch có để lại cách tiêu diệt ác quỷ sao?”

Lý Trúc ngay cả một câu cũng chưa nói, đã bị Ngũ Hạ Cửu nói sạch, ngay cả thời gian phản ứng cũng không cho.

“Tôi, không, không có…” Lý Trúc há miệng.

Ngũ Hạ Cửu thong thả nói: “Ông biết, đúng không.”

“Xin ông hãy nói cho chúng tôi biết, ác quỷ kia đã gϊếŧ chết ba người bạn đồng hành của tôi, bọn họ chết rất thê thảm…”

Ngũ Hạ Cửu hơi rũ mi mắt xuống, vẻ mặt thương tâm.

Khuôn mặt của cậu vốn xinh đẹp lại ngoan ngoãn, lúc này lại làm ra dáng vẻ đáng thương khiến người ta đau lòng như vậy, có lẽ không ai có thể thực sự cương quyết từ chối.

Vẻ mặt của Lý Trúc rõ ràng đã dao động.

Mà ba người Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên há hốc mồm.

Cuối cùng, Lý Trúc thở dài một tiếng nói: “Cậu nói cũng không sai…”

“Trước khi viên tịch, đại sư Bạc Khổ quả thật có để lại cách, nhưng tôi lại không hiểu được, bởi vì ông ấy chỉ nói ba chữ đã…”

“Ba chữ gì?” Ngũ Hạ Cửu hỏi.

Lý Trúc: “Lễ Niết Bàn.”

Lễ Niết Bàn?

Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhíu mày trầm tư.

Mễ Thái nói: “Làng này bốn ngày sau, không, không phải bốn ngày sau, để tôi tính xem…”

“À đúng rồi, là hai ngày sau sẽ tiến hành lễ Niết Bàn đúng không.”

“Lễ niết bàn có liên quan gì đến tiêu diệt ác quỷ sao?”

Lý Trúc trầm mặc lắc đầu, ông ta không hiểu.

“Quan chủ…”

A Miêu và Lý Thiên Thiên nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu.

Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu lên nói:

“Trước đây tôi đã nói, lễ Niết Bàn là lễ để kỷ niệm cái chết của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni.”

“Niết Bàn là giáo lý của Phật giáo, dịch ra có ý “viên tịch”.”

“Niết Bàn được xem như thuật ngữ thông dụng của Phật giáo cổ đại, đề cập đến cảnh giới cao nhất đạt được thông qua tu hành Phật giáo, người Niết Bàn, Niết mà không sinh, Bàn mà không tử, không sinh không tử là cảnh giới “không” của Phật giáo.”

“Niết Bàn vĩnh viễn không thay đổi, lấy “Phật tính” là sự tồn tại chân thực tuyệt đối.”

Phật tính…

Ngũ Hạ Cửu nhớ lại những thông tin liên quan thu được khi chạm vào bức tranh tường —— Phật Quy Bạc Thiện, Quy Tàng Lục.

“Quy Tàng Lục” là ví người học Phật phải bảo vệ lục căn, giống như con rùa bảo vệ đầu, đuôi, chân tay của nó vậy.

Nhưng, đại sư Bạc Khổ viên tịch, Bạc Thiện cũng đã chết.

Bạc Thiện đã chết, đầu, đuôi, chân tay bị người ta chặt… Nếu không họ sẽ không lấy được cái đuôi của con rùa trong lư hương ở từ đường.

Sau khi Ngũ Hạ Cửu suy tư một lúc, mở miệng nói:

“Tôi nghĩ, có thể tôi biết cách tiêu diệt ác quỷ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN