Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn] - Chương 26: Phần 1: Làng Phật Cổ - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]


Chương 26: Phần 1: Làng Phật Cổ - Chương 24


Ngôi làng này rất lớn, nhưng số lượng người rất ít, mà đều là người già.

Trong làng có rất nhiều nhà, nhà trống còn nhiều hơn, nếu để ý kỹ sẽ không khó để tìm được một nơi có thể tạm nghỉ ngơi.

Ngũ Hạ Cửu tìm được một ngôi nhà cách chùa Vạn Tân không xa không gần, nhưng ở rìa khu dân cư.

Trước khi vào nghỉ ngơi, cậu cùng ba người Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên mang tất cả tượng Phật bằng gỗ và bằng đá nhặt được trên đường đi vào trong căn nhà này.

Mỗi người ôm khoảng bốn, năm tượng Phật.

Sau khi ôm tất cả vào trong phòng, Ngũ Hạ Cửu đếm, cảm thấy vẫn hơi ít, lại dẫn ba người đi ra ngoài nhặt lần thứ hai.

—— Những tượng Phật bằng gỗ và bằng đá được sắp xếp gọn gàng trên mặt đất trống ở tầng một của ngôi nhà, tổng cộng có ba mươi lăm bức tượng.

Ngũ Hạ Cửu ngồi xổm xuống chọn lựa ra từng bức tượng của chùa Vạn Cổ.

Mễ Thái nói: “Quan chủ, buổi tối chúng ta phải đem mấy bức tượng này đến chùa Vạn Tân sao?”

Ngũ Hạ Cửu gật đầu, ừm một tiếng.

Đồng thời cậu đặt bức tượng Phật chùa Vạn Cổ đã chọn ra được trong tay sang một bên, bây giờ đã chọn ra được bốn cái.

A Miêu và Lý Thiên Thiên đặt các bức tượng Phật của chùa Vạn Tân sang chỗ khác để tránh nhầm lẫn với nhau.

Không lâu sau, Ngũ Hạ Cửu đã phân biệt xong ba mươi lăm bức tượng Phật.

Tượng Phật của chùa Vạn Tân có khoảng hai mươi ba cái, tượng Phật của Chùa Vạn Cổ chỉ có mười hai cái, chiếm tỷ lệ tương đối ít.

Sau khi phân biệt xong, Mễ Thái nói, “Quan chủ, cậu có muốn tôi ném tất cả mấy bức tượng Phật của chùa Vạn Tân ra ngoài không?”

Ngũ Hạ Cửu lại lắc đầu nói: “Không cần ném, những tượng Phật này giữ lại vẫn còn hữu dụng, trước hết cứ đặt ở đây đi.”

“Ồ, được.”

Mặc dù không hiểu việc giữ lại những tượng Phật của chùa Vạn Tân có ích lợi gì, nhưng ba người Mễ Thái vẫn đồng ý, không nói thêm gì.

Sau đó, Ngũ Hạ Cửu đứng lên duỗi người, bốn người ôm mười hai tượng Phật của chùa Vạn Cổ vào một căn phòng trên tầng hai.

Ngũ Hạ Cửu nhìn quanh một vòng, xé rèm cửa bụi bặm xuống giũ ra rồi gói tượng Phật thật chắc, đặt lên mặt bàn.

Giường của căn phòng này không có chăn nệm, chỉ có thể tạm nghỉ ngơi một chút.

Ngũ Hạ Cửu ngáp dài.

“Quan chủ…”

Lúc này, Mễ Thái với vẻ mặt nghi hoặc, rối rắm hỏi: “Chủ quản chết rồi, còn Hoàng Nha thì sao?”

Gã chết chưa?

Ngũ Hạ Cửu nghe hiểu ý của Mễ Thái, nói: “Hoàng Nha hẳn là chưa chết.”

A Miêu khó hiểu nói: “Tại sao? Không phải Hoàng Nha và Chủ quản ở chung một phòng sao, ác quỷ kia rõ ràng đã bắt đầu gϊếŧ hai người…”

Lão Đậu và A Chí đã chết như vậy.

Ngũ Hạ Cửu: “Tôi đoán, có lẽ đêm qua Hoàng Nha và Chủ quản không ở cùng một phòng, bọn họ tách ra ngủ riêng.”

“Vì vậy, chỉ có Chủ quản chết, nếu không tại sao chúng ta chỉ nhìn thấy xác của Chủ quản trong căn hầm đó.”

Mễ Thái nghe vậy càng bối rối hơn nói: “Nhưng Quan chủ, tôi không hiểu, mấy lần gϊếŧ người trước đó con ác quỷ kia đều để xác ở trong phòng.”

“Tại sao lần này con ác quỷ đó lại mang cái xác của Chủ quản xuống hầm?”

“Còn nữa, làm sao Hoàng Nha và Chủ quản lại biết tách ra ngủ, là vì đêm qua chúng ta không trở về sao?”

Vẻ mặt của Ngũ Hạ Cửu dần dần có chút buồn ngủ.

Cậu rũ mắt xuống, suy tư một hồi rồi nói: “Có lẽ là vì lý do này.”

“Nhưng khả năng cao là sau hai đêm có người chết, Hoàng Nha và Chủ quản đã nhận ra hương Phật và tượng Phật ở chùa Vạn Tân có vấn đề, lại thêm tình trạng giấc ngủ ban đêm khá kỳ lạ, cho nên họ đã nâng cao cảnh giác…”

“Nhưng lời A Miêu nói cũng đúng —— “Ác quỷ đã bắt đầu gϊếŧ hai người”.”

“Cho dù họ tách ra ngủ, không ở chung một phòng, chẳng lẽ ác quỷ kia không thể liên tiếp vào hai phòng gϊếŧ người sao?”

“Tôi nghĩ, có lẽ còn có nguyên nhân khác.”

“Đó là có thể Hoàng Nha đã tìm được gì đó, tìm được một thứ… Có thể khiến gã không mất cảnh giác hay vô thức chìm vào giấc ngủ.”

“Thứ kia chỉ Hoàng Nha có, mà Chủ quản thì không, thậm chí không hề biết gì về chuyện này.”

“Trong điều kiện Hoàng Nha có thủ đoạn bảo toàn tính mạng nên ác quỷ kia không vào được phòng Hoàng Nha, vì vậy Chủ quản đã chết.”

“Con quỷ không để lại xác của Chủ quản, nhưng hẳn sẽ để lại cái gì đó khác trong phòng của Chủ quản… Ví dụ như vết máu, xác chết, dùng để trút giận và đe dọa Hoàng Nha.”

“Dù sao thì đêm qua ác quỷ kia chỉ có thể gϊếŧ chết một người, làm sao có thể vui vẻ được.”

“Tất nhiên, tất cả những điều trên chỉ là suy đoán của tôi.”

“Có lẽ không đúng đâu, nói không chừng trên người Hoàng Nha có đạo cụ có thể chống lại ác quỷ, hoặc là dùng để bảo toàn tính mạng.”

Nhưng nếu Hoàng Nha tìm được “thứ” có thể ngăn cản ác quỷ tiến vào trong phòng, vậy thì thứ đó sẽ là gì?

Tượng Phật ở chùa Vạn Cổ?

Không, ý nghĩ này vừa xuất hiện, Ngũ Hạ Cửu âm thầm lắc đầu phủ định.

——Hoàng Nha không có đầu óc và khả năng để phân biệt được tượng Phật ở chùa Vạn Cổ hay chùa Vạn Tân, có lẽ gã cũng không phân biệt được tượng Phật thật hay giả.

Thứ kia sẽ là gì chứ?

Chùa Vạn Tân và chùa Vạn Cổ đen trắng đối lập, đại sư Bạc Khổ khắc chế ác quỷ…

Sau khi vào chùa Vạn Cổ đêm qua, A Miêu và Lý Thiên Thiên lập tức không còn buồn ngủ một cách khó hiểu gọi thế nào cũng không dậy nữa.

Có thể thấy được đồ vật liên quan tới chùa Vạn Cổ hay đại sư Bạc Khổ đều hữu dụng.

Như vậy, liệu Hoàng Nha có tìm được thứ thuộc về đại sư Bạc Khổ không?

Ngũ Hạ Cửu suy đoán đến đây, cũng không nghĩ ra điều gì khác.

Cậu lắc đầu trống rỗng, sau đó lại ngáp dài, nói: “Đi nghỉ ngơi trước đi, tối nay còn phải đi đến chùa Vạn Tân đấy.”

A Miêu và Lý Thiên Thiên đáp lại, lập tức đi đến một gian phòng khác nghỉ ngơi.

Mễ Thái ở lại chung một phòng với Ngũ Hạ Cửu.

Trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi, Mễ Thái vẫn không kìm được hỏi: “Quan chủ, cậu nói xem tối nay Hoàng Nha sẽ ngủ ở đâu? Gã có muốn tìm tung tích của chúng ta hay không?”

Dù sao bây giờ bên kia cũng chỉ còn một mình gã.

Lúc này Ngũ Hạ Cửu đã nhắm mắt lại, buồn ngủ dâng trào, cậu nghe thấy giọng Mễ Thái quanh quẩn trong đầu, không mở mắt, trả lời đại một câu: “Tôi không quan tâm.”

Nói xong, liền ngủ thϊếp đi.

Mễ Thái cũng thầm nghĩ, quan tâm gã làm gì, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chạng vạng tối, mặt trời sắp lặn, Ngũ Hạ Cửu mở mắt đúng giờ.

Cậu thức dậy, đợi cơn buồn ngủ còn sót lại từ từ tan biến rồi ngồi dậy đánh thức Mễ Thái.

Ngũ Hạ Cửu nói: “Dậy đi, cậu đi gọi A Miêu và Lý Thiên Thiên dậy đi.”

“Ừm, ừ được, Quan chủ.”

Mễ Thái ngồi dậy với đôi mắt mờ mịt, lắc đầu, cố gắng tỉnh táo hơn chút.

Sau đó, cậu ta đứng dậy mở cửa đi ra ngoài gọi mọi người.

Bây giờ vẫn còn chút thời gian đến khi trời tối hẳn.

Sau khi A Miêu và Lý Thiên Thiên được Mễ Thái gọi tới phòng, Ngũ Hạ Cửu nói cho bọn họ biết vị trí phòng trống mà cậu đã ghi lại trước đó, nói: “Mỗi người cầm lấy mấy bức tượng Phật của chùa Vạn Tân.”

“Chúng ta chia nhau đặt những bức tượng Phật chùa Vạn Tân này vào những phòng trống, tốt nhất đặt mỗi phòng một cái, hiểu không.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN