Ngũ Hạ Cửu thì khoan thai đi phía sau cùng, tay cậu đặt lên ngực trái, động viên trái tim đột nhiên tăng nhịp vì sắp phải đối mặt với cảnh xa lạ của mình.
Chờ toàn bộ nhóm hành khách xuống xe, đoàn tàu quay đầu chạy đi.
Toàn bộ thân tàu trôi lơ lửng cách mặt đất khoảng hai centimet, di chuyển một đoạn cứ như thể lái vào làn sương mù dày đặc, từ từ biến mất không còn tăm hơi.
Ngũ Hạ Cữu thu lại ánh nhìn chăm chú của mình, liền nghe thấy Hoàng Nha đề nghị mọi người giới thiệu danh hiệu cho nhau, để thuận tiện xưng hô.
“Danh hiệu của tôi mọi người đều biết rồi, đây là Chủ quản, đây là lão Đậu.”
Hoàng Nha giới thiệu.
Sau hành khách mời, ngoài trừ Ngũ Hạ Cửu còn có ba nam hai nữ.
Chàng trai ăn mặc thời thượng biệt danh là Mễ Thái, một người có tướng mạo thành thật kiệm lời gọi là A Chí, còn một người mặc một bộ đồ công sở bình thường gọi là Bình An.
“Lấy một cái tên mau mắn, hy vọng có thể bình an vượt qua…”
Người này lo lắng cười, sắc mặt vừa tái nhợt vừa cứng ngắc, bắt được từ nỗi sợ hãi không biết tên.
Hai cô gái thoạt nhìn dáng dấp đều còn rất trẻ.
Cô gái lúc trước đặt câu hỏi biệt danh là A Miêu, tình huống của một cô gái khác thì có hơi đặc biệt, cô ấy là người khuyết tật, không thể nói chuyện.
May mà cô có mang theo một cuốn sổ nhỏ, huơ tay viết trên đó trung ba chữ ‘Lý Thiên Thiên’.
Hoàng Nha cau mày: “Không hiểu.”
Đầu ngón tay Lý Thiên Thiên siết nhăn một góc giấy, vẻ mặt ảm đạm xuống.
Lúc này, A Miêu nói:
“Tôi, tôi có thể xem hiểu một phần ngôn ngữ bằng tay, trước đây từng làm tình nguyện, có học được mấy ngày.”
Lý Thiên Thiên nghe vậy, cười biết ơn với A Miêu.
Hoàng Nha chẹp một tiếng, quay đầu nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu, hơi hất cằm lên hỏi:
“Cậu thì sao?”
“Quan chủ.” Ngũ Hạ Cửu nói.
Danh hiệu này nghe có hơi kì quái, cho nên A Miêu không khỏi tò mò, hỏi:
“Quan chủ? Là ‘Quan’ trong đạo quan sao?”
Ngũ Hạ Cửu ừm một tiếng.
Mễ Thái đánh giá cậu từ trên xuống dưới:
“Chẳng lẽ cậu là đạo sĩ?! Nếu không thì sao lại lấy cái danh hiệu này, trong nhà có đạo quan cần thừa kế?”
Ngũ Hạ Cửu hơi mím môi, đôi mắt rũ xuống, lông mi dài che khuất sắc thái trong mắt, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
“Cậu đoán xem.”
Mễ Thái nghẹn họng.
Hoàng Nha mất kiên nhẫn phất tay:
“Được rồi, đừng có tám nhảm nữa, vào làng cổ kia trước đã, đi theo tôi.”
Vị trí hiện tại của bọn họ là một dải núi xanh biếc kéo dài liên miên, một dãy lại một dãy, bao phủ trong một tầng sương mù mỏng dưới ánh mai.
Cảnh sắc ở gần thì càng đậm nét, phối hợp đều đặn giữa nông và sâu.
Nhìn sang hai bên, có loại vẻ đẹp âm trầm kỳ dị đến tột cục, không khí trong xanh lành lạnh, cũng khiến cho người ta thả lỏng thần kinh.
Phía trước có một con đường mòn uốn lượn, đi hết đường nhỏ không lâu, thì chính là lối vào làng cổ.
Cổng làng cao lớn đứng sừng sững, nhà cửa cũ kỹ ẩn giấu đằng sau dãy núi xanh biếc, yên tĩnh nằm gọn trong các tán lá, không một tiếng động.
Nhìn xa hơn một chút, sau cửa sổ từng căn nhà là một mảnh đen ngòm, bên trong như thể có quái vật ăn thịt người ẩn nấp.
Nhìn lâu khiến người ta tự dưng cảm thấy hồi hộp, hơi hơi đáng sợ.
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu rơi vào trên cổng làng, trên đỉnh có khắc một dòng chữ cổ xưa đã loang lổ theo năm tháng, đâu chính là tên của ngôi làng cổ.
Đáng tiếc là ngoài trừ chữ ‘thôn’ cuối cùng ra, hai chữ đằng trước chỉ còn dư lại vài nét đứt đoạn, không có cách nào phân biệt được, nhìn giống như bị người khác cố tình xóa bỏ.
Xuống dưới chút nữa, trên mặt trụ đá hai bên cổng có khắc nổi vô số tượng Phật, có động vật, có nhà sư, trải qua tháng năm mưa gió bào mòn, dáng vẻ tất cả đều trở nên rách nát mà lại quái lạ.
“Chỗ này, chỗ này thật sự có người ở hả? Tôi sợ đến loạn não rồi.”
Mễ Thái chà xát cánh tay nói.
Ngũ Hạ Cửu nhíu mày hoàn hồn, so sánh hai bức phù điêu ngoài mặt trụ đá một chút, sau đó lại liếc mắt nhìn chữ viết trên đỉnh.
Hoàng Nha: “Người? Chỗ này cũng không chỉ có người không đâu.”
Một câu nói ngắn ngủi, qua miệng anh ta lại trở nên âm trầm khủng bố.
Tinh thần của Bình An sắp hỏng mất, từ sau khi sắp chết bị kéo vào đoàn tàu luân hồi cho đến giười phút này, anh ta vẫn luôn ở trong trạng thái sợ hãi thấp thỏm, trong lòng sắp không chịu nổi nữa.
Bây giờ anh ta nơm nớp lo sợ hỏi:
“Tôi có thể không đi vào được không? Cứ đợi ở bên ngoài làng cổ, chờ đoàn tàu ngày cuối cùng…”
Chủ quản và lão Đậu cau mày.
Hoàng Nha cong khóe miệng cười lạnh:
“Anh muốn chết ngay lập tức à?”
Bình An bị dọa đến câm nín.