Trong trường hợp tối nay hoặc muộn hơn gặp lại lũ đó, cậu không thể đảm bảo rằng cậu sẽ không bị thương hoặc bị cắn, vì vậy cần phải dự trữ một số loại thuốc ngay từ bây giờ.
Huống hồ, nhìn vào hành vi của đám lão Hầu, họ không chia thuốc cho người ngoài sử dụng, cầu người không bằng cầu mình.
Vũ Yên và Lưu Kim Hỉ thấy thế, đứng dậy và nói:
“Quan chủ, chúng tôi sẽ tìm cùng cậu.”
Tương Du cũng nói là muốn gia nhập.
Tiểu Phương giơ tay lên cười híp mắt nói:
“Vậy thì tôi cũng đi, tính cả tôi vào, Quan chủ.”
Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn cậu ấy hồi lâu, cũng không có ý kiến, dù sao càng nhiều người tìm sẽ càng nhanh.
Nhưng trước đó, họ quyết định quay lại địa điểm đóng quân đêm qua.
——Bây giờ lũ rắn đã bỏ đi, mưa vẫn không ngừng rơi, dù sao bọn họ cũng phải tìm một nơi trú mưa.
Sau khi đám A Mao Diệp Tử tạm thời xử lý vết thương, họ bắt đầu đi bộ được trở lại.
Khi họ trở lại lều vải, trời đã hửng sáng, có thể nhìn rõ xung quanh.
Khoảng đất trống này gần như chỉ toàn xác rắn, máu tươi đang bị nước mưa rửa sạch, bởi vì ngọn lửa bùng len đã sớm bị dập tắt bởi cơn mưa rơi lã chã.
Hơn nữa, khu rừng núi này cực kỳ ẩm ướt, ngọn lửa bùng cháy cũng không lớn chút nào, việc dập tắt chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng thật không may, tất cả các lều vải ở đây đều bị cháy hết, nhưng miễn cưỡng có thể che được mưa, vì vậy vẫn có thể dùng được.
Ngũ Hạ Cửu đưa mọi người vào rừng núi để tìm các loại thảo dược.
Sau khi thu xếp xong cho giáo sư Triệu, Đào Bân cũng đi theo.
Anh ấy là một thanh niên có phần trầm tính, luôn ở bên cạnh giáo sư Triệu, trừ khi cần thiết, anh ấy sẽ không chủ động nói chuyện với bọn họ.
Thấy Ngũ Hạ Cửu nhìn mình, Đào Bân nói:
“Tôi tới giúp, mau tìm đi, tốt nhất đừng ở chỗ này lâu.”
Tương Du gật đầu đồng ý nói:
“Đúng vậy, ai biết được sau khi tạnh mưa sẽ có thêm một bầy rắn nữa hay không chứ, nhưng cũng lạ, tại sao lại có nhiều rắn nước vào bờ như vậy?”
Cậu ta tự thì thầm hai tiếng, nhưng lập tức không quá để ý.
Quả thật có rất nhiều loại thảo dược mọc trên núi rừng.
Một lúc lâu sau, Ngũ Hạ Cửu tìm được hai loại thảo dược tiêu viêm và cầm máu, tiếp theo cậu nhờ người khác dựa theo cái cây đó để tìm quanh một lượt, chắc là có thể tìm được ở gần đây.
Những người khác đều chậm rãi đi xa.
Chỉ có Tiểu Phương luôn ở phía sau Ngũ Hạ Cửu, chiếc xẻng quân dụng trong tay tùy ý xẹt trên cỏ, đôi mắt xanh lục của cậu ấy quan sát bóng lưng của Ngũ Hạ Cửu.
Tiếng mưa dường như nhỏ dần.
Tiểu Phương đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng:
“Quan chủ, cậu không thích tôi sao?”
Ngũ Hạ Cửu dừng lại một lúc, sau đó quay lại nhìn Tiểu Phương.
Cậu thản nhiên nói:
“Tôi tại sao phải thích cậu, cậu là tiền hay sao mà người gặp người thích? Rõ ràng là không phải.”
Sau khi nghe lời này Tiểu Phương cũng không tức giận, ngược lại vẫn nhếch khóe miệng cười nói:
“Nếu như tôi là tiền thì sao.”
Ngũ Hạ Cửu im lặng một lúc và nói:
“Tôi không thể coi tiền như rác được, nhưng không có nếu như.”
Tiểu Phương: “À, cũng đúng.”
Cậu ấy lại sờ lên mặt mình và nói:
“Nhưng mà nè, trước đây tôi làm việc trong một công viên giải trí, nhiều người rất thích tôi.”
“Họ đều muốn nói chuyện với tôi, chụp ảnh và xếp hàng chờ đợi… nhưng tôi chỉ cảm thấy bực bội với buồn nôn, nhưng tôi vẫn phải chịu đựng.”
Ngũ Hạ Cửu: “Vậy thì cậu có thể cân nhắc đổi việc.”
Tiểu Phương: “…”
Cậu ấy bĩu môi nói:
“Tại sao tôi chủ động nói chuyện với cậu mà cậu lại không thích để ý đến tôi? Cậu làm thế này, tôi sẽ rất buồn.”
Ngũ Hạ Cửu: “Đó không phải việc của tôi.”
Cũng không phải là tôi buồn.
“…”
Tiểu Phương hiển nhiên lại bị sặc, khóe miệng giật giật, giả bộ uất ức nói: “Quan chủ, cậu có ý kiến
gì với tôi? Hay là cậu ghét bỏ tôi?”
Ngũ Hạ Cửu nói:
“Cậu nghĩ nhiều quá. Tôi không ghét ai, đương nhiên cũng không thích, nhưng tôi có ý kiến
với cậu.”
Tiểu Phương chớp đôi mắt xanh lục hỏi: “Gì thế?”
“Tránh xa tôi ra, đừng luôn theo sát quá.”
Ngũ Hạ Cửu nhìn anh ta và nói:
“Nếu không tôi sẽ nghi ngờ rằng cậu có dụng ý, hoặc là, đừng giả vờ ngây thơ vô tội với tôi.”
“Kỹ năng diễn xuất của cậu có chút vụng về. Người có đáy mắt không có chút sợ hãi như cậu cũng đừng giả vờ lo lắng bất an nữa.”
Tiểu Phương im lặng một lúc, khóe miệng dần cân bằng.
Nhưng sau đó, cậu ấy lại cười, nhát mắt nói: “Tôi diễn dở lắm à?”
“Tôi là người đã từng tham gia diễn truyện cổ tích ở công viên giải trí. Tất cả họ đều nghĩ tôi dễ thương và ngây thơ, giống như một thiên thần.”
“… Tôi sắp nôn rồi.” Ngũ Hạ Cửu ngừng lại một chút.
“Này — làm người ta đau lòng quá.”
Tiểu Phương đột nhiên dài giọng bất mãn nói.
Ngũ Hạ Cửu im lặng, cũng lười để ý tới cậu ấy.
Nhưng Tiểu Phương lại bước gần thêm một bước, chậm rãi nói:
“Tôi biết rằng tôi có chút quá khích khi bước vào một nơi thú vị như vậy. Ngụy trang quả thực không đạt được như bình thường, không có chút khuyết điểm.”
“Nhưng cũng không tệ đó chứ.”
“Cậu nhìn khuôn mặt trong sáng và vô hại của tôi, và nhìn vào đôi mắt của tôi, chúng lấp sáng lấp lánh long lanh đúng không.”
“Những người gặp tôi lần đầu tiên sẽ dễ dàng có ấn tượng tốt về tôi, thậm chí còn không đề phòng.”
“Nhưng tại sao từ đầu đến cuối cậu đều không muốn để ý đến tôi? Từ lúc nào cậu nhìn ra được vậy? Nói cho tôi biết đi mà, được không?”
Đôi mắt xanh lục bảo của cậu ấy trong suốt như những viên ngọc dưới ánh mặt trời, trong mắt hiện lên sự tò mò và nghi ngờ, và cậu không ngừng đặt câu hỏi.
Ngũ Hạ Cửu nâng chiếc xẻng quân dụng lên đặt ở trên vai Tiểu Phương, ngăn không cho cậu ấy tiến lại gần hơn, lãnh đạm nói:
“Trên đoàn tàu luân hồi, từ lúc bước vào toa hành khách mới.”
“Ba người còn lại đều có vẻ bối rối và bất an.”
“Chỉ có cậu, ánh mắt đều dạt dào hứng thú, không sợ hãi, thậm chí rất có hứng thú với đoàn tàu luân hồi, hai mắt sáng ngời.”
“Lúc đó trên toa chỉ có bốn người các cậu, ba người còn lại giống như ruồi không đầu, sẽ không có người để ý tới các cậu.”
“Đó là lý do tại sao biểu hiện của cậu có chút làm càn.”
“Mãi cho đến khi cửa toa bị chúng ta mở ra, cậu mới nhanh chóng kiềm chế bản thân, ngụy trang khuôn mặt giống hệt những người khác.”
Ngũ Hạ Cửu thực sự không muốn quan tâm đến thái độ của bất kỳ người không liên quan nào đối với đoàn tàu luân hồi và Xa Hạ Thế Giới, nhưng tiền đề là người này đừng cản trở cậu dù chỉ một chút.
Nhưng rõ ràng, Tiểu Phương không biết tại sao chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.
Nghe Ngũ Hạ Cửu nói xong lời này, ánh mắt Tiêu Phương lóe lên, lập tức tán thưởng:
“Quan chủ, kỹ năng quan sát của cậu thật là tốt.”
Hóa ra là lúc đó…
Ngũ Hạ Cửu dùng một cái xẻng quân dụng để làm cho cậu ấy lui lại, cách xa một chút nói:
“Tên “Tiểu Phương” không nên là danh hiệu thật của cậu.”
Tiêu Phương thuận theo sức lui về phía sau hai bước, vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt xanh lục trợn to:
“Đúng vậy, quan chủ lại đoán đúng rồi.”
“Quan chủ có muốn biết danh hiệu thật của tôi không? Nếu cậu hỏi, tôi sẽ nói.”
Ngũ Hạ Cửu đặt chiếc xẻng quân dụng xuống, nói:
“Tôi không muốn, đừng đi theo tôi nữa.”
Cậu cho rằng nếu tính cách thật sự của Tiểu Phương bị bại lộ, người này sẽ tránh xa, hoặc ít nhất là sẽ khiêm tốn một chút, không ai thích bộ mặt thật mà mình luôn che giấu bị phát hiện.
Nhưng Tiểu Phương đột nhiên cười rạng rỡ và nói:
“Không, được, đâu, quan chủ, tôi cũng đã để ý đến cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên trên đoàn tàu luân hồi.”
“Cậu khác với những người khác, cậu rất thú vị, tôi thích cậu.”