“Tiểu Phương, miệng cậu chẳng lẽ là miệng quạ sao?! Nói cái gì là có cái đó! Bây giờ tốt rồi, tôi thấy cậu cũng có duyên phận với mấy con cá mặt người kia đó!”
Đây chính là một duyên phận đầy định mệnh.
Tiểu Phương tranh thủ quay đầu nhìn cậu ấy nở một nụ cười vô tội.
Thật lòng mà nói, cậu ấy cũng không ngờ là sẽ có nhiều đến vậy.
Bầy cá đến càng ngày càng đông, giống như là không có giới hạn vậy.
Quan trọng là không biết mấy con cá này đã bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mà chỉ đặc biệt hướng về thân thể người ta chào hỏi.
Con cá mở miệng ra, có thể thấy rõ hàm răng sắc nhọn bên trong, cắn một cái tuy rằng không mất mạng nhưng chắc chắn sẽ vô cùng đau.
Huống chi, nhiều con cá thế này, nếu lao vào cắn bọn họ, chắc chắn là không phải cắn một hai cái.
Ngay sau đó đã có người đổ máu.
Nhưng máu tươi ấy đã nhanh chóng biến mất, có lẽ đã rơi xuống bên trong nước sông, lập tức khiến cho cuộc tấn công của bầy cá càng thêm dữ dội.
Tất cả mọi người giống như ốc mà không mang nổi mình, mệt mỏi đáp trả, nhưng có nhiều người trên bè gỗ như thế này khiến cho bọn họ cũng không dễ dàng ra tay.
Một tay Ngũ Hạ Cửu cầm cây xẻng công binh của mình, dùng sức tát bay một con người cá vừa lao đến, đồng thời lợi dụng kẽ hở lúc né tránh mà nhanh chóng quan sát bốn phía.
Cậu lập tức hét lớn:
“Chúng ta không thể tiếp tục dừng ở trên mặt nước nữa, mau nhanh chóng cầm lấy mái chèo, chèo về phía trước, nếu không bè gỗ sẽ nhanh chóng vỡ ra nhanh thôi.”
“Đến lúc đó chúng ta đều rơi xuống, ai cũng không thể trốn thoát!”
Ngũ Hạ Cửu nói giọng nhỏ xuống, ngài V và mọi người cũng nhận ra điều này.
Ngài V vội vàng nói:
“Để hai người chèo bè, còn lại bao nhiêu người thì cùng nhau đỡ đòn tấn công từ mấy con cá mặt người, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi vùng nước này!”
“Hãy chèo bằng bất cứ cái gì mà các cậu đang có trong tay!”
Đàn cá mặt người này ban nãy chỉ vừa xuất hiện, đột nhiên bất ngờ tấn công họ.
Bọn họ vội vàng đáp trả, lúc này thanh gỗ trong tay của người đảm nhận nhiệm vụ chèo thuyền đột nhiên lại rơi xuống trên mặt bè gỗ, trong sự chao đảo của bè, thanh gỗ kia cũng rơi xuống nước.
Lúc này thanh gỗ ấy cũng đã trôi đi xa, không tìm thấy được.
Không có thanh gỗ trong tay, chỉ có thể chèo bằng xẻng công binh.
Ngài V vì phải bảo vệ cho giáo sư Triệu và Đào Bân nên cũng không có được thời gian.
Lưu Kim Hỉ và An Hưng thấy vậy liền đi qua chèo bè.
Mà ở phía trước chỉ còn A Mao và Vũ Yến, sức chiến đấu của hai người ấy rất kém nên không thể đối phó được với đàn cá, vì vậy họ nhanh chóng chọn chèo bè để rời khỏi vùng nước đầy cá mặt người này.
Bè gỗ của Lỗ Thành, A Hữu và năm người khác cũng di chuyển.
Những con cá mặt người này không quá nhỏ, mỗi con cá đều rất mập, to lớn, tuy rằng chiều dài của mấy con cá ấy không đồng đều nhau, nhưng sức lực chúng đều mạnh như nhau.
Đôi khi đuôi cá sẽ đánh trúng vào người, ở nơi bị đánh trúng có thể sưng đỏ lên ngay lập tức, tiếp theo sẽ là đau nhức, so với vết cắn của nó thì cũng không biết bên nào sẽ nặng hơn.
Hơn nữa trong lúc vô ý, nếu như bị đuôi của cá mặt người đánh trúng mà vẫn đứng thẳng được thì không sao, nếu lỡ như rơi xuống sông, vậy thì sẽ càng nguy hiểm.
Cho nên vì mạng sống của mình, đám người An Hưng, A Mao đều cố gắng dùng hết sức để chèo.
Chiếc bè nhanh chóng di chuyển, trôi về phía trước.
Bọn họ đang trôi xuôi theo dòng, có thêm sự góp sức của người khác, tốc độ cũng đã nhanh hơn rất nhiều, áp lực của giai đoạn đầu cũng giảm đi dần.
Nhưng bầy cá mặt người cũng bắt đầu thay đổi hướng, cuộc tấn công đến từ tụi nó cũng tăng lớn.
Những con cá mặt người đó, giống như cố ý cản trở khiến cho bọn họ không thể qua được vậy.
Lão Hầu ở phía trước bè gỗ không kiềm lòng được mà mắng:
“Mẹ! Đây là muốn cùng chúng ta đánh nhau mà đúng không?! Để ông mày đem tụi mày xiên thành cá nướng ăn hết!”
Trong tay anh ta là gậy gỗ và xẻng công binh cùng ra trận, những cú đánh trả của anh ta dường như còn muốn mạnh mẽ và dữ dội hơn cả đám cá mặt người kia.
Không thể không nói, bè ở bên phía Lỗ Thành cùng với năm người khác đang phải chịu áp lực nhiều hơn so với hai cái bè gỗ nhỏ ở phía sau.
Dù sao sức chiến đấu của A Hữu gần bằng cả sức ba bốn người gộp lại, nhưng đây chỉ mới dựa theo vào mức độ thấp nhất thôi.
Cũng bởi vì vậy, bè gỗ của bọn họ không bao lâu đã có khoảng cách rất xa với bên bè gỗ của bên Ngũ Hạ Cửu.
Mà một khi đã có khoảng cách xa, đám cá mặt người ở phía sau sẽ công kích lấy bên phía bè gỗ của nhóm người Ngũ Hạ Cửu và ngài V.
Do đó, chỉ trong chớp mắt áp lực mà bọn họ phải chịu lại tăng lớn, việc đối phó với đám cá kia càng thêm khó khăn và tới tấp nhiều hơn.
Cứ như thế, bốn người đang chèo cũng phải cầm vũ khí lên chống đỡ, bọn họ bây giờ đang rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười.
“Bụp” một tiếng vang lên.
Ngũ Hạ Cửu chặt đứt thân của con cá mặt người.
Thân con cá thoáng chốc đã bị đứt lìa thành hai khúc, máu tươi từ trong đó trào ra, một số rơi lên bè gỗ, một số rơi xuống vào dòng sông.
Máu tươi cùng thân cá đều chìm vào trong nước, ngay lập tức thu hút một vài con cá mặt người bơi đến, tụi nó cùng tranh nhau ăn.
Ngũ Hạ Cửu thở gấp một lúc, bàn tay đang nắm lấy cái xẻng công binh khẽ run, giờ phút này cậu lại cảm nhận được cơn đau đang truyền đến.
Nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng chỉ sợ sau vài cú đánh nữa thì cổ tay cậu cũng sẽ không còn lực, rồi sẽ làm rơi cái xẻng công binh xuống dưới bè hoặc là xuống dưới sông…..
Nếu cứ như thế thì thật sự không ổn.
Đúng lúc này, A Mao chợt kêu la thất thanh:
“Cứu, cứu tôi! Cứu mạng tôi với!”
Ngũ Hạ Cửu vội quay đầu____