Vậy quyển thiên thư này ở phía bên trái của nơi này, cứ đi thẳng tới là được, tôi không dám trễ nãi thời gian, dù sao cũng chỉ có một giờ! Phải nắm chặt thời gian mới được.
“Bên kia.” Tôi chỉ, thần sông lập tức nhìn sang, đôi mắt cô ấy đông cứng lại, tựa như đang cảm giác cái gì đó.
Tiểu Phượng Hoàng cũng vậy
Khả năng ngoại cảm của hai người họ đều rất mạnh, tôi là một phàm nhân chỉ có thể đứng đây chờ họ cảm giác ra kết quả mới được đi.
“Bên kia hình như có con gì đó, thần sông, cô có cảm giác được không?” Tiểu Phượng Hoàng chợt nói.
Tôi nhìn thần sông.
Cô ấy gật đầu, ánh mắt lóe sáng:
“Ừm, hơn nữa còn là một con gì đó rất mạnh, có khả năng là thiên thư đang bị nó nắm giữ, khí tức của nó rất mạnh.”
Tôi nghe vậy thì hoảng hồn, chắc là trên thiên thư sẽ nhiễm tiên khí nhỉ?
Đối với tinh quái mà nói chắc chắn có rất nhiều chỗ tốt, có tiên khí thì không phải thăng cấp đạo hạnh cũng sẽ nhanh lên sao?
“Đúng, khí tức rát mạnh.” Tiểu Phượng Hoàng nói, con bé lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Cả hai người họ đều nói vậy, tôi chỉ có thể hít một hơi thật sâu:
“Có xa lắm không?”
“Khoảng hơn 4km.” Thần sông nói.
“Vậy đừng chậm trễ nữa, chúng ta mau mau qua đi, đến đó rồi tính tiếp.” Tôi nói.
Thần sông và Tiểu phượng Hoàng liếc mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, ba người chúng tôi nhanh chóng bắt đầu đi đến đó. 4km, chắc tốn khoảng 10 phút đồng hồ, tôi nhớ rõ, thời gian rất quan trọng, không thì sẽ chết ở đây.
Sau khi đến đó, chính tôi cũng cảm thấy rợn tóc gáy, hơn nữa còn cảm giác nó càng lúc càng mạnh, tôi bắt đầu cảnh giác hơn. Nơi đây gần một bãi đầm lầy nên mặt đất rất mềm, bước đi dễ bị lún nên phải tập trung tinh thần cao độ. Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy hơi căng thẳng.
“Cho cậu cái này.” Thần sông rút một thanh đoản kiếm ra đưa cho tôi, thanh trường kiếm của cô ấy cũng xuất hiện.
Tôi vô thức hỏi lại:
“Sao thanh kiếm của tôi ngắn vậy??”
“Cậu còn nhỏ phải dùng đồ nhỏ.” Thần sông nói.
Tôi cạn lời luôn.
Nhìn kĩ thì thanh kiếm này có chất liệu giống thanh trường kiếm của thần sông, chỉ là ngắn hơn một chút. Nhưng cũng rất sắc bén, cảm giác chém cũng rất dứt khoát.
Thanh kiếm gỗ đào Dương Siêu cho tôi lần trước đã bị lão già kia làm hỏng, tôi vẫn chưa tìm được pháp khí vừa ý nào, hôm nay thần sông đưa tôi thanh kiếm này vừa lúc lấp vào chỗ trống của tôi. Chung quy cũng do mấy ngày nay tôi không có thời gian để đi mua một loại pháp khí nào cả. Huống chi, thanh đoản kiếm thần sông vừa cho tôi không thể mua được ở bên ngoài đâu.
Tôi cầm kiếm vung vẩy vài đường, vừa vặn rất hợp ý.
Tôi lại nhìn tướng mạo thần sông, tia sáng trên mệnh cung tối tăm của cô ấy đã rõ ràng hơn phần nào. Xem ra vậy là đúng rồi, thiên thư đang ở đây, nhưng lại đang bị con quái nào đó giữ. Vậy muốn có được thiên thư thì nhất định phải lấy từ tay con quái đó.
Hừ, hừ!
Lúc này, tôi thấy chỗ đất kia động đậy, nhìn như bọt khí, tôi lập tức trở nên cảnh giác. Nhưng đất chỗ khác cũng động đậy, cảm giác rất quỷ dị.
“Anh trai, anh đừng ra tay vội, thứ này rất ghê gớm!” Tiểu Phượng Hoàng nói nhỏ.
Tôi ngạc nhiên nhìn con bé, cuối cùng con bé cũng chịu gọi tôi là anh trai sao? Trong tình huống căng thẳng như vậy mà tự nhiên tôi lại muốn cười một cái. Tôi không nhịn nổi mà bật cười, thần sông liếc mắt nhìn tôi một cái. Tôi lúng túng khôi phục lại vẻ mặt như bình thường:
“Gọi thêm một tiếng xem nào.”
Tiểu Phượng Hoàng ngạc nhiên, con bé cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng nữa.
Tôi cảm thấy trong lòng rất thoải mái.
Lúc này, thần sông và Tiểu Phượng Hoàng liếc mắt nhìn nhau, có vẻ như họ đã ngầm đạt được sự đồng thuận. Tiểu Phượng Hoàng từ từ bay lên, thần sông thì chậm rãi đi đằng trước, tôi nắm chặt đoản kiếm theo sát phía sau. Tình trạng của thần sông bây giờ không được tốt lắm, bây giờ tôi ít nhất cũng là đoán mệnh sư cấp 6, còn thêm cả thanh đoản kiếm sắc bén trong tay nữa nên sức chiến đấu cũng không tồi, có thể kề vai chiến đấu với họ.
Chúng tôi từng bước tiến lại gần, tôi phát hiện mặt đất như đang sôi trào, động đậy, trông vô cùng quái dị, cứ như đang bước đi trên bề mặt một quả bóng bay vậy đó.
Tôi trở nên căng thẳng hơn.
Tôi thấy có một chỗ phồng lên như một chiếc xe ô tô, trông như quả bóng này sắp nổ đến nơi vậy, làm người ta giật cả mình!!
Phụt!!
Tiểu Phượng Hoàng đang bay dùng 2 móng vuốt sắc bén phóng tới, y như mũi tên mà nhằm vào quả bóng này.
Chợt có tiếng nổ vang dội!
Chỗ phồng lên này vỡ toang ra, nước bùn hôi thối văng ra khắp nơi. Thần sông cầm trường kiếm nhẹ xoay tròn một vòng, hất bay những giọt nước bùn bay tới.
Bỗng xuất hiện một hố sâu rồi một con cá sấu khổng lồ bò ra khỏi hố. Đôi mắt con cá xấu này xám ngắt, thậm chí còn ánh lên sự thâm độc như con người! Con cá sấu này đã thành tinh!
Lớp vảy bao phủ cả người nó trông y hệt một bộ áo giáp, tôi cảm thấy không ổn lắm, g.iết ch.ết nó chắc là rất khó.
Tôi nghĩ nó cũng rất thông minh khéo léo, chắc là có liên quan đến chuyện hấp thu tiên khí của thiên thư, cũng chứng minh là thiên thư đang nằm trong tay nó!
Sau khi nó hiện thân, Tiểu Phượng Hoàng lập tức tấn công một cách điên cuồng, móng vuốt sắc bén từ trên trời giáng xuống liên tục, nhưng tấm áo giáp của con cá sấu thành tinh này quá dày lại rất dày dặn chắc chắn, móng vuốt đụng vào người nó vỡ ra những khối băng!
Tiểu Phượng Hoàng tấn công như vậy thì sao tôi có thể chờ đợi được, dù gì đan dược gải độc cũng sắp hết thời gian rồi.
Tôi lập tức xông tới nhưng thần sông đã nhanh hơn tôi một bước. Có lẽ là con cá sấu tinh này cảm giác được thần sông là người mạnh nhất trong ba người chúng tôi nên nó quật thẳng đuôi mình về phía cô ấy!
Tiếng động vang dội như muốn đập nát thần sông thành mảnh vụn vậy, vô cùng kinh khủng!
Nhưng thần sông lại nhẹ nhàng nhảy lên tránh cái đuôi của con cá sấu một cách dễ dàng, cô ấy vung mạnh trường kiếm, nhắm thẳng vào người con cá sấu. Rõ ràng có vài tia lửa xẹt ra nhưng lại chỉ để lại dấu vết mờ mờ trên lớp vảy của con cá sấu!
Lần này đã chọc giận con cá sấu, nó bò tới chỗ thần sông một cách điên cuồng, nhìn từ xa tới cứ như là một chiếc xe tải đang xông tới.
Nếu bị nó đụng phải không ch.ết cũng sẽ bị thương, còn nếu ch.ết luôn thì cũng không ngạc nhiên lắm!!
Thấy cảnh này, Tiểu Phượng Hoàng lại tấn công tới, tôi cũng lập tức chạy tới kéo thần sông sang một bên làm con cá sấu chỉ có thể lao vào khoảng không. Nhưng nó lại xông lên thế này nên tôi nào dám dừng lại chỉ có thể kéo thần sông bỏ chạy luôn.
“Sao lại chạy?” Thần sông hỏi tôi.
Tôi quay lại nhìn cô ấy, phát hiện sắc mặt cô ấy vô cùng bình tĩnh, thế là tôi cắn răng dừng lại rồi cầm kiếm xông lên đâm về phía con cá sấu.
Phụt!
Có thể là do sức lực của tôi có hạn nên chỉ có thể chọc thủng mỗi một miếng vảy, tôi giật mình, đoản kiếm này được làm từ vật liệu như trường kiếm của thần sông nhưng lại không thể chọc thủng cơ thể nó sao??
Đột nhiên bên tai tôi đau nhức, khóe miệng tôi giật giật nhìn lại thì phát hiện chiếc đuôi của con cá sấu đang đập về phía tôi, nếu bị đập trúng thì chắc chắn là chết!
Khi tôi chuẩn bị né ra thì lại có tiếng “Phập”, một thanh trường kiếm lao tới, đâm thẳng vào chiếc đuôi của con cá sấu, thế mà lại chọc thủng đuôi nó!
“A!”
Con cá sấu bị đau lập tức quẫy đạp dữ dội. Thần sông nhảy lên, cơ thể lộn trên không trung một vòng, đưa tay nắm lấy chuôi thanh trường kiếm rút mạnh ra.
Phụt!
Con cá sấu lại bị đau, chiếc đuôi khổng lồ của nó lại đập tới.
Đôi mắt thần sông cứng lại, cô ấy vung trường kiếm lên, “phập”. Một thứ cũng theo âm thanh đó mà đứt đoạn!
Chiếc đuôi của con cá sấu đã bị chém đứt, cũng đúng thôi, tới đầu rồng còn bị trường kiếm chém bay thì sao không thể chém đứt cái đuôi của con sấu này được?
Sau khi chiếc đuôi bị chém đứt, nó trông y hệt một con rắn mất đầu, điên cuồng giãy dụa trên mặt đất!
“A!” Con cá sấu vẫn đang chìm trong cơn đau. Tiểu Phượng Hoàng nắm chặt cơ hội này điên cuồng phóng cuồn cuộn những cái móng vuốt sắc bén của con bé vào chỗ chiếc đuôi bị đứt.
Mới nãy còn có lớp vảy bảo vệ nhưng bây giờ đã toàn là máu. Sau khi bị móng vuốt của Tiểu Phượng Hoàng tấn công, con cá sấu liên tục gào thét thảm thiết. Thấy cảnh này tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ. Khi tôi hít một hơi thật sâu chuẩn bị xông lên hỗ trợ thì lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, buồn nôn. Không ổn rồi, đan dược giải độc hết tác dụng rồi!
Tôi sửng sốt, vội nhìn tiểu Phượng Hoàng đang bay, hơi thở con bé vô cùng bất ổn. Vừa rồi con bé dồn sức tấn công liên tục, tiêu hao quá nhiều sinh nên viên đan giải độc kia cũng không còn tác dụng nữa, giờ tình trạng con bé còn nghiêm trọng hơn cả tôi.
Thần sông nhìn tiểu Phượng Hoàng:
“Mau xuống đây đã kẻo không chịu được nữa.”
“Tôi vẫn ổn.”
Móng vuốt sắc bén của tiểu Phượng Hoàng điên cuồng tấn công, phóng ra tia sắc nhọn như mũi tên làm nát bét má.u thịt bầy nhầy phần gần đuôi còn lại của con cá sấu.
Thần sông đổ mồ hôi lạnh đầy trán, cô ấy dường như không chịu nổi nữa. Bởi vì vấn đề tuổi thọ mà sức lực cô ấy giảm đi rất nhiều… chung quy lại tình hình cũng nghiêm trọng hơn tôi.
Tôi chớp cơ hội xông lên. Con cá sấu này bị tiểu Phượng Hoàng tấn công đang đau đớn quằn quại vô cùng. Tôi vội dùng đoản kiếm đâm một nhát vào bụng nó. Lớp vảy cứng đến vậy mà lại bị tôi đâm nứt ra rồi.
“Hộc…hộc..”
Con cá sậu giận dữ mở rộng cái miệng đỏ lòm ra muốn ngoạm lấy tôi. Tôi giật thót mình vội rút đoản kiếm ra. Đang chuẩn bị rút thì miệng nó đã ngay kế bên, nếu mà có thể đâm đoản kiếm vào đó thì không ch.ết cũng sẽ bị thương nặng.
Tôi tính làm vậy thì bỗng một luồng ánh sáng lạnh lao thẳng vào miệng con cá sấu, tôi chậm mất một bước rồi. Hóa ra là trường kiếm của thần sông, máu tươi trong miệng nó phun ra. Đây quả là một thanh kiếm ch.ết người. Đôi mắt con cá sấu trợn tròn một cách khó tin, nó giãy giụa kịch liệt, qua mười mấy giây đồng hồ thì co giật sau đó không còn động đậy nữa.
Thần sông kéo tôi qua một bên rồi đi tới rút thanh kiếm khỏi cái miệng đầy máu kia sau đó rạch bụng nó, lấy ra 1 chiếc hộp có linh khí, chiếc hộp thế mà lại không hề bị máu thịt con yêu nghiệt này làm cho ô uế chút nào. Trong đây hẳn là quyển thiên thứ có thể thay đổi vận mệnh của thần sông, là bước ngoặt quan trọng nhất!
Thần sông cầm chiếc hộp lên, cô ấy cúi đầu nhìn chiếc hộp. Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào một hơi, nhưng cơn chóng mặt càng lúc càng nghiêm trọng, tôi vội vàng nhín thở.
“Bịch.”
Tiểu Phượng Hoàng từ trên không trung rơi bịch xuống đất, tôi vội chạy tơi xem xét. Con bé tiêu hao quá nhiều sức lực, trúng độc rất nặng.
“Nín thở.” Thần sông đi tới nói.
Tiểu Phượng Hoàng khó chịu gật đầu, thần sông đỡ con bé:
“Cảm ơn, ta đưa cô ra kia.”
Thần sông nói xong thì niệm thần chú gì đó, trong không trung lập tức xuất hiện tia sáng, đẩy tiểu Phượng Hoàng bay lên. Tiểu Phượng Hoàng sắp hôn mê quay đầu nhìn tôi, thấy con bé bị đẩy ra xa ngoài kia tôi cũng yên tâm được rồi.
“Đến lượt cậu, ta đưa cậu đi.” Thần sông bước tới.
Tôi hỏi cô ấy giờ sẽ thành tiên sao?
“Ừ, có lẽ là vậy. Ta mở quyển thiên thư này ra, tiên nữ kia sẽ cảm nhận được được làm phép đưa ta lên trên kia.” Thần sông đáp.
Tôi thở phào một hơi, đầu óc tôi choáng váng, tôi vội nín thở rồi hỏi cô ấy về việc xử lý trên sông Trường Giang nhưng lại thôi, đây không phải là chuyện tôi có thể quản được.
“Có điều gì muốn nói với ta không?” Thần sông hỏi.
Tôi ngập ngừng và lắc đầu, chỉ vào miệng mình, biểu thị rằng tôi đã hết hơi, không thể nói được. Tôi mà hít thêm một hơi nữa thì chắc cũng đi luôn… Tôi hơi loạng choạng.
“Không còn không khí nữa à?”
Thần sông nhìn tôi một cái rồi đi tới, đặt một nụ hôn lên môi tôi… Tôi sững người không phản ứng được… cô ấy đang tiếp khí cho tôi.
Bỗng chốc tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào… Sau khi tiếp khí xong, cô ấy buông tôi ra. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trong miệng còn có một mùi hương thơm nhẹ, tôi nhìn cô ấy rồi nói:
“Tôi biết tại sao Chuột Vương thích cô rồi.”
“Vì sao?”
“Vì môi cô rất ngọt.”
Tôi lẩm bẩm, lúc ấy tôi cứ nghĩ sao mà Chuột Vương lại bị cô ấy mê hoặc cơ chứ, giờ tôi mới hiểu ra, môi cô ấy không chỉ ngọt ngào mà còn rất đỗi dịu dàng.
“Ngọt ư? Điều này chỉ có cậu biết thôi.” Thần sông lắc đầu.
“Người khác không biết sao?” Tôi hỏi trong tiềm thức.
“Cậu nghĩ ta là máy trợ thở chuyên nghiệp à?” Thần sông lườm tôi một cái.
Cô ấy đi sau tôi, chuẩn bị đưa tôi ra ngoài kia, tôi do dự một chút rồi nói:
“Cô thật sự không xuống nữa sao?”
“Không xuống nữa, xuống làm gì?” Thần sông hỏi ngược lại tôi.
Những lời này làm tôi không sao đáp lại được, đúng rồi, trên kia rộng hơn dương gian rất nhiều, cô ấy còn xuống đây làm gì chứ?
“Tôi vẫn còn nợ tiền cô chưa trả.” Tôi nói.
“Tặng cậu, ta không cần nữa.” Thần sông nói.
“Tôi… đến giờ mới phát hiện ra sức hấp dẫn của cô, có phải hơi muộn rồi không?” Tôi hỏi.
“Không biết.” Thần sông lắc đầu, trong miệng lại niệm chú, muốn đưa tôi ra ngoài.
“Tôi, tôi dường như lại hơi rồi.” Tôi nói
Thần sông sửng sốt một chút sau đó híp lại:
“Ta không phải máy thở chuyên nghiệp.”
Lúc tôi đang cảm thấy choáng váng thì môi tôi bất giác lại có thứ gì đó chạm vào, luồng gió thơm thoang thoảng làm tôi tỉnh táo lại chút. Đang định nói thì cảm thấy lưng bị đẩy lên, cả người bay lên trời.
Tôi giật mình mở mắt ra, mơ hồ thấy thần sông mở chiếc hộp kia. Trong giây lát, một luồng ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, bao bọc lấy cô ấy… Sau đó tôi cũng không thấy gì nữa.
Tôi thấy mình bị rơi xuống dưới đất, sau đó choáng váng mà ngất đi. Giữa chừng, tôi cảm thấy như có ai đó đưa tôi xuống núi vậy.
Không biết đã qua bao lâu, tôi chìm vào giấc mộng. Trong giấc mơ, kí ức lần lượt quay về, hết cảnh này đến cảnh khác, tôi đột nhiên cảm thấy thần sông thật ra rất đẹp…
Đến khi mở mặt ra thì tôi thấy đang nằm ở một nơi rất lạ, người đầu tiên tôi nhìn thấy là tiểu Phượng Hoàng.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, dọa em sợ chết mất.” Tiểu Phượng Hoàng vội vàng chạy tới, con bé đỡ tôi ngồi dậy. Tôi vội hỏi giờ là đang ở đâu?
Tiểu Phượng Hoàng nói:
“Trong khách sạn, anh đã hôn mê ba ngày rồi.”
Tôi đau đầu thật sự, tôi đã hôn mê ba ngày rồi ư?
“Vậy còn thần sông?” Tôi hỏi trong tiềm thức.
“Dương Siêu nói nhìn thấy có ai đó cưỡi mây bay lên trời. Có lẽ đó là thần sông, thành tiên rồi thì có thể trường sinh.”
Nghe Tiểu Phượng Hoàng nói vậy, tôi lập tức an tâm, nhưng trong lòng lại có chút trống trải, dường như mùi vị cô ấy vẫn còn vương trên môi.
“Ừm” Tôi không muốn ở lại lâu nữa, tôi muốn về nhà xem xem.
Tiểu Phượng Hoàng cũng không có ý kiến gì. Sau khi ăn tối cùng Dương Siêu, con bé đưa tôi trở về nhà.
Nháy mắt một cái mà 3 tháng đã trôi qua.
Mẹ tôi và Chuyển Luân Vương vẫn chưa đánh cờ xong nên tiểu Phượng Hoàng đành tiếp tục làm thần núi. Đến khi con bé lên núi rồi, tôi tiếp tục hành nghề xem mệnh. Tôi đến bờ sông, do dự một chút rồi tự thuê một chiếc thuyền tới động phủ của thần sông.
Cô ấy đi được 3 tháng rôi, sông Trường Giang vẫn không xảy ra vấn đề gì. Điều này nói rõ cô ấy đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Tôi dựa theo trí nhớ mà tìm tới vị trí động phủ, sau đó dừng thuyền rồi nhảy xuống. Cửa vẫn đóng im lìm. Lần trước thần sông ra ngoài với tôi đã khóa lại rồi, sao mà tôi vào được chứ.
Tôi đứng trước cửa một lúc, bỗng nhớ lại vài thứ. Tôi tiếp xúc với cô ấy lâu như vậy rồi, cứ cảm thấy cô ấy không có sức hấp dẫn lắm, nhưng chỉ sau 1 nụ hôn thôi mà tôi đã cảm nhận được tất cả, sức hấp dẫn của cô ấy cực kì lớn…
Tôi bỗng có cảm giác kì lạ vô cùng, tôi ngước lên nhìn bầu trời, phải chăng tôi đang cố nghĩ cách liên lạc với cô ấy, muốn nói với cô ấy rằng… tôi nhớ cô ấy?
Trời bỗng đổ một cơn mưa rào, tôi vội lùi vào trong hiên, cánh cửa khóa im lìm bỗng cót két. Tôi giật mình vội đẩy cửa bước vào.
Đột nhiên một giọng nói vang lên:
“Có phải nếu không mưa thì cậu sẽ không vào không?”
Tôi bàng hoàng, vô thức bước tới phòng khách. Tôi thấy một người con gái đang ngồi trên ghế. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng muốt, toàn thân như tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, cảm giác khó tả vô cùng, mái tóc bạch kim giờ đã chuyển sang đen nhánh, đôi mắt trong vắt tràn đầy năng lượng…
“Không phải cô nói sẽ không xuống nữa sao?” Tôi lẩm bẩm một mình rồi bước tới.
“Ừm, ta không nên xuống đây.” Thần sông đứng dậy, tôi vội chạy lại đỡ cô ấy.
“Làm gì vậy?” Thần sông trừng mắt.
“Lần này cô trở lại, tôi cảm thấy xinh đẹp hơn rất nhiều.”
“Rồi sao nữa?”
“Quần áo cũng đẹp lắm, đây là đồ thần tiên mặc ư?”
“Còn nữa không?”
“Tóc cũng chuyển sang màu đen rồi…”
“Nói vào trọng tâm đi.”
“Tôi muốn hôn cô.”
“Được…”
___________________
– END-