[Đoản] Thính thả, bả rắc !
I
– Tiểu hòa thượng, anh thật đẹp trai nha ~ !
– Thí chủ, xin tự trọng.
– Anh đẹp trai như vậy, đi tu thì thật tiếc đó !
– …
Phí Triều cố tình làm ngơ, chuyển sang bên cạnh quét.
Nhưng không ngờ, Dịch Tiêu An lại không chịu buông tha trước sự tránh né của anh, cô hất tóc đi theo anh, vừa đi vừa nói :
– Tiểu hòa thượng, anh xuất gia bao lâu rồi ? Em hay đến chùa này lắm, vậy mà hôm nay mới thấy anh. Anh mới đến đây phải không ? Anh tên gì thế ?
– …
Dịch Tiêu An coi như không thấy sự lạnh nhạt toát ra từ người Phí Triều. Cô tiếp tục độc thoại.
– Nếu là người mới xuất gia, chắc chắn anh vẫn còn lưu luyến hồng trần. Vậy thì, em vẫn có khả năng khiến anh nhớ nhung em mà nhỉ !
– Bần tăng một lòng hướng Phật, dù xuất gia sớm hay muộn cũng không muốn dính đến nữ nhân hay tình ái.
– Em không tin !
Sau câu phủ định đầy quả quyết, Dịch Tiêu An chặn trước mặt Phí Triều, chống hai tay vào hông, gương mặt xinh đẹp của cô ngẩng cao nhìn anh, dứt khoát đưa điều kiện.
– Nếu anh đã một lòng hướng Phật, vậy thì thử nhìn thẳng vào mắt em xem ? Em không tin anh vẫn chỉ nghĩ về Phật.
– Tại sao tôi phải làm vậy ?
– Để chứng minh ! Sao ? Sợ động lòng nên không dám hả ?
Phí Triều nheo mắt xem xét một lúc, cuối cùng cũng nhận lời Dịch Tiêu An.
Bốn mắt chạm nhau gần một phút, chẳng có động tĩnh nào xuất hiện, càng không có sự dao động nào trong mắt Phí Triều mà Dịch Tiêu An có thể thấu. Cô không biết anh che giấu quá giỏi hay tâm của anh đã thật sự hướng Phật ? Nhưng dù gì người này chắc cũng không có ý định yêu đương.
Thở một hơi dài, cô chán nản nói :
– Uổng phí cho sắc đẹp của anh… Xin lỗi vì đã làm phiền ạ !
Đi được vài bước, bỗng Dịch Tiêu An nghe tiếng anh hỏi :
– Thí chủ định đi đâu ?
– Anh luyến tiếc em rồi chứ gì ?
Nụ cười trên môi Dịch Tiêu An vô cùng vui mừng, vô cùng sung sướng. Ngặt nỗi, cũng chẳng được bao lâu thì tắt bởi câu nói lạnh lùng của Phí Triều.
– Bần tăng là sợ thí chủ đi làm phiền các vị sư khác.
– Anh sợ em đi phá chứ gì ? Được, em sẽ làm như vậy, làm cho anh sợ chết khiếp thì thôi.
Lời nói dứt, người cũng rời đi.
Dịch Tiêu An ngồi ở ghế đá có góc quan sát các tiểu soái ca đẹp nhất, cô sung sướng ghi lại khoảnh khắc các anh đẹp trai tụ lại một chỗ. Có điều, còn chưa kịp xem thành quả rình mò suốt mấy chục phút, chiếc máy ảnh đã bị bàn tay nào đó cướp đi.
Cô ngẩng đầu, miệng há ra toan cho kẻ vô duyên kia một trận thì lại bất giác hóa đá. Người đang cầm máy ảnh của cô là vị hòa thượng đẹp trai khi nãy.
– Tiểu hòa thượng ? Anh làm gì ở đây ? Mau trả máy cho em !
– Em ngồi đây để chụp những kẻ có nhan sắc trung bình yếu kia ?
– Anh nói gì vậy ? Bọn họ đẹp trai mà…
Nhắc đến trai đẹp, hai mắt Dịch Tiêu An đã sáng lên, cô ngại ngùng nhìn về phía tập trung nhiều trai đẹp, môi bất giác nở nụ cười.
Trái ngược với vẻ yêu thích của Dịch Tiêu An, Phí Triều lại thẳng thắn chê bai.
– Nhan sắc không sánh nổi với tôi, cao cũng không bằng, soái lại càng không. Em rốt cuộc thích bọn họ cái gì ?
– Anh một lòng hướng Phật, quyết không rờ vào nữ nhân hay tình ái, có đẹp cũng được gì đâu ? Em nghĩ lại rồi, em chính là thích mấy soái ca không xuất gia, có nhan sắc, có chiều cao.
Mặt Phí Triều chốc cái đã đen như đít nồi cháy, anh áp hai tay mình vào má cô, kéo đầu cô đối diện với mình. Khom người xuống, mặt anh chỉ còn cách cô vài cm.
– Em không thích người xuất gia ? Vừa hay, tôi không định quy Phật nữa, tiêu chuẩn mà em đặt ra tôi đều đáp ứng đủ. Chi bằng em tiếp tục thích tôi ?
– …Tiểu hòa thượng, anh nói nhảm gì vậy ? Có phải sốt rồi không ?
Phí Triều không nói một lời, dứt khoát bế Dịch Tiêu An tiến về chiếc Lamborghini Aventador màu đỏ sáng bóng đậu gần đó. Đối diện với khuôn mặt tràn ngập ngỡ ngàng của cô, anh chỉ bình thản nói :
– Đã cho em quyền lựa chọn, em lại không muốn. Phí Triều tôi tuyên bố, quyền công dân của em chính thức bị tước đoạt !
— THE END —
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!