“Buông tay cô ấy ra, nếu còn nắm nữa tôi sẽ chặt đứt hai tay của các người!”
Hai tên đó nghe tiếng gọi thì quay người lại, ngày lập tức bắt gặp một người đàn ông cao ráo đi đến, một tên buông Swan ra, vênh váo bước tới gần Trịnh Thiên, ngước nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo:”Chuyện không phải của mày thì cút sang một bên, đừng giở trò anh hùng cứu mỹ nhân ở đây, lo chuyện bao đồng với bọn tao thì mày không có kết cục đẹp đâu.”
Trịnh Thiên không nói, chỉ hất hắn ra rồi đến nắm tay Swan kéo cô đi, nhưng tên còn lại không cho, hắn tiến tới nắm lấy cổ áo Trịnh Thiên, không may giật đứt hai nút áo trên cùng, để lộ hình xăm đại bàng trên ngực trái.
Tên kia nhìn thấy hình xăm, lúc đầu thì chăm chú nhìn, dường như nhận ra điều gì đó mặt mày chợt tái mét, hay tay run run từ từ bỏ xuống khỏi cổ áo anh.
Những người có hình xăm như thế này là người của Hồng Tam Hội.
“Anh là người của Bạch gia?” Hắn nhìn kỹ khuôn mặt Trịnh Thiên, sống ở mảnh đất do Bạch Doanh Thần thống trị đã lâu, hắn ta luôn tôn sùng Bạch Doanh Thần.
Mà người đứng ở trước mặt hắn đây, có thái độ lạnh lùng, quả quyết và ít nói, không ai khác ngoài Trịnh Thiên.
Hắn nhận ra, lập tức cúi đầu:”Trịnh thiếu, tôi biết lỗi rồi, tôi không biết cô gái này là người của anh, xin Trịnh thiếu tha cho tôi lần này, tôi….tôi không dám nữa.”
Vốn dĩ, Trịnh Thiên không mấy quan tâm, anh lạnh nhạt liếc chúng:”Cút!”
Dứt câu, hai người kia lập tức ôm nhau chạy đi.
Swan lấy lại tinh thần, nhìn Trịnh Thiên, hơi e thẹn, cô ấp úng nói:”Cảm…!cảm ơn anh.”
“Đi theo tôi!”
Trông sắc mặt của Trịnh Thiên có vẻ rất nghiêm trọng, Swan không nhiều lời, đành im lặng đi theo anh.
Ra khỏi quán bar, Swan dừng lại, từ chối tiếp tục đi theo Trịnh Thiên:”Chị tôi vẫn còn ở trong đó.”
“Có vẻ như cô vẫn chưa biết chuyện gì? Hay là..
đang giả ngốc?”
Swan hơi ngây người trước câu nói chất vấn của anh, cô không hiểu chuyện gì.
Vừa định lên tiếng thì bị Trịnh Thiên lôi đi.
…
Chiếc xe BMW lăn bánh trở về trụ sở, Trịnh Thiên đưa Swan đến phòng khách, ở đó có cả Bạch Doanh Thần, Trịnh Mặc và một vài người khác.
“Có chuyện gì vậy?” Swan thắc mắc cất tiếng.
“Đường Hân đâu?” Bạch Doanh Thần lạnh nhạt liếc nhìn Swan.
Đối diện với ngàn ánh mắt như mũi tên sắp phóng về phía mình, Swan hơi sợ hãi.
Nhưng cũng thật vô lí, cô và Đường Hân đang ở quán bar, đột ngột Trịnh Thiên chạy đến đưa cô về đây rồi hỏi tung tích của chị cô?
“Đương nhiên vẫn còn ở quán bar rồi.
Các người lại bị sao nữa vậy?”
Trịnh Thiên tựa lưng vào vách tường, chậm rãi cất tiếng:”Cô ta đã rời khỏi đó ngay từ khi cô rời đi.”
“Có phải hai người định bỏ trốn không?” Trịnh Mặc nhướng mày khiêu khích.
Swan thiết nghĩ, “Không đúng, đó không phải là tác phong của chị Đường Hân, trước giờ làm việc gì chị ấy đều bàn bạc với mình, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng là chuyện gì mới được, tại sao chị ấy lại biến mất?”
“Không phải, Bạch thiếu, nhất định có chuyện gì đó xảy ra với chị ấy.
Anh thử nghĩ đi, nếu bỏ trốn, chị ấy biết chắc anh sẽ không để yên cho Hắc Dạ Môn, thêm nữa, tôi đang ở trong tay anh.
Nhiều chuyện bất lợi với chị ấy như vậy, chị ấy không bao giờ làm những việc như phản bội hay bỏ trốn.” Swan vội giải thích.
Sắc mặt Bạch Doanh Thần vốn không thay đổi, từ đầu tới giờ vẫn mang vẻ nghiêm nghị, lạnh nhạt.
“Làm sao tôi tin được những người xảo quyệt như các cô.”
Swan nói chắc nịch, “Anh có thể lấy tôi làm con tin.
Tôi dám chắc với các người, chị Đường Hân không hề bỏ trốn.”
“Tốt nhất đừng giở trò trước mặt tôi, nếu không các người sẽ không sống yên.”
____________________________
Một tiếng trước.
“Em đi vệ sinh một lát.”
Đường Hân mải mê cầm ly rượu, cùng hoà nhịp với những người xung quanh, nên chỉ gật đầu cho qua lời nói của Swan.
Sau một lúc, không thấy Swan trở lại, Đường Hân nghĩ là có chuyện nên tính đi tìm.
Lúc này, rượu đã thấm vào người nhưng cô vẫn giữ được tỉnh táo.
Đi được một đoạn, Đường Hân quay người lại, nhìn về khoảng không người phía trước, thấp giọng cất tiếng:”Ra được rồi đó!”
Đúng như Đường Hân đoán, thật sự đã có kẻ theo dõi cô.
Vừa dứt câu, bên góc khuất của vách tường xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông trẻ, hắn tay bỏ hai tay vào túi, thong thả bước đến trước mặt cô.
Đường Hân nheo mắt nhìn hắn.
Nếu cô nhớ không nhầm thì cô đã gặp qua hắn ta một lần rồi.
“Anh là người của Thổ Phi Thương?” Đường Hân nghi hoặc hỏi, hắn ta là người theo sau Thổ Phi Thương đến gặp Bạch Doanh Thần để nói chuyện về vụ Bạch Doanh Thần bị ám sát.
“Trí nhớ của cô tốt thật đấy.
Ông chủ của tôi muốn gặp cô, mong cô cho chút thời gian.”
Đường Hân nhếch môi cười như khinh miệt, cô liếc mắt hắn rồi quay người đi nhưng bị một đám người khác chắn đường.
Thấy vậy, Đường Hân nhanh chóng quay người, trừng mắt nhìn hắn.
Bây giờ cô không có sức, mà chúng lại đông như vậy, đánh nhau không phải là cách.
Thế nên, cô đành chấp nhận yêu cầu của hắn.
………
Tại căn biệt thự phía Bắc, chiếc xe Mercedes Benz dừng lại trước khuôn viên, Thổ Phi Thương bước xuống, kèm theo người kế tiếp là Thẩm Gia Tuyết.
Cô lạnh lùng nhìn hắn, “Đưa tôi đến Trung Đông làm gì?”
“Chẳng phải cô rất muốn gặp Bạch Doanh Thần sao, hắn ta đang ở Trung Đông.
Và không lâu đâu, tôi sẽ cho hai người đoàn tụ.”
Nhất thời Thẩm Gia Tuyết thấy vui, nhưng phút sau liền nghĩ lại.
Thổ Phi Thương là người vô cùng mưu mô, không biết lời hắn nói là phúc hay là hoạ nữa.
“Đưa cô ta vào, coi chừng cô ta cho kỹ.”
“Tôi hiểu rồi, thưa ngài.” Tên đàn em bước đến, cúi đầu chào rồi lôi Thẩm Gia Tuyết vào trong.
Ngay sau đó, Đường Hân được tên đàn em của Thổ Phi Thương đưa vào biệt thự.
Đường Hân thoạt nhìn thì thấy có rất nhiều người canh gác xung quanh.
Tên Thổ Phi Thương này nhất định đã đắc tội với rất nhiều người nên mới cẩn thận như vậy.
Cô giữ lấy bình tĩnh, theo tên đàn ông đó đi vào bên trong.
Lên thư phòng nằm ở tầng hai, người đàn ông lùi lại, nhìn cô trầm giọng:”Cô vào đi, ngài ấy đang đợi cô bên trong.”
Nói xong, hắn ta rời đi, Đường Hân nhìn cánh cửa, chần chừ một lát rồi cũng bước vào.
Phía xa, trước khi được đưa về phòng, Thẩm Gia Tuyết nhìn thấy bóng dáng của một cô gái, trông có vẻ quen.
Theo trí nhớ thì người con gái đó rất giống với người trong hình, chính xác hơn là người con gái đi theo Bạch Doanh Thần.
Nhưng cô ta ở đây làm gì, chẳng lẽ cô ta định phản bội lại Bạch Doanh Thần.
Thẩm Gia Tuyết thiết nghĩ, sau đó bị lôi đi nên cô không thể quan sát thêm gì được nữa.
Bước vào trong phòng, Đường Hân nhìn thấy một người đàn ông trẻ ngồi ở ghế làm việc, quay lưng đối diện cô.
Nghe tiếng động, Thổ Phi Thương chậm rãi xoay ghế, nhìn Đường Hân hắn đứng dậy, mỉm cười hài hoà, thân thiện:”Rất vui vì Đường tiểu thư đã đồng ý đến đây.”
Đường Hân khoanh tay, thể hiện rõ thái độ khinh miệt.
Trong giới Hắc Đạo, cô không rõ về tên Thổ Phi Thương này mấy, nhưng hắn lại có thể làm Bạch Doanh Thần lay động, chắc chắn không phải dạng tầm thường.
“Anh có chuyện gì muốn tìm tôi? Có thì nhanh lên!” Đường Hân ngồi xuống ghế, nhướng mày thản nhiên nói.
Thổ Phi Thương ghim điếu thuốc xuống chiếc gạt tàn, đầu thuốc tắt đi để tránh làm người khác khó chịu.
Hắn ta cười nhẹ, ngồi xuống ghế đối diện cô, “Đường tiểu thư cứ từ từ, việc gì cũng có trước có sau, vì sao phải gấp gáp tới vậy.
Chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
“Nếu còn nhiều thời gian vậy tại sao lại đưa tôi tới đây giờ này, anh nghĩ tôi rảnh lắm sao?” Đường Hân khó chịu nói.
“Đường tiểu thư quả là giảo hoạt.
Cô là người thông minh nên tôi không thích vòng vo, tôi hẹn cô đến đây là muốn đề nghị hợp tác với cô.
Ý cô thế nào?”.