Trước khi đi làm nhiệm vụ mà Bạch Doanh Thần phó thác, Đường Hân đã tận dụng thời gian để tìm hiểu kỹ về thói quen cũng như sở thích của tên J@vin này.
J@vin – ES đã không còn là cái tên xa lạ của tổ chức buôn bán hàng cấm của Giới Hắc Đạo, hắn ta nay đã hai mươi tám tuổi.
Tính tình đào hoa, phong độ.
Nhưng hắn có một sở thích vô cùng là bi3n thái.
Ngoài là sát thủ, hắn còn là một tay sát gái, cứ mỗi lần gặp kiểu phụ nữ mà hắn ta thích, gây cho hắn hứng thú, hắn sẽ tiếp cận, tuy nhiên sau khi đã thỏa mãn hắn sẽ giết người đó, mặc cho người đó có xinh đẹp kiều diễm, hoặc van xin, hay có thân phận gì.
Còn về tác phong làm việc của hắn thì không cần nhắc tới thì ai cũng biết, một khi hắn đã ra tay thì không có hai chữ thất bại ở đây.
So với hắn thì Đường Hân chỉ như một con bé mới vào nghề, Bạch Doanh Thần giao cho cô nhiệm vụ này chẳng khác nào bảo cô đâm đầu vào chỗ chết.
Việc mà Đường Hân sắp làm đó chính là lấy một chiếc USB không rõ nội dung từ trong tay J@vin.
Nếu thành công thì toàn mạng trở về, ngược lại thì tự lãnh hậu quả.
Đường Hân ngồi trong phòng, nhìn bản thân mình trong gương với ánh mắt kiên định:”Chưa có việc gì làm khó được Đường Hân này.”
…..
Đêm đến, quán bar trực thuộc trung tâm thành phố, theo mọi hôm thì thời điểm này vô cùng đông đúc, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của một ai.
Là bởi vì J@vin đã bao trọn, hắn là người sống khá kín đáo, không thích ồn ào, nên việc này cũng không có gì mới lạ.
Đường Hân bước xuống khỏi xe, Bạch Doanh Thần liền nắm tay cô kéo cô ngồi lại.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Đường Hân thắc mắc hỏi.
“Nhớ cẩn thận.”
Đường Hân nheo mắt tỏ vẻ bất ngờ.
Không chỉ thế, Trịnh Thiên, Trịnh Mặc và Swan cũng không khác gì mấy.
Bạch Doanh Thần thế mà lại đi quan tâm người khác, lúc trước, khi cấp dưới của anh đi làm nhiệm vụ, thì chỉ có cái liếc mắt cảnh cáo chứ không một lời nhắc nhở như bây giờ.
Hoàn thành nhiệm vụ thì tốt, nếu không thì chết.
Đó mới chính là quan điểm hiển nhiên của anh.
Còn bây giờ đột ngột anh quan tâm một cô gái mới vào tổ chức như vậy, ai nấy cũng bất ngờ cũng là điều bình thường.
Đường Hân nhếch môi:”Quan tâm tôi vậy à?”
“Bây giờ cô là người của Hồng Tam Hội, mà J@vin lại là kẻ khó đối phó, nếu như cô làm việc thiếu sót, thì Hồng Tam Hội lại gặp điều phiền phức, nhắc nhở cô như vậy cũng như lời cảnh cáo.”
Đường Hân nghe xong có hơi hụt hẫng, cô rút tay lại, tiện thể ném cho Bạch Doanh Thần cái liếc mắt, sau đó bước ra khỏi xe.
Sau khi Đường Hân đi được hai phút, Swan ngồi ở ghế phụ lập tức xâm nhập vào camera trong quán bar để quan sát tình hình cũng như bảo vệ an toàn cho Đường Hân.
…..
Bóng lưng thon thả của người phụ nữ từng bước uyển chuyển bước vào bên trong quán bar, làn da trắng muốt dưới lớp vải màu đỏ thẩm, vừa ẩn vừa hiện trong ánh đèn neon đủ màu, khuôn mặt trang điểm hơi nhạt nhưng vẫn thấy được vẻ đẹp sắc sảo của Đường Hân.
Đứng trước cánh cửa chính là hai tên vệ sĩ của quán bar, họ thấy cô bước đến thì nhìn nhau, một người đàn ông lên tiếng:”Hôm nay ngài J@vin có gọi phụ nữ đến sao?”
Người còn lại liền lắc đầu trả lời:”Không nghe nói gì hết, mà như mọi khi ngài ấy có gọi phụ nữ thì cũng đều đi chung không có việc đến giữa chừng như này.”
“Vậy cô gái kia…”
“Chắc là khách.”
Đường Hân bước đến thì liền bị hai người đàn ông này đưa tay chặng lại:”Thành thật xin lỗi, quán bar chúng tôi hôm nay đã có người bao trọn, vị tiểu thư này phiền cô tới vào lúc khác.
Đường Hân nở một nụ cười khiêm tốn, nhẹ nhàng nói với hai người đó:”Này hai anh, thật sự hôm nay tôi đang có chuyện buồn, tôi tới đây chỉ muốn uống chút rượu, tiện thể vui chơi một chút.
Nếu đã có người bao trọn thì càng tốt, không gian yên tĩnh hơn rất nhiều.
Các anh cho tôi vào, tôi nhất định sẽ không làm phiền tới người trong đó.”
Nhìn vẻ mặt cô gái trước mặt không giống như nói đùa.
Người vệ sĩ lên tiếng:”Như vậy….!không hay cho lắm.
Tiểu thư, chúng tôi rất hiểu tâm trạng của cô nhưng vị khách bên trong rất khó tính, nếu làm ngài ấy khó chịu, hai chúng tôi rất khó để ăn nói.”
Đường Hân hiểu ý, liền rút ra trong túi vài tờ đó la, sau đó đưa tới cho người đàn ông:”Hai anh yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Hai người vệ sĩ nhìn thấy số tiền đó thì hai mắt thì sáng lên, họ đưa mắt nhìn nhau như đang nói gì đó, lúc sau liền cầm lấy số tiền từ tay Đường Hân:”Dù gì cũng chỉ một người, chắc không ảnh hưởng đến ai…!Vậy mời tiểu thư…”
Đường Hân cười nhẹ sau đó bước vào.
Đường Hân chăm chú quan sát tình hình bên trong, thật là quá khó để tiếp cận J@vin, bởi vì lúc nào bên cạnh hắn cũng có vệ sĩ theo sát, mọi nhất cử nhất động đều bị kiểm soát vô cùng chặt chẽ, tiếp cận được hắn rất khó chứ nói đến chi là lấy được chiếc USB.
Đường Hân ngồi vào một chiếc ghê đơn đặt trước quầy bar, gõ tay nói với bartender:”Cho tôi một ly Brandy.”
Thời điểm Đường Hân bước vào bên trong, mọi ánh mắt ở đó đều liếc nhìn cô như đề phòng.
Ngồi cách Đường Hân không xa là một người đàn ông da trắng, hai hốc mắt sâu và sống mũi rất cao, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, nếp áo không được thẳng, nhìn sắc mặt của hắn hiện giờ rất khó chịu, chắc là hắn đang gặp vấn đề nào đó rất phiền phức.
Đường Hân chọn không đúng ngày rồi.
“Sao cô ta vào được đây.
Để tôi.” Một người đàn ông lên tiếng, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị một bàn tay ngăn lại.
J@vin nghe Đường Hân gọi loại rượu mạnh nhất ở đây thì hắn tỏ ra vô cùng bất ngờ.
Theo phản xạ hắn liếc mắt nhìn sang thì lập tức bị cuốn hút bởi một đôi mắt tuyệt đẹp của cô gái, ở nước hắn cũng có rất nhiều cô gái có màu mắt giống cô, nhưng người khiến hắn say mê thì rất ít.
Thái độ lạnh nhạt, lãnh đạm của Đường Hân hiện giờ càng khiến hắn tò mò.
J@vin hất mặt cho đàn em của mình lui đi để tránh làm cho Đường Hân sợ hãi.
Đàn em hắn mặc dù quan tâm không muốn đi nhưng cũng không muốn làm trái lệnh, cuối cùng chúng cúi đầu rồi rời khỏi.
Sau khi đã lấy lại được không gian yên tĩnh, J@vin cầm theo ly rượu, tiến đến chỗ cô rồi ngồi lên chiếc ghế kế bên, khẽ chạm ly mình vào ly cô.
Bắt gặp tình hình như vậy thì Đường Hân vẫn không để tâm, vì cô biết kiểu người mà hắn thích như thế nào.
Bị một người phụ nữ phớt lờ, J@vin hơi tức giận, nhưng cái gì càng khó hắn càng thích.
Hắn đặt ly rượu của mình xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Đường Hân:”Em biết tôi là ai không? Em là người phụ nữ đầu tiên dám từ chối tôi.”
Nghe một loạt từ tiếng Anh lưu loát từ J@vin, Đường Hân quay đầu, mỉm cười đáp lại:”Xin lỗi, tôi không biết anh là ai và tôi cũng không quan tâm tới việc ai là người đầu tiên từ chối anh.
Hôm nay tôi chỉ muốn yên tĩnh.”
“Ai là người cho em vào đây?” J@vin lạnh nhạt hỏi, thừa hiểu hắn đang cảnh cáo.
Nghe vậy, Đường Hân liền níu tay J@vin:”Là tôi xin họ vào, anh đừng làm gì họ.”
….
Bên ngoài, cả nhóm của Bạch Doanh Thần chăm chú quan sát hành động của Đường Hân trong màn hình laptop.
Trịnh Mặc tặc lưỡi khen ngợi:”Đúng là Đường Hân, chưa làm gì cả mà đã tiếp cận được hắn.”
Nghe vậy, Swan bên cạnh tiếp lời:”Chị Đường Hân làm việc trước giờ đều có tính toán kỹ càng, muốn gây sự chú ý từ tên J@vin này không đơn giản là không làm gì đâu.”
“Thế nào cũng được nhưng tốt nhất là nên hoàn thành được nhiệm vụ.” Bạch Doanh Thần chậm rãi nói, sau đó tiếp tục quan sát vào bên trong màn hình.
.