Đường Hân bỗng dưng ôm lấy Bạch Doanh Thần, cơ thể nhỏ nhắn thoạt nhiên nằm trọn trong lòng Bạch Doanh Thần.
Hành động này làm của Đường Hân làm Bạch Doanh Thần có phần sững sờ, nhưng cũng tình nguyện đứng yên.
Nép trong lòng Bạch Doanh Thần đúng năm phút nhưng cô vẫn không nói một lời, Bạch Doanh Thần đảo mắt suy nghĩ, có khi nào cô thấy có chuyện gì hay không?
Bạch Doanh Thần chu đáo vuốt mái tóc xuông mượt màu hạt dẻ của Đường Hân, ôn nhu cất tiếng: “Em không khỏe à?”
Đường Hân khẽ lắc đầu, chậm rãi buông Bạch Doanh ra, cô chu đáo nhìn khuôn mặt đẹp đến mê người của anh, vẻ đẹp này chỉ được của riêng cô thôi.
“Tôi… Bạch Doanh Thần….” Đường Hân ấp úng gọi tên anh: “Anh là một người hoàn hảo, có địa vị, có danh tiếng, có tiền tài và đặc biệt là có nhan sắc, vì thế sẽ có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp theo đuổi, họ sẽ có địa vị cao hơn tôi, thậm chí còn tài giỏi hơn tôi xuất hiện trước mặt anh, họ sẽ nói yêu anh giống như tôi đã từng nói, vậy anh sẽ trả lời họ như thế nào?”
Giọng nói nhỏ nhẹ của Đường Hân khẽ rót vào tai Bạch Doanh Thần không sót một câu nào, vấn đề này anh đã nói một lần rồi, với bản tính trước giờ của anh, thay vì tức giận lúc này anh lại thấy thông cảm và hiếu kì hơn.
Bạch Doanh Thần biết Đường Hân cảm thấy mơ hồ về mối quan hệ này, cô là con gái cộng với việc lần đầu tiên trao hết niềm tin, cảm xúc, tâm hồn, trái tim cho một người, đó là điều không hề dễ dàng.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ dường như cô đã đặt hết vào lòng bàn tay của người đàn ông này rồi, bây giờ muốn thoát ra cũng không được.
Ánh mắt màu xanh tuyệt đẹp pha lẫn sự chờ đợi nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên trái tim Bạch Doanh Thần làm anh thổn thức như muốn độc chiếm.
Bạch Doanh Thần đưa tay lên chạm nhẹ khuôn mặt trắng trẻo của Đường Hân, sự giao thoa giữa mùa thu và mùa đông làm cho khuôn mặt của cô có chút thô ráp bởi thời tiết khô hanh nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp diễm lệ ấy.
Khóe môi Bạch Doanh Thần nở một nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cách kính trọng: “Em nghĩ tôi sẽ nói gì?”
Đường Hân bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng, quay người với Bạch Doanh Thần, nhìn xuống những dòng xe tấp nập bên dưới: “Anh là người quyết định mà, tôi sao mà biết được.
Mà cũng đúng thôi, bọn họ xinh đẹp, giỏi giang, có sức quyết rũ đại tài, dù anh có kén chọn tới đâu đi chăng nữa, suy cho cùng thì cũng là đàn ông, sao nỡ lòng từ chối được.
Nhưng…” Đường Hân quay sang nhìn Bạch Doanh Thần với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngày hôm nay trở đi, còn tôi không một người con gái nào được phép tới gần anh nửa bước, Bạch Doanh Thần là người đàn ông của tôi.”
Dứt lời, Đường Hân không cho Bạch Doanh Thần kịp tiếp lời, liền nhón chân khóa môi Bạch Doanh Thần bằng sự ngạo mạn của mình.
Bạch Doanh Thần bị nụ hôn của cô làm cho ngây người, cô gái này lớn gan thật, nhưng Đường Hân trước giờ luôn thẳng thắng.
Ít khi giấu chuyện gì trong lòng, đặc biệt là chuyện tình cảm.
Bờ môi của Bạch Doanh Thần thật ấm áp, nếu không đủ tỉnh táo thì nhất định sẽ bị mị hoặc ngay tức thì, thật không may người đó lại là Đường Hân.
Bạch Doanh Thần nhìn Đường Hân với cự ly gần, đây không phải là lần đầu tiên nhưng khác hẳn với mọi lần trước.
Nhìn mi tâm nhắm chặt của Đường Hân, một đôi mắt cả mở lẫn nhắm đều là tuyệt phẩm.
Làn da trắng mịn không chút tì vết nổi bật dưới ánh đèn mờ ảo của thành phố, một vẻ đẹp không gì có thể sánh được.
Một đời là quá ngắn để đủ hiểu hết tất tần tật về con người họ.
Nhưng một đời cũng là quá dài chỉ để tìm ra thứ khiến tình yêu hoàn hảo hoàn toàn.
Không phải yêu thôi là xong, phải thay đổi và chân thành.
Tình yêu là mảnh ghép thôi chỉ mong người ta có thể hiểu được một ít con người mình và cùng nhau hoàn hảo.
….
Trong gian phòng rộng lớn được trang trí đơn giản, hình dáng nhỏ bé của một cô gái ngồi cô đơn quạnh hiu trên giường, căn phòng không một ánh đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng bên ngoài ban công hắt vào nhưng cũng đủ để ta thấy được vẻ mặt thất vọng, buồn tủi của cô gái.
Lúc này, những cảm giác đau đớn nhất, những nỗi sợ khủng khiếp nhất liên tục ùa về không thương tiếc nhẫn tâm tra tấn, dày xé, dày vò tâm can cô đến nổi cô muốn phát điên.
Thẩm Gia Tuyết ngồi tựa lưng lên thành giường, hai tay ôm chặt đôi chân lạnh ngắt, nước mắt cứ vậy mà rơi.
Nhìn cuốn sách Napoleon Hill bên cạnh, Thẩm Gia Tuyết càng khóc nhiều hơn.
Trước kia, cô cùng Bạch Doanh Thần giải thích từng ý nghĩa mà tác giả của cuốn sách này đem lại, Bạch Doanh Thần tỉ mỉ vén tóc, nhìn cô bằng ánh mắt chứa nhiều tâm tư, anh để cô nằm trong vòng tay của mình, nuông chiều từng chút một.
Nhưng đổi lại thay vì vòm ng ực ấm áp của Bạch Doanh Thần thì bây giờ là một bức tường lạnh ngắt, hình bóng thân thuộc không còn nữa không gian xung quanh cũng trở nên quạnh hiu đến chết người.
Tình yêu là gì mà khiến người ta phải đau khổ tới vậy, phải chi nó là một chất gây nghiện, khiến con người ta không cách nào buông bỏ, hay là một liều thuốc độc khiến ai dính vào đều phải trải qua những đau khổ.
Ba mẹ Thẩm Gia Tuyết qua đời, chỗ dựa duy nhất chỉ có mỗi Bạch Doanh Thần, mặc dù cô đã biết nguyên nhân cái chết của ba mẹ mình từ trước nhưng vẫn cố tỏ ra ngây thơ, mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn giữ Bạch Doanh Thần lại, cô thờ ơ với giấc mơ cảnh báo cũng thờ ơ với sự chất vấn của những người xung quanh.
Tuy nhiên, tất cả mỗi nổ lực bấy nhiêu năm cũng không thể nào bì nổi với một người con gái…!Đường Hân.
….
Swan mặc một chiếc áo ngủ hai dây đứng trước gương, hình ảnh phản chiếu chúng ta lẫn Swan đều bất ngờ.
Khác với mọi khi, chúng ta thấy một Swan hoạt bát, cool ngầu thì bây giờ cũng là một con người nhưng trong chiếc áo ngủ mỏng manh này, cô lại trở nên quyến rũ, kiêu hãnh hơn bao giờ hết.
Thân hình của Swan rất đều đặn, chỗ nào cần to thì to chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ, mái tóc dài mượt được thả xuống ngang lưng càng làm rõ nét vẻ đẹp mị hoặc lòng người.
Tất cả đều hoàn hảo nếu như không có những vết sẹo đậm nét trên người.
Swan nhìn những vết sẹo in hằn lên cổ, vẻ mặt bỗng chốc trở nên u tối, đâu đó pha lẫn sự sợ hãi.
Cô đưa tay trái mình lên, nhìn vết sẹo lớn ở cổ tay, bỗng dưng những kí ức tồi tệ lại ùa về.
Vết cắt rất lớn, dường như khi nhỏ cô đã trải qua những đau đớn tột độ, cho nên mới để lại những hậu quả khủng khiếp thế này.
Swan trút một hơi thở dài sau đó thì mặc đồ bình thường, búi tóc lên gọn gàng sau đó đi ra khỏi phòng.
Ngày hôm nay thời tiết khá đẹp cho nên Swan muốn ra ngoài thư giản một chút.
Vừa bước khỏi Bạch viên, Trịnh Thiên lái một chiếc xe Audi chắn trước mặt cô.
Swan bất giác dừng chân lại, sau đó ngỡ ngàng nói: “Trịnh Thiên, có chuyện gì sao?”
Trịnh Thiên mở cửa xe bước xuống sau đó rảo bước đi tới chỗ Swan, mỉm cười: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Là chuyện gì vậy?”
“Đi theo anh.”
Trịnh Thiên nắm tay Swan rồi đưa cô lên xe, đúng lúc Swan cũng muốn tâm sự cùng ai đó nên cũng không phản kháng.
Tuy nhiên, mọi nhất cử nhất động vừa rồi của Swan và Trịnh Thiên đã bị Trịnh Mặc trông thấy hết.
Rõ ràng Trịnh Thiên biết rõ anh thích Swan, tại sao còn làm như vậy?
Hốc mắt Trịnh Mặc đỏ ngầu, anh siết chặt tay lại cơ hồ như muốn xé nát lòng bàn tay.
Thật sự mà nói, sự tôn nghiêm của một người đàn ông đều có giới hạn.
Lần này, anh không nhường Swan cho bất cứ ai nữa.
Nghĩ rồi, Trịnh Mặc lập tức lái xe rời khỏi Bạch gia.
Chiếc xe Audi dừng lại ở một bãi biển, Swan bước xuống xe, chậm rãi đi tới cầu.
Cô nhắm mắt lại, đưa mặt hướng ra biển khơi, mặc cho gió thổi.
Không gian xung quanh rất yên ắng, nếu như không nói chuyện thì có thể nghe thấy âm thanh của tiếng sóng vỗ, tiếng xôn xao của gió gửi trọn vào những tán cây.
Swan mở mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, chần chừ không lâu rồi nói: “Anh có chuyện gì muốn nói với em?”
Trịnh Mặc vừa hoàn thành nhiệm vụ của Bạch Doanh Thần phó thác thì liền trở về Bạch viên để thông báo tình hình.
Khi nghe được tin Swan chuyển tới đây sống, trong lòng Trịnh Thiên mang một cảm giác vui vẻ lạ thường.
Trên người Trịnh Thiên bây giờ vẫn là bộ đồ lúc còn làm nhiệm vụ.
Chiếc quần tây âu thẳng tắp, chiếc áo sơ mi trắng có một vài chỗ đã lấm lem, còn bị nhăn.
Trịnh Thiên săn tay áo lên cao, một phần cơ bắp rắn chắc hiện ra trước mắt, cộng thêm khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, suýt chút nữa đã mê hoặc cô.
“Anh…” Trịnh Thiên hơi ấp úng, không biết nên mở lời từ đâu, tuy nhiên với một người thẳng thắng như anh, nhất định sẽ đi thẳng vào vấn đề.
Swan tròn mắt, cười:”Aiya, có gì anh cứ nói đi, chúng ta là anh em tốt mà.”
Nghe Swan phân rõ giới hạn, Trịnh Thiên liền phản đối:”Không!”
Swan hơi giật mình trước thái độ như tức giận này của Trịnh Thiên, tiếp đó anh nắm chặt lấy hai tay của Swan, chất giọng trở nên thâm thúy.
“Swan, trước kia chúng ta gặp nhau trong tình huống bất đắc dĩ, nhưng đó ắt cũng là duyên số.
Swan, em là một cô gái rất mạnh mẽ, rất kiên cường, anh rất thích em ở điểm này.
Anh biết mình không tài giỏi cũng không anh tuấn như lão đại, nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ em tới cuối đời, Swan, anh biết nói ra những lời này nhanh quá em sẽ không quen, nhưng anh không thể giấu trong lòng được nữa, anh thật sự rất thích em, vì vậy hãy để anh chăm sóc em, cùng em đi hết quãng đời còn lại….!được không?”
Swan sững người trước lời nói ấy của Trịnh Thiên, bất ngờ nối tiếp bất ngờ, trong tình thế này cô không biết phản ứng ra sao trước những câu tỏ tình đột ngột của Trịnh Thiên.
“Em…” Swan e dè nói: “Em thật sự rất bất ngờ khi anh nói ra những lời này, nhưng em….”
Nhìn thái độ của Swan có vẻ khó xử, anh nhanh chóng tiếp lời: “Anh không làm khó em, em có thể suy nghĩ sau đó trả lời anh, nhưng Swan anh mong muốn rằng em sẽ cho anh một cậu trả lời tốt đẹp…!Tuy nhiên, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.
Nên em cứ suy nghĩ kỹ đi, anh sẽ đợi.”
“Trịnh Thiên, anh rất tốt với em, em rất vui khi nghe anh nói những câu này.”
“Em nói thật sao?”
Swan khẽ gật đầu.
Nhìn vào ánh mắt hiền lành của Swan, Trịnh Mặc bỗng chốc lay động, anh không kiềm được lòng mà đưa tay lên chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Swan.
Thái độ Swan có chút miễn cưỡng nhưng cũng đứng yên.
Thấy cô không phản ứng, Trịnh Thiên được nước làm tới, anh nhìn vào bờ môi quyến rũ của Swan, nó như chất k1ch thích không gì có thể cai được.
Trịnh Thiên cúi người, nhẹ nhàng gửi gắm nụ hôn của mình.
Phía xa là chiếc xe của Trịnh Mặc, nhìn hai người trước mắt đang vui vẻ, sắc mặt bỗng trở nên u ám, một nỗi tuyệt vọng bao bọc lấy cơ thể, hai tay Trịnh Mặc siết chặt vô lăng, nhìn Trịnh Thiên với cặp mắt căm ghét.
Khoảnh khắc Trịnh Thiên sắp chạm tới môi của Swan, không biết tại sao Swan lại thấy ngột ngạt, bức bối, Swan lập tức đẩy Trịnh Thiên ra, ấp úng nói: “Em xin lỗi.”
Trịnh Mặc thấy vậy liền buông tay ra, anh mỉm cười xoa đầu, hành động của mình quá nhanh có thể làm Swan khó xử: “Anh hồ đồ quá, xin lỗi em.”
“Không sao ạ.”
Swan liền lơ đi ánh mắt si tình của Trịnh Thiên, cô biết anh có ý.
Tuy nhiên, một người đàn ông vừa thông minh, giỏi giang, anh tuấn như vậy vẫn không làm Swan cảm động.
Trong lòng Swan bây giờ rất rối bời, cũng không biết nói thế nào cho đúng.
…..