Đoản Văn Đam Mỹ - Chương 24 : Anh trai ( xong )
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
513


Đoản Văn Đam Mỹ


Chương 24 : Anh trai ( xong )


” Cố Minh Hiên, thằng con hoang như mày hại tao như vậy còn cảm thấy không đủ sao? “

Cố Niệm trên người chỉ khoác mỗi một chiếc áo sơ mi, cổ chân bị xích lại hạn chế trên giường, trên cổ lẫn phía trong áo không giấu nổi loang lỗ mấy dấu vết hoan ái mới cũ đều có. Mái tóc màu vàng ban mai có lẽ quá dài phủ phục một bên vai anh, mắt xanh lam kia vẫn rất tỉnh táo có điều hận ý đều lộ rõ rành rành cả.

Em lôi kéo khoé miệng, cười cười bỏ qua hận ý trong mắt anh để khay cháo thịt bằm lên bàn, vén lên chăn mỏng bò lên giường ngồi xuống cùng anh.

Em đưa tay vén phần tóc mái dài rũ rượi ra sau mang tai anh, thuận đó vuốt ve cánh môi mỏng bị chà đạp đến rướm máu mặc anh đồng ý hay không.

” Anh muốn mắng em thế nào cũng được, dù sao em cũng không để tâm. Nếu muốn mắng tiếp thì dừng lại ăn chút cháo em vừa nấu đi, dù sao tối hôm qua em cũng không tiết chế nên… ” chưa hết câu, anh đã cúi đầu cắn thật mạnh lấy đầu ngón tay em đang vuốt ve môi anh.
 

Anh phun ra ngụm máu tươi, mắt giăng đầy tơ máu, cười lạnh ” Cố Minh Hiên, mày muốn làm thì cứ đến đi. Mày vòng vo như vậy có mệt không? “

 
Anh cắn cũng tàn nhẫn thật, đầu ngón tay cắn cũng be bét máu thịt luôn rồi.

Em lại cười, không báo trước ấn ngã anh trên giường.

Một tay Kéo khoá quần xuống, tay kia tiện thể bóp lấy cằm anh siết chặt.

Hạ xuống một nụ hôn cuồng nhiệt, em mới nói : ” Con người anh đúng là cứng mềm đều không ăn “

Tiếp đó, em quay sang bưng bát cháo trên bàn để nguội từ lâu đút cho anh từng mui bằng miệng. Đút đến mui cuối cùng, anh khoé miệng vương cháo lẫn nước bọt không biết là của ai đọng lại một bên mép rơi xuống ga giường. Hai chân anh vô thức mở lớn, dáng vẻ kia tuy có chút bất lực nhưng như cũ cám dỗ người phạm tội.

Sau đó em không cần biết anh tiếp nhận hay không lại áp người lên anh giày xéo thật lâu cho đến khi cả người anh đều toàn mùi của em.

Cẩn thận ôm anh tựa vào người, vuốt ve luôn mấy nhánh tóc không an phận nằm lung tung trên đỉnh đầu anh.
 

” Hôm nay là thịt của Tiểu Yến, bảo bối anh yêu thích nhất. Anh xem em nấu cô ta lên như vậy có ngon miệng không? “

Haha, dứt lời anh đã nôn hết đống thịt Tiểu Yến Tiểu Sáo gì rồi! Không phải, anh yêu chiều cô ta nhất sao nào?

Anh hung hăng đẩy em ra, cúi đầu nôn xuống dưới giường. Chờ cảm thấy bao tử không còn gì, anh mới căm phẫn chỉ vào mặt em mắng : ” Thằng điên, mày điên rồi, điên thật rồi!… “

 
Đúng vậy, haha em điên rồi! vì anh mà phát điên.

Vốn dĩ em cũng trông đợi gì anh sẽ đáp lại đoạn tình cảm này, không ngờ được lại có ngày anh chịu đáp lại em.

” Cố Minh Hiên, anh thích em nhất! a ha, chậm đã… anh không chịu nổi, a~ “

Cuối cùng, cuối cùng thì anh chịu nhìn ra em yêu anh rồi sao? nhìn ra được bọn người trước kia chỉ lợi dụng anh thôi rồi đúng không?

Em rất vui, thực sự vui đến còn tưởng bản thân là nằm mơ giữa ban ngày đâu. Em vùi đầu vào cổ anh hít một hơi thật sâu, hai tay ôm lấy eo anh như muốn khoá chặt anh mãi mãi bên cạnh, bên dưới tiết tấu càng lúc càng nhanh mạnh dần.
 

Anh gục đầu lên vai em nức nở khóc, phân thân bên dưới giật giật đáng thương không tiết nổi ra thứ gì.

 
” Cố Minh Hiên, anh đau quá! mở khoá chân cho anh đi có được không? anh đảm bảo sẽ không chạy đâu. “
 

Em hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn là đáp ứng rồi.

Từ lúc cởi khoá chân, anh thật sự tuân theo lời hứa không lén chạy trốn, thực sự an phận mỗi ngày đều xuống bếp nấu thức ăn chờ em đi làm về cùng ăn. Ngày tháng sau đó trôi qua rất yên bình làm em đôi lúc quên rằng trước đó anh từng hận em đến ra sao.

Hôm nay là ngày sinh nhật thứ 26 của em, cái ngày này kỳ thực em không ấn tượng lắm. Trùng hợp là hôm nay văn kiện khá ít nên tranh thủ về sớm với anh, đặt xong đôi giày lên kệ.

Kì lạ nhà cửa tối đen như mực, 20h rồi Cố Niệm vẫn chưa bật công tắc đèn. Linh cảm chuyện không hay, dép lê cũng không mang em liền cấp tốc chạy nhanh tìm anh trong nhà.

Phòng ngủ không có, phòng khách cũng không cuối cùng chỉ còn phòng bếp, em đánh liều đi tìm thử.

Cạch…

” Happy birthday, Cố Minh Hiên “

Anh đứng ở sát mép cửa nhảy ra bưng một cái bánh kem to đùng đứng trước mặt em, ánh đèn nến sáng nhấp nháy làm anh thêm vẻ mộng mị.

Em nắm tay thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm cẩn thận tránh đụng trúng bánh kem ôm lấy anh vào lòng.

 
” Cố Niệm, em tưởng anh bỏ em đi mất rồi! Sau này, ngàn vạn lần đừng rời xa em có được không? “
 

Anh trong ngực em nghe vậy có vẻ ngẩn người, mất một lúc lâu cười không được tự nhiên một tay vỗ nhẹ lên lưng em ” Ngốc, nói gì đó! bánh kem đều sắp tan rồi, mau thổi nến đi! “

Em vội buông anh ra, cười ngốc nghếch ” Haha, đúng vậy sinh nhật là phải thổi nến mà nhỉ? “

Sau đó em liền nhắm mắt lại, hai tay chấp lại bắt đầu cầu nguyện.

Em ước đời này cùng anh ở cùng một chỗ, cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta.

Thời điểm em mở mắt ra thổi nến, em thấy rõ được anh đang do dự.

 
Đồ ngốc, nếu muốn giết em thì phải kiên quyết đến cùng có biết không?
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN