Đoản Văn Đam Mỹ - Chương 38 : Nhật kí ngày tôi yêu em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Đoản Văn Đam Mỹ


Chương 38 : Nhật kí ngày tôi yêu em


Mùa hè năm ấy hoa phượng nở đỏ rực cả sân trường, tôi và cậu mỗi người một hướng đi riêng.

Ngày 23 tháng 8 năm 2xxx,

Ngày hôm nay là ngày tôi đi nhận lớp, bởi vì lúc thi tôi chẳng may bị ốm một trận nên đã bỏ thi hai ngày đầu, mặc dù tôi đã cố gắng vào ngày còn lại nhưng vẫn không cứu vớt nổi điểm số để vào lớp chọn.

Như dự đoán, tôi bị xếp vào lớp cá biệt của trường. Bố mẹ kì vọng vào tôi rất nhiều nhưng tôi lại không thể thực hiện được mong ước của họ, tôi xấu hổ đến nỗi trùm kín bít cả người lại vào ngày đi nhận lớp.

Ngày 16 tháng 9 năm 2xxx,

Tôi được xếp ngồi cạnh một tên chuyên có điểm số thấp nhất lớp, thỉnh thoảng tôi còn thấy cậu ta ngủ gà ngủ gật trong lúc thầy cô giảng bài.

Đối với thái độ bất hợp tác của cậu ta, tôi có chút không vui trong lòng nhưng nghĩ lại cậu ta có làm gì thì đâu liên quan tới tôi.

Ngày 28 tháng 10 năm 2xxx,

Cậu ta lại đến muộn, xui xẻo thay đó là tiết của giáo viên dạy hoá có tiếng khó nhất trường. Tôi cũng không bất ngờ lắm về việc cậu ta bị phạt đứng bên ngoài cửa lớp, thế nhưng không biết vì sao tôi lại không ngăn được mình lén đảo mắt nhìn sang cậu ta một cái.

Trong lúc giáo viên dạy hoá chú tâm giảng bài, cậu ta đứng bên ngoài cửa nhái lại từng động tác của giáo viên, thật sự không thể không khen cậu ta có năng khiếu. Mỗi một cái động tác nhấc kính, mắng học sinh bên dưới, cậu ta đều nhái lại y như bản gốc.

Tôi nhịn không được phụt cười một tiếng có hơi lớn.

Sau đó tôi – một học sinh ưu tú lần đầu tiên bị giáo viên đuổi ra ngoài đứng ngoài cửa lớp.

Ngày 29 tháng 10 năm 2xxx,

Trong giờ vật lí, lúc tôi đứng dậy phát biểu trả lời câu lời câu hỏi của thầy, cậu ta ngồi bên cạnh đặt một cây bút chì dưới mông tôi…

Ngày 31 tháng 10 năm 2xxx,

Đây là ngày thứ hai tôi nằm ở bệnh viện, không có ai bên cạnh cả.

Tôi chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ chú chim nhỏ tập vỗ cánh, xuất thần đến nỗi không để ý ngoài cửa có một người đang lén núp.

Cậu ta đến, bộ dáng sợ sệt như chú chim non, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ta nghĩ mọi cách để lấy lòng một người.

Táo cậu ta gọt miếng rất lớn, hơn nữa quả táo này còn rất chát.

Nước cậu ta gót cho tôi, dưới đáy ly còn lơ lửng hạt bụi lớn.

Mặc dù trước nay tôi là một người rất ưa sạch sẽ, nói đúng hơn là một tên có chứng ám ảnh cưỡng chế, làm mọi thứ phải luôn thật hoàn hảo.

Nhưng không biết tại sao khi tôi nhìn vào đôi mắt cún con kia của cậu ta, mấy lời tôi định giáo huấn cậu ta đều bay sạch.

Ngày 6 tháng 11 năm 2xxx,

Hôm nay tôi được xuất viện, Trần Khánh An vui mừng ra mặt. Tôi đoán cậu ta vui như vậy có lẽ là vì không phải mỗi ngày đều phải ôm tập vở vào viện vừa chép lại vừa giảng lại cho tôi nghe.

Thấy cậu ta vui vẻ như vậy, tôi cũng chẳng đành nói thật cho cậu ta biết thật ra cậu giảng lại toàn sai bét, mỗi lần như vậy đều là tôi giảng một lần nữa ngược lại cho cậu ta hiểu.

Bất quá thấy cậu ta cười tươi rói khoảng khắc ấy, tôi lại một lần nữa nhắm mắt bỏ qua.

Ngày 23 tháng 11 năm 2xxx,

Trần Khánh An chủ động đến tìm tôi xin giúp đỡ, cậu ta ấu trĩ nhét cho một ổ bánh mì 10 đồng hối lộ tôi dạy kèm.

Đối với hành vi trẻ con này tôi nhịn không được nhếch miệng cười, cậu ta đúng trẻ con hết mức.

Ngày 13 tháng 12 năm 2xxx,

Còn mười ngày nữa là đến ngày thi học kì, với tình hình hiện tại học tập của Trần Khánh An. Tôi e rằng là không có khả quan, cậu ta bị mất kiến thức trầm trọng, muốn đuổi kịp tiến độ học tập không phải chỉ có thể là ngày một ngày hai.

Lúc đầu, tôi cứ nghĩ với tính cách cậu ta, học được mấy ngày chắc chắn sẽ bỏ cuộc nhưng khi thấy cậu ta học bán mạng vào ngày ấy.

Tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ.

Ngày 24 tháng 12 năm 2xxx,

Ngày hôm nay là ngày cuối cùng của kì thi học kỳ I, tôi soạn bút viết chuẩn bị ra khỏi phòng thi, bất ngờ có một bóng người chạy đến trước bàn.

Trần Khánh An dúi vào tay tôi một gói quà nhỏ, sau đó hai bên tai đỏ lên, lại như một tia sáng chạy khỏi tầm mắt tôi.

Ngày 6 tháng 1 năm 2xxx,

Cuối cùng cũng có bảng điểm kết quả học tập của kỳ trước.

Tôi hạng 1 học sinh giỏi nhất lớp, còn cậu ta lại hiển nhiên đội sổ.

Giáo viên chủ nhiệm nói kết quả cậu ta thi là gian lận nên đã hợp hội đồng kiểm điểm và yêu cầu cậu ta thi lại từng môn.

Với tính cách của cậu ta đương nhiên sẽ ngang bướng không chịu hợp tác mà xé rách bài thi trước mặt hội đồng trường.

Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta khóc, một cậu trai luôn cứng đầu lì lợm vậy mà lại biết khóc.

Ngày 23 tháng 1 năm 2xxx,

Ngày thứ 17 Khánh An không đi học, chỉ cần quá 45 ngày thôi, cậu ta sẽ bị đuổi học.

Tôi đi tìm cậu ta rất lâu, cuối cùng mới biết được cậu ta trốn ở một quán nét gần trường.

Tôi lúc đó không biết vì sao lại nổi giận vô cùng, cùng cậu ta đánh một trận tại quán, đến nỗi suýt tí nữa còn bị chủ quán lôi đầu đi lên đồn uống trà chiều.

Ngày 24 tháng 1 năm 2xxx,

Tôi đến hội đồng trường làm ầm ĩ một trận đòi lấy lại trong sạch cho An, tan học còn phải đi làm công tác tư tưởng thuyết phục cậu ta không bỏ học.

Ngày 26 tháng 1 năm 2xxx

Giáo viên chủ nhiệm vì bị bẻ mặt trước hội đồng trường, giận chó đánh mèo luôn tìm cách đì tôi các kiểu. Với chút thủ đoạn đó, tôi vẫn bình thản tiếp tục đến trường.

Ngày 31 tháng 1 năm 2xxx

An cầm bằng giấy khen tiên tiến chạy đến khoe với tôi, cậu ấy nói đây là lần đầu tiên cậu ta được lĩnh thưởng, kích động đến nỗi suýt nữa muốn ôm tôi gào cho toàn trường nghe được.

Tôi ôn hoà xoa nhẹ đầu cậu ta, nhẹ giọng khích lệ.

Ban đầu là xuất phát ý tốt nhưng càng sờ đầu cậu ta, tôi bị nghiện từ lúc nào chả hay.

Tóc cậu ta thật sự rất mềm.

Ngày 21 tháng 9 năm 2xxx,

Tôi cầm hộp quà được giấu kĩ trong cặp, nhoẻn miệng cười định bụng tạo cho cậu ta một sự bất ngờ trong tiệc sinh nhật tối nay.

Tối hôm đó, trước mặt mọi người, cậu ta ghì chặt gáy hoa khôi của trường hôn thật sâu.

Tôi không biết vì sao lúc đó lại cảm thấy lồng ngực khó chịu vô cùng, trời đất tối om không có một tiếng động ngoài tiếng ướt át môi lưỡi của cặp nam nữ trước mặt.

Cảm giác khi ấy thật sự rất khó chịu, đầu óc cứ quay cuồng gào lên bắt lấy cậu ấy giữ lại cho riêng mình.

Ngày 20 tháng 10 năm 2xxx

Tôi xin đổi chỗ và giáo viên chủ nhiệm mới chấp nhận ngay sau đó.

Cậu ta chặn tôi giữa đường, đỏ mắt hỏi tôi vì sao lại đi?

Chẳng lẽ tôi phải gào lên cho cậu ta biết rằng tôi thích cậu sao?

Ngày 24 tháng 12 năm 2xxx,

Trong hộp bàn tôi có một hộp quà bộc giấy gói hồng nhạt, đè bên dưới là một tờ giấy viết tay.

Với nét chữ xấu ngoằn ngoèo này, tôi không khó để đoán được chủ nhân của nó là ai.

Ngày 25 tháng 12 năm 2xxx

Tôi lại trở về ngồi với cậu ta với lí do rất lãng nhách với giáo viên chủ nhiệm.

Không có hơi cậu ta, tôi học không được.

Ngày 7 tháng 9 năm 2xxx,

Tôi bị chuyển sang lớp chọn ban tự nhiên, và tôi lại thấy cậu khóc đỏ mắt một lần nữa.

Nước mắt cậu lăn dài ướt cả tay áo tôi, cậu một bên dựa vai tôi khóc nức nở dặn tôi này nọ, tôi một bên lặng lẽ ghi tạc trong lòng.

Ngày 21 tháng 9 năm 2xxx,

Tôi hôn cậu ấy.

An bàng hoàng, đấm tôi lệch một bên hàm.

Ngày 24 tháng 12 năm 2xxx,

Năm nay hộp bàn tôi không còn gói quà hồng nhạt nữa.

Ngày 12 tháng 1 năm 2xxx,

Học sinh 12 chúng tôi buộc phải kết thúc năm học nhanh vào cuối tháng 2 để giành 3 tháng cuối chạy nước rút cho kì thi THPT quốc gia.

Tôi cố học ngày đêm chỉ để quên hình bóng cậu nhưng kí ức đôi ta hai năm qua vẫn chưa từng phai đi.

Ngày 22 tháng 6 năm 2xxx,

Trước một đêm bắt đầu cuộc chiến, tôi cầm không được lòng gửi em một tin nhắn.

Em từng nói em muốn thi đỗ vào ngành công an, muốn giống ba em bắt được thật nhiều tội phạm. Tôi chúc em ước nguyện như mong muốn, hi vọng ngày mai sẽ có một anh chiến sĩ vì nước quên mình.

Ngày 21 tháng 9 năm 2xxx,

Anh nói anh muốn làm quân y để ngày đêm bên em kề vai sát cánh chiến đấu nhưng mà anh lại quên mất lời hẹn đôi mình rồi phải không?

Anh có biết không? Ngày hôm nay em đã tròn 32 tuổi rồi đấy, em chờ anh quân y hứa cùng em năm xưa thật lâu nhưng ba mẹ em lại không kiên nhẫn như vậy, họ bắt em phải lập gia đình, phải có một thằng cu nối dõi tông đường.

14 năm rồi anh ạ, nhanh thật, anh thì mãi 18 xuân xanh còn em thì già đầu cả rồi anh ạ.

Đôi lúc nhìn anh cười thật tươi trong hình làm em xúc động muốn đánh anh một trận như ngày trước vậy, em ghen tị lắm, ghen tị anh cứ trẻ cứ mãi đẹp trai trong khi em đầu ngày càng mọc dày tóc bạc, đuôi mắt bắt đầu có nếp nhăn.

À nhắc mới nhớ, em chia tay Liễu rồi anh ạ, cô ấy hôm trước còn đến chỗ em làm đưa tận tay tấm thiệp hồng. Bạn bè ai cũng lần lượt lập gia đình, giờ chỉ còn mỗi hai đứa mình thôi đó.

Đêm nay em ngồi tính, có lẽ sang năm cũng phải lấy vợ anh à, mẹ em già rồi, bà bệnh suốt, bà trông chờ có thằng cu bi bô lắm.

Hạo à, em sẽ lấy vợ thật đó. Anh mà không ngăn em lại là em đi lấy người ta thật đó.

Ngày … Tháng … Năm 2xxx,

Em đi lấy vợ, anh nhé?

Ngày … Tháng … Năm 2xxx,

Con em 5 tuổi rồi, ngày một lớn càng giống anh như tạc, thằng nhóc thông minh lắm nhưng cũng thù dai như anh vậy.

Ngày … Tháng … Năm 2xxx,

Em hôm nay hơi chống mặt, giơ tay sờ mũi ấy vậy mà toàn máu.

Hạo, em sợ lắm, em sợ em đi rồi không ai chăm mộ cho anh nữa.

Ngày … Tháng … Năm …

Bác sĩ nói em có khối u ác tính trong đầu anh ạ, chắc có lẽ anh nhớ em rồi phải không?

Tối qua em thấy anh về, anh nói ở dưới lạnh lắm! Còn nằng nặc đòi em theo cùng, được rồi anh đừng nhõng nhẽo nữa. Em đi với anh nhanh thôi.

Ngày … Tháng … Năm …

Hoá trị đợt cuối, thằng con em dắt một người bạn đến.

Nó nói nó thương cậu bạn cùng lớp này, tổ cha nó, bộ dáng quyết liệt y như anh hồi trước vậy.

Ngày … Tháng … Năm …

Yêu anh.

Hạo.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Rất nhiều năm sau tại một nghĩa trang nào đấy, giữa một đống cỏ xanh ùm tùm là hai ngôi mộ nhỏ dựa sát vào nhau cùng tránh nắng mưa.

Mặc dù năm tháng có đổi thay, trên tấm bìa đá lạnh lẽo, tấm ảnh hai chàng trai mỉm cười đứng cạnh bên nhau vĩnh viễn luôn mãi tồn đọng tại khoảng khắc ấy, mãi không mờ phai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN