Doanh Doanh
Chương 1: Sữa chua vị dâu tây
Cấp ba là thời kì mấu chốt của việc phân hóa, trường học không khuyến khích nội trú, chỉ có số ít học sinh đã phân hóa có thể ở lại trường.
Nhà Diệp Tri Hòa cách khá xa, ngồi xe đến trường mấy bốn mươi mấy phút, bởi vậy mỗi ngày cậu phải bắt xe buýt đi học từ sớm.
Mùa đông thì gian nan, lúc ấm lên cậu sẽ dậy sớm hơn một chút.
Hôm nay là tháng năm, Diệp Tri Hòa đến trường như mọi ngày.
Sáng thứ hai phải chào cờ, chưa đến sáu giờ cậu đã ra khỏi nhà. Cha Diệp vẫn còn đang ngủ, tiếng ngáy rung trời, Diệp Tri Hòa nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đường đến trường có trồng cây hai bên, đến gần ngửi là thấy mùi cỏ cây tươi mát.
Nghe nói nó có tác dụng trấn an kì mẫn cảm của Alpha và kì động dục của Omega. Diệp Tri Hòa cảm giác cách nói đó hơi vô nghĩa, những cái cây này trừ việc xanh hơn cây cỏ bình thường thì cũng đâu có hiệu quả lung tung kia, trông chẳng khác gì những cây dương còn lại.
Diệp Tri Hòa đi qua con đường đối diện để mua bánh rán giò và cháo quẩy. Cô bán hàng đã quen mặt cậu, Diệp Tri Hòa còn chưa bước tới, từ xa cô đã kêu: “Mỏng giòn không thêm hành hở cháu?”.
Diệp Tri Hòa cong khóe miệng lên cười. Cậu cười rất đẹp, đuôi mắt cong hơi tinh ranh, trông rất khôn khéo.
Cầm bánh rán giò và cháo quẩy, Diệp Tri Hòa tới sân thể dục ăn, thường là đi một vòng đã ăn xong rồi.
Trong lớp không được phép có mùi đồ ăn, chủ nhiệm lớp cậu là một nữ Beta có khuôn mặt dài khắc nghiệt. Lời nói của bà cũng rất là khắc nghiệt, lần nào cũng thò tay ra vòng nửa vòng tròn trên đầu đám học sinh rồi nói: “Trong phòng có cái mùi gì đây, đứa nào ăn là sau này phân hóa thành mùi đó nhé!”.
Học sinh cấp ba như họ thì nhìn chung chưa đến kì phân hóa, một đám gục đầu xuống cười cười. Diệp Tri Hòa lại chẳng thấy buồn cười, cũng không muốn bị châm chọc, bèn dứt khoát ăn ở ngoài xong rồi mới về lớp.
Mặt sau sân thể dục có một mảnh vườn xanh, có ghế đá và bàn đá để ngồi. Lần nào Diệp Tri Hòa cũng không qua đó, bởi đá lạnh, trời đông ngồi thì bị lạnh mông, cậu không thích thế. Hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào lại vòng qua, bây giờ trời đã ấm, cậu lại tới sớm, không hề vội về lớp học.
Cuối cùng lại xảy ra chuyện.
Có người ngồi trên ghế đá, lại thêm một người đứng cạnh.
Diệp Tri Hòa chỉ nhận ra một người trong đó thôi, rất nổi tiếng trong trường, là một nữ sinh phân hóa sớm thành Omega, chẳng nhớ rõ tên nhưng rất xinh xắn, bao nhiêu người cảm mến.
Hướng Nguyên Khê nói cô nàng có mùi kẹo sữa.
Diệp Tri Hòa hỏi: “Thế là ngây thơ hay mạnh mẽ?”.
Hướng Nguyên Khê bị hỏi mà nghẹn họng.
Diệp Tri Hòa không ngửi được.
Theo lí thuyết thì không có chuyện đó.
Kể cả có là pheromone nhạt mùi như có như không trước khi phân hóa, thì cũng không thể không ngửi thấy gì được.
Những mùi hương ngọt ngào, hay thậm chí là mùi cay tràn ngập không trung, thơm hay không cũng lộn xộn vào nhau cả. Đây là kì thích ứng pheromone, có một số người sẽ không quen, cố ý mua thuốc ức chế có mùi hương đặc biệt rồi dán vào mũi, một khi phân hóa rồi thì sẽ không còn cảm giác ấy nữa.
Tuổi mười lăm là một cột mốc, ai cũng ít nhiều ngửi được pheromone của chính mình. Từ đầu chỉ nhàn nhạt, không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt bình thường, đến mấy ngày trước khi xảy ra sự phân hóa thì mùi pheromone sẽ càng lúc càng đậm lên, khi hoàn thành phân hóa rồi thì pheromone mới hoàn chỉnh, trở thành năng lực hướng dẫn phát tình.
Nếu trở thành Beta thì pheromone sẽ nhạt đi, không bị Alpha và Omega ảnh hưởng, trở thành Alpha thì mùi càng đậm cá tính, thành Omega thì mùi càng thơm ngọt.
Đương nhiên cũng có những trường hợp đặc biệt.
Khi ấy trường học sẽ chủ động cho học sinh trong kì phân hóa nghỉ, suốt một khoảng thời gian không cần đến trường, chỉ cần thoải mái ở nhà là được rồi.
Đây là điều mà đám học sinh thích nhất, vì đại đa số mọi người sẽ phân hóa thành Beta, bảy ngày tương đương với một kì nghỉ dài hạn.
Tới tuổi này rồi, sắp phân hóa đến nơi mà còn không ngửi được các loại pheromone trong không khí là một việc rất kì quái.
Trừ bạn tốt Hướng Nguyên Khê đã cùng chơi từ hồi còn đi nhà trẻ, Diệp Tri Hòa không nói cho ai biết cậu không ngửi được, mà “không nói cho ai biết” cũng bao gồm cả cha Diệp.
Đương nhiên trọng điểm trước mắt không phải việc ấy.
Trọng điểm là nữ sinh không biết có mùi kẹo sữa ngây thơ như thỏ con hay mạnh mẽ như đại gia này, đang nói chuyện cùng một nam sinh khác.
Nữ sinh này đã có bạn trai, mà hiển nhiên không phải cái người đang nói chuyện cùng cô nàng.
Diệp Tri Hòa nhớ rõ tên người bạn trai kia, bởi “bạn trai” thuộc ủy ban kiểm tra kỉ luật của hội học sinh.
Lúc mới khai giảng năm lớp mười, Diệp Tri Hòa chưa tính thời gian cho chuẩn, đến muộn một lần lúc khai giảng, khi ấy bị lớp mười một ghi sổ.
Đến kì nghỉ đông, Diệp Tri Hòa lại quên mất thời giờ, đến muộn ngay học kì mới, lần này người ghi sổ biến thành bạn học chung khối.
Trên đồng phục sạch sẽ của bạn trai có treo một tấm bảng nhỏ, viết là Lận Thâm – lớp 10-5.
Diệp Tri Hòa cố nhịn không nhìn nhiều, Lận Thâm có khuôn mặt rất đẹp, dù cả mặt lẫn người đều chưa nảy nở, vẫn còn dấu vết trẻ con thì cũng không khó tưởng tượng ra bộ dạng tuấn tú sau này ra sao.
Chữ viết của hắn cũng đẹp, nói với Diệp Tri Hòa: “Lớp, tên”.
Diệp Tri Hòa báo tên xong, bèn thấy hắn viết lên sổ trực tuần.
Mấy chữ ấy cứng cáp có lực, trái tim cậu hình như co rút đau đớn, phảng phất dự đoán được hình ảnh đáng sợ khi chủ nhiệm lớp chậm rì rì đẩy cửa bước vào, khoanh tay liếc cậu, câu mở đầu nhất định sẽ là: “Bạn nào đó lớp mình…”.
Nhưng cậu không thể mở miệng cầu xin được.
Diệp Tri Hòa có một đôi mắt như mắt hồ ly, đuôi mắt hướng lên trên, cười rộ lên là bớt đi mấy phần quyến rũ, còn khiến người ta cảm thấy cậu đang giấu diếm suy nghĩ gì. Thực tế thì đầu cậu trống trơn chẳng có gì hết, gan cũng nhỏ, trước sau luôn ngoan ngoãn, cả đi học muộn cũng chẳng dám.
Đó là lần duy nhất hai người họ tiếp xúc với nhau.
Lận Thâm ở mặt nào cũng ưu tú lạ thường, cũng là đối tượng thường xuyên được bàn luận trong lớp. Hướng Nguyên Khê vốn biết đủ thứ chuyện, từng nói: “Tôi thấy trừ Diêu Vân Chu ra, thì Lận Thâm cũng sẽ phân hóa thành Alpha đấy”.
Tất cả sự chú ý của Diệp Tri Hòa đều dồn ở vế trước, Diêu Vân Chu học cùng cấp hai với họ rồi cũng đến đây, là người mà Hướng Nguyên Khê thầm mến.
Diệp Tri Hòa nhớ rõ, hồi cấp hai cậu chàng từng nói: “Chờ đến khi có pheromone rồi, tôi sẽ tỏ tình với cậu ấy!”.
Cuối cùng lên cấp ba lại đổi câu khác, Hướng Nguyên Khê nói: “Chờ đến khi phân hóa rồi, tôi sẽ tỏ tình với cậu ấy!”. Diệp Tri Hòa biết được pheromone của bạn mình là hương hoa trong một lần nói chuyện phiếm, cụ thể là hoa gì, thì Hướng Nguyên Khê nói cậu chàng cũng không biết.
Thứ như pheromone đây, chủ động hỏi người khác xem mình có mùi gì không khỏi quá là kì quặc.
Nó như thể phải mông lung, chưa rõ, phải mờ ám như hai chiếc bóng như xa như gần, phải hiểu rõ trong lòng nhau mà chẳng nói ra, không thể định hình được, thế mới là tốt.
Nhưng Diệp Tri Hòa không ngửi được, Hướng Nguyên Khê chỉ có thể dứt khoát nói cho cậu biết.
Môn ngữ văn của cậu chàng không được giỏi như Diệp Tri Hòa, cách miêu tả cũng giản dị, lần nào Diệp Tri Hòa cũng nói: “Ừa, biết rồi”.
Lần nào Hướng Nguyên Khê cũng cảm thấy cậu vẫn chưa biết hẳn.
Cơ mà đâu ảnh hưởng gì.
Kì phân hóa sớm hay muộn cũng phải tới, đến khi ngửi được rồi, Diệp Tri Hòa sẽ tự biết đó là mùi hương thế nào.
Việc nữ sinh có mùi kẹo sữa hẹn hò với Lận Thâm cũng là do Diệp Tri Hòa nghe được từ Hướng Nguyên Khê.
Lận Thâm chưa phân hóa, nữ sinh kia thì đã xác định là Omega.
Tỉ lệ phân hóa thành Alpha và Omega là rất nhỏ, một Omega hiếm có như vậy lại cam tâm tình nguyện ở bên nam sinh chưa phân hóa, đúng là tình yêu đích thực.
Hành vi yêu đương như thế dĩ nhiên trường học không ủng hộ, nên yêu sớm phải lén lút.
Diệp Tri Hòa cảm thấy chẳng có gì là không tốt cả, cũng thấy từ “yêu sớm” này hơi giống với sữa chua vị dâu tay, vừa chua vừa ngọt, màu hồng và trắng quyện vào nhau sẽ thành màu hồng phấn.
Khi chưa xác định đươc giới tính thứ hai thì tớ đã thích cậu rồi, cách nói này không phải rất lãng mạn hay sao?
Vì cậu không thể ngửi được pheromone như những người khác, nên phải có một số ý tưởng kì quái lạ lùng trong đầu, điền bù vào chỗ khuyết thiếu của mình.
Diệp Tri Hòa đang ngơ ngẩn, nữ sinh mùi kẹo sữa ở đằng kia bỗng chủ động nắm lấy tay nam sinh, nam sinh thì cúi đầu xuống gần nơi gáy của cô nàng.
Mắt Diệp Tri Hòa trừng lớn, dùng túi đựng bánh rán giò và cháo quẩy che mặt mình lại, cảm thấy kiểu ngẩn ngơ này đúng là không tốt.
Mình xui thật.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của cậu, sao lại gặp phải loại chuyện này nhỉ.
Đầu Lận Thâm mọc cỏ xanh rì.
Đây là ý nghĩ thứ hai của cậu, như thể thấy được mầm cỏ xanh non đang nhú trên đầu Lận Thâm.
Đáng thương làm sao.
Diệp Tri Hòa lại lấy túi bánh rán giò và cháo quẩy che khuôn mặt đang hồng lên của mình thêm lần nữa, đa sầu đa cảm mà xấu hổ thay cho người khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!