Doanh Doanh
Chương 12: Định nghĩa của thích
Edit: Ryal
Buổi sáng khi sắp đi khỏi nhà, Diệp Tri Hòa phát hiện trên tủ giày ở huyền quan có một túi sữa. Diệp Thư vừa lúc bước vào WC, nói với cậu: “Uống sữa đi con”.
Diệp Tri Hòa quay đầu, Diệp Thư đã đóng cửa buồng vệ sinh lại, tiếng nói không rõ vọng ra: “Không phải giờ con đang nhổ giò à?”.
“Vâng”.
Tuy thời kì trổ mã chẳng hề liên quan gì đến việc uống sữa bò hay không nhưng Diệp Tri Hòa vẫn cầm túi sữa lên tay, nghĩ một lát rồi nói: “Con đi đây”.
Trong phòng vệ sinh chẳng có tiếng đáp lời.
Diệp Tri Hòa nghĩ, chắc ba mình lại ngồi ngủ trên bồn cầu rồi.
Có bài học ngay ngày khai giảng, về sau Diệp Tri Hòa ngày nào cũng rời đi thật sớm.
Cây trấn an ở hai bên đường đến trường cành lá tốt tươi, màu xanh non xen lẫn sắc lục đậm, trông vô cùng thích mắt.
Diệp Tri Hòa ngồi ở băng ghế dài trước tòa nhà thực nghiệm giải quyết nốt bữa sáng. Bình thường chỗ này ít ai lui tới, sáng sớm là có thể nghe được tiếng chim ríu rít, không khí mỏng lạnh chạm vào da thịt, cậu ngậm túi sữa ngắm những khe hở giữa tàng lá cây rậm rạp.
“Diệp Tri Hòa”.
Diệp Tri Hòa quay đầu thấy Lận Thâm đứng dưới tàng cây ấy, miệng há hốc, sữa bò rớt xuống người.
Lận Thâm: “…”.
Sao lúc đầu mình lại thấy cậu ta thông minh nhỉ.
Đúng là vẻ ngoài mê hoặc con người.
Diệp Tri Hòa nhặt túi sữa, đứng lên phủi phủi quần áo rồi quay đầu nhìn hắn.
“Sắp tập trung đầu giờ rồi, cậu không về lớp à?”.
“Tớ về ngay đây”.
“Vậy đi cùng nhau đi, tôi vừa photo bài tập xong”. Lận Thâm nói, sau tòa nhà thực nghiệm là một tiệm in nhỏ, giá rẻ hơn tạp hóa nhiều.
Hai người đi cùng nhau, Lận Thâm im lặng quá mức, đúng là chỉ tiện đường gọi cậu cùng về lớp.
“Hôm nay cậu không đi trực cổng trường à?”. Diệp Tri Hòa hỏi.
Lận Thâm nhất thời không kịp phản ứng lại lời cậu, Diệp Tri Hòa nói tiếp: “Bắt đi muộn ấy”.
“Hôm nay không phải tôi”. Lận Thâm trả lời.
Diệp Tri Hòa gật gật đầu, tay còn nắm chặt túi sữa bò kia.
Lúc lên cầu thang, Lận Thâm hỏi cậu: “Chưa uống xong à?”.
“Ngọt quá, nghỉ một lúc rồi uống tiếp”. Diệp Tri Hòa hỏi. “Cậu thích uống sữa à?”.
Lận Thâm mím môi. “Cũng được”.
Diệp Tri Hòa cười với hắn một cái.
Lận Thâm cảm giác như bị nhìn thấu, bèn mất tự nhiên quay đầu đi.
Diệp Tri Hòa quay lại chỗ ngồi, nhóc mập cùng bàn hỏi cậu: “Sao ông lại về với lớp trưởng vậy?”.
“Ờm… Không được à?”.
“Lần trước cậu ấy cũng đưa đồ uống qua đây”. Nhóc mập híp đôi mắt vốn đã không được to tròn.
Diệp Tri Hòa đợi, nhóc mập cũng đợi cậu tiếp lời, kết quả là hai người đều chẳng nói gì.
Nhóc mập không nhịn được mà mở lời: “Ông không có gì muốn nói à?”.
“Nói gì cơ?”. Diệp Tri Hòa hỏi lại.
Nhóc mập cứng họng, lẩm bẩm: “Thôi, để tôi tự thăm dò”.
Diệp Tri Hòa càng nghe càng chẳng hiểu gì.
Tiết hai buổi chiều là tiết toán của chủ nhiệm lớp, cuối cùng thầy phải đi họp gấp, bèn đổi sang tiết thể dục. Mà giáo viên thể dục cũng chẳng có mặt, chưa chạy quanh sân mà cả lớp đã được tự do hoạt động.
Nhóc mập như thường lệ mời Diệp Tri Hòa cùng đi tạp hóa, cậu lại lần nữa từ chối.
“Biết rồi, chắc ông muốn tìm lớp trưởng chứ gì”.
“Sao tôi lại phải tìm Lận Thâm?”.
Nhóc mập phẩy tay, ra vẻ tôi hiểu cả mà: “Cứ đi đi”.
Diệp Tri Hòa biết mình lại bị hiểu lầm rồi, chỉ khác là lần này còn kéo theo cả Lận Thâm nữa, đang định hỏi cho rõ ràng thì tên nhóc mập đã chạy qua phía tiệm tạp hóa.
Vì giáo viên dạy thay không quá nghiêm khắc nên Diệp Tri Hòa đi về thẳng, đến nơi mới phát hiện đã có sẵn hai ba người trong lớp, toàn các bạn học có thành tích tốt ngày thường, quay về cũng chỉ buồn chán đọc sách.
Cậu về chỗ ngồi, không dám chơi điện thoại một cách trắng trợn trong lớp học, bèn bỏ điện thoại vào quyển sách toán mà bắt đầu chơi Anipop.
Một lúc sau có người bước vào, đi thẳng xuống cuối lớp, Diệp Tri Hòa sợ tới mức tay run run. Ngẩng đầu lên mới phát hiện đó là Lận Thâm, cậu bèn theo bản năng giấu điện thoại đi, nhỏ giọng hỏi: “Giờ chẳng phải là tiết thể dục ư?”.
“Đúng”. Mặt Lận Thâm căng đét, trông tâm trạng có vẻ không tốt cho lắm.
Diệp Tri Hòa yên lặng nhét di động vào ngăn bàn: “Tớ không có chơi”.
Lận Thâm nói: “Cậu cứ chơi đi, có liên quan gì đến cậu đâu”. Nói rồi ngồi xuống hàng ghế giữa.
Diệp Tri Hòa rất nhanh chóng biết được lí do vì sao hắn lại như vậy. Bởi Vưu Tiêu Nhã đã đến, vừa bước vào lớp đã ngó nghiêng khắp nơi tìm người, thấy Lận Thâm ở phía sau bèn đi thẳng tới ngồi xuống cạnh hắn.
Diệp Tri Hòa dịch tới gần, cậu có thể nghe thấy Vưu Tiêu Nhã đang nhỏ giọng nói gì đó, đại loại là mấy câu tỏ vẻ yếu đuối.
Cậu nhanh chóng nằm bò ra bàn, dùng sách toán để che chính mình.
Xem kịch.jpg
Lận Thâm lạnh nhạt dời mắt đi, vừa đúng lúc thấy được Diệp Tri Hòa đang nghe lén.
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Tôi thấy hôm đó tôi đã nói rất rõ rồi”.
Hắn không vạch trần Diệp Tri Hòa, mà ngầm đồng ý hành vi xem trộm của cậu.
“Em cũng nói rất rõ rồi mà”. Vưu Tiêu Nhã nói. “Em sai rồi, anh đừng giận em”.
“Chị thấy cái này là giận dỗi à?”. Lận Thâm hỏi lại.
Vưu Tiêu Nhã mím môi. “Thế anh muốn em phải làm sao bây giờ? Anh không muốn gặp em…”.
Cô nàng đã cố gắng mềm mỏng, buông xuống lòng tự tôn mà chủ động làm hòa.
Lận Thâm nói: “Ừ, là tại tôi”.
Vưu Tiêu Nhã ngẩng đầu.
“Nên chị khỏi cần sang đây nữa, sau này cũng khỏi cần tìm tôi luôn”.
Vưu Tiêu Nhã đi rồi, Diệp Tri Hòa vẫn còn nằm bò ra bàn. Một lúc sau cậu mới ngẩng đầu, phát hiện Lận Thâm đang ngồi đối diện mình.
Diệp Tri Hòa: “…”.
Lận Thâm gác tay trên lưng ghế, nhẹ giọng nói: “Nghe vui không?”.
Diệp Tri Hòa chớp chớp mắt: “Tớ cũng không biết, chắc tại có duyên đấy”.
Lận Thâm nhìn cậu, giọng Diệp Tri Hòa bèn nhỏ dần. “Tớ biết, không cần thứ duyên này đâu”.
“Cũng không phải thế, chỉ là lần nào cũng xấu hổ quá”. Lận Thâm hơi bất đắc dĩ mà nói.
“Đâu phải là cậu sai, lúc yêu nhau thì việc tin tưởng đối phương không phải điều cơ bản nhất ư?”.
Lận Thâm kinh ngạc nhìn cậu.
Diệp Tri Hòa tiếp tục: “Là do chị ta thất tín, không thể trách cậu được”.
Lận Thâm nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Diệp Tri Hòa không ngừng cố gắng: “Thế cậu uống sữa bò không? Tớ mời”.
Lận Thâm: “… Thôi”.
“Uống thứ mình thích thì tâm trạng sẽ tốt mà”. Diệp Tri Hòa nghĩ nghĩ rồi bổ sung. “Chắc vậy”.
“Không cần đâu”. Lận Thâm như đang thỏa hiệp. “Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi”.
“Hở? Hổng có”.
“Không phải cậu tò mò lắm à?”. Lận Thâm hoàn toàn nhìn thấy lòng hiếu kì tràn trề của Diệp Tri Hòa. “Hỏi đi, lần này tôi sẽ trả lời cậu”.
Dù sao khi hắn chật vật nhất, Diệp Tri Hòa cũng đã thấy rồi.
“Để tớ nghĩ đã”.
“Còn cần nghĩ nữa à? Rốt cuộc cậu muốn hỏi bao nhiêu vấn đề vậy”.
Diệp Tri Hòa lại không dám hỏi nữa, Lận Thâm đành phải nói: “Được rồi, cứ nghĩ đi”.
Trong lớp còn có những người khác, thực ra họ nói chuyện rất nhỏ, phải cúi người về trước mới nghe rõ được.
Diệp Tri Hòa hỏi: “Rốt cuộc cậu phát hiện ra thế nào vậy?”.
Lận Thâm đứng lên. “Ngồi vào trong đi”.
Diệp Tri Hòa nghe lời mà ngồi sang chỗ của nhóc mập, Lận Thâm thì vào chỗ cậu.
“Nghỉ hè cùng nhau đi chơi, từ lời nói của chị ta”.
“Thông minh thật đấy”. Diệp Tri Hòa bình luận.
Lận Thâm liếc cậu một cái kín đáo mà sâu sắc.
Diệp Tri Hòa lại cười với hắn, đôi mắt cong cong.
Lận Thâm hơi hiểu Diệp Tri Hòa, cậu cười như vậy không phải để trêu ghẹo hắn, chỉ là thói quen mà thôi.
Trông thì khôn ranh đấy, thực ra chỉ là một nhóc hồ ly nhỏ bé ngốc nghếch.
“Chị ta tới tìm cậu là muốn quay lại à?”.
“Ừm”.
“Nhưng cậu không đồng ý”. Diệp Tri Hòa nghiêng đầu. “Cậu còn thích chị ta ư?”.
Lận Thâm rũ mắt. Hắn lúc nào cũng lạnh như băng, khi thắc mắc thì khóe miệng rủ xuống, giấu đi gai nhọn trong đôi mắt, dáng vẻ trầm tĩnh vẫn là cảnh đẹp ý vui, mặt mày vẫn còn nét trẻ con của một thiếu niên.
“Định nghĩa của thích là gì?”. Lận Thâm bỗng nhiên hỏi lại.
Câu hỏi này khiến Diệp Tri Hòa sửng sốt.
Cậu chưa từng vì ai mà tim loạn nhịp, không thể ngửi được pheromone, lại càng không thể cảm nhận được hơi thở của bất kì ai.
Diệp Tri Hòa biết đáp án của mình nhất định sẽ rất kì quái, nhưng cậu vẫn nói.
“Chắc là không cần dựa vào pheromone cũng thấy rung động”.
Lận Thâm ngẩn ra, sau đó mỉm cười.
Lần đầu tiên Diệp Tri Hòa thấy hắn cười.
Có vẻ câu trả lời không tệ lắm.
“Tôi chưa làm được điều ấy”. Lận Thâm nói.
Vậy là bình thường.
Cậu mới là đứa không bình thường.
Diệp Tri Hòa không nói vậy, chỉ gật gật đầu.
“Cũng có lẽ là không ngừng muốn lại gần người ấy”. Cụ thể thì tham khảo cục trứng ngốc Hướng Nguyên Khê kia kìa, lúc nào cũng muốn đến gần Diêu Vân Chu.
Lận Thâm ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Hai người chưa ôm hôn gì nhau à?”. Diệp Tri Hòa nhớ đến lời Vưu Tiêu Nhã nói ban nãy.
Lận Thâm lại trầm mặc. “Tôi chưa phân hóa mà”.
Trước khi phân hóa thì không thể làm vậy sao.
Ngây thơ quá đi mất.
Đúng là khác biệt trong thế giới ABO này.
Nhưng họ đều chưa phân hóa, Diệp Tri Hòa tự tiện kéo Lận Thâm vào cùng hội cùng thuyền, thế thì non nớt hay thận trọng chút cũng được.
Thích có thể là thứ gì đó trong sạch như nước, sờ được mà không nắm giữ được, không dựa vào sức hấp dẫn của pheromone, chỉ cảm nhận nhịp tim nhau đập nhanh dần.
Diệp Tri Hòa nở nụ cười, khác hẳn với nụ cười khi trước, mi mắt cong cong, nói với Lận Thâm: “Tớ thấy vậy cũng không tồi đâu”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!