Đoản(tổng hợp) - #6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Đoản(tổng hợp)


#6


Hôm ấy mẹ chồng đến nhà và tôi và mẹ có sảy ra cãi vã. Bà bực bội quay lưng bước ra cửa. Đúng lúc đấy chống tôi từ phòng ngủ đi ra có lẽ cũng đã nghe được một phần của cuộc nói chuyện.
Anh hùng hổ đi ra chỗ tôi. Tay trái nâng cầm tôi lên còn tay phải đưa về đằng sau rồi dùng lực và “Chát”. Cái tát vừa rồi không phải đập vào mặt tôi mà đập vào cái tay dưới cầm tôi. Tôi cũng thuận thế ôm mặt ngã xuống đất. Sau đó anh hét lên:” Phận là con thì đừng có hỗn “.
Bởi năng khiếu diễn xuất bẩm sinh tôi làm ra vẻ mặt như vừa ăn một cái tát đau đớn, mắt còn dơm dớm nước mắt. Mẹ chồng tôi thì khỏi nói rồi, bà nghe thấy tiếng tát rồi tiếng chồng tôi hét lên thì giật mình quay lại, khuôn mặt bà sững sờ nhìn thằng con trai của mình.
Bỗng có nguời đi qua tôi và cho anh cái bạt tai thật mạnh, giọng giận dữ hét vào mặt anh:” Tôi sinh con gái không phải để cho cậu đánh”.
Người đó không ai khác là mẹ ruột của tôi. Lúc đầu tôi còn thắc mắc tại sao mẹ có mặt kịp thời như sau đó mới nhớ ra là tôi hẹn mẹ sang nhà để tôi đưa mẹ đi sắm đồ cho bố.
Nói xong mẹ còn cúi xuống kéo bằng được cái tay của tôi ra xem nó như thế nào. Và tất nhiên là tôi không thể nào cho bà kéo ra được. Sau đó mẹ đưa tôi vào phòng ngủ.
Mẹ chồng tôi cũng từ từ đi tới và nói chuyện với anh. Trong lúc tôi đi vào phòng có nghe thấy hai người họ nói chuyện. Mẹ chồng bảo :“Cãi nhau thì giải quyết bằng lời, sao phải động tay động chân. Còn vũ phu vậy từ bao giờ?”.
Chồng tôi: “Cô ấy hỗn với mẹ”.
Mẹ chồng: “ Mẹ biết con thương mẹ nhưng mà con cũng không thể làm như thế được. Cũng là do mẹ sai trước cho nên cũng không thể trách con bé. Lo liệu mà xin lỗi nó”.
Tôi ở trong phòng giải thích cho mẹ về việc làm của anh ấy. Sau đó mẹ hiểu và cũng đi về. Vậy là cuộc hẹn đi sắm đồ bị rời lại.
Sau khi cả hai mẹ cùng về. Chồng tôi vào phòng ngủ. Trên mặt vẫn còn rõ bàn tay của mẹ tôi. Tôi vừa buồn cười vừa thương cho anh nên liền chạy tới, đưa tay lên xoa má anh: “ Anh có sao không? Ôi em xin lỗi nhé, em cũng không ngờ là mẹ lại tới lúc đấy”.
Anh chẳng nói gì cả mà cúi hôn tôi.
-Anh làm gì vậy?
-Mẹ bảo phải xin lỗi em!
-Để em lấy đá chườm cho anh nhé!
-Không cần chườm lạnh đâu. Chúng ta chườm nóng nhé!
-Chườm nóng?
Lúc đấy tôi còn đang thắc mắc “chườm nóng” và sau đó nhìn xuống dưới thì cúc áo của tôi bị bung ra hết áo lót cũng bị cởi. Chuyện tiếp theo thì khỏi cần nói. Bây giờ tôi mới biết hóa ra “chườm nóng” cũng là một từ nóng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN