Doạt Mị Chân
Chương 1: Xuất Thân Mù Mờ Và Cái Tên...
Doạt Yên đang ngồi nhâm nhi trà An Hoành dưới tán cây hoa đào vạn năm do chính tay nàng trồng trong vườn, nghe tiếng động quen thuộc khẽ ngước mắt. Trước mắt nàng, một nam nhân nhẹ nhàng bước tới với tà bạch y và nụ cười dịu dàng cùng mái tóc đen thướt tha thả nhẹ sau lưng hai vạn năm không hề thay đổi, nam nhân này là Tử Chân thượng thần – một vị thần mà khắp thiên địa, nhị giới Thiên – Ma không ai không biết.
“Phải, ta đến rồi!”
Tử Chân tự nhiên ngồi xuống, cũng tự nhiên mà rót trà, hương trà man mác lan tỏa, lặng lẽ uốn lượn thành một vệt khói màu hồng yêu mị.
“Trà ngon! Tay nghề pha trà của nàng ngày càng tiến bộ nha!”
Doạt Yên mỉm cười, bàn tay trắng muốt vẫn tiếp tục đung đưa chén trà.
“Phải, kĩ thuật này là do chính huynh ấy dạy ta. Huynh ấy rất thích uống trà An Hoàng.”
Câu nói vừa dứt, Tử Chân liền nhíu mày, đáy mắt hiện ra vạn tia khó chịu.
“Ngày đó, huynh ấy đã từng mong ta có thể pha trà cho huynh ấy. Vậy mà đến tận hai vạn năm sau, ta mới làm được. Ha ha.”
Doạt Yên bỗng cười lớn, trong tiếng cười lại mang đậm buồn thương, khóe mắt vô thức mà hoen đỏ. Nhưng ngay lập tức, giọng cười của nàng trở nên yếu ớt, nước mắt trào ra từng hàng cùng hơi thở mệt nhọc., tay chống xuống bàn vô lực đỡ lấy vầng tràn đang tuôn mồ hôi lạnh.
“Nàng sao thế? Sao linh khí lại yếu ớt như vậy?”
Tử Chân quàng tay ôm lấy vai nàng, nhíu mày hỏi.
“Không sao, không sao. Ta nghỉ ngơi một chút sẽ hồi phục thôi!”
Doạt Yên cười, nước mắt vẫn cứ tuôn, giọng nói phát ra vô cùng chậm chạp, yếu ớt.
“Ai làm nàng ra thế này?”
“Ai? Thượng thần, người hỏi thừa rồi! Tuyệt tình cung này của ta, ngoài người và Ngọc Đế ra, có người thứ ba có thể vào mà ra được sao?”
Tử Chân nhìn nàng xót thương. Người ôm chặt lấy nàng, cắn răng nhẹ nhàng hỏi:
“Ngọc Đế làm gì nàng?”
“Ngọc Đế làm gì ta? Ngọc Đế có khả năng sẽ đến đây sao?”
“Vậy tại sao…?”
“Không sao! Ta nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn. Thượng thần, người không cần quá lo cho ta!”
“Không được, ta sẽ ở đây chăm sóc nàng đến khi nàng hồi phục.”
Doạt Yên lập tức nhìn người, đôi mắt đau buồn ánh lên phẫn nộ, nàng tận lực đẩy người ra, tiên thể mảnh dẻ lập tức đứng lên.
“Người không cần!”
Nói rồi nàng liền chạy, chạy một đường đến điện chính của Tuyệt tình cung – Tuyệt tình điện. Thấy nàng chạy, Tử Chân khẽ ngạc nhiên, đồng thời lập tức đuổi theo nàng, nàng chạy không đầy mười bước đã bị người bắt được. Người ôm lấy nàng đau xót:
“Linh khí của nàng, sao lại cạn đến mức này?”
Nàng không nói gì, nước mắt cứ vậy không ngừng ướt đẫm khuôn mặt. Nàng biết linh khí của nàng đã yếu đến mức không còn đủ để làm những việc đơn giản nhất như là di chuyển. Nàng cũng hiểu rằng, nàng sắp chết! Nàng lại vội vã đẩy Tử Chân ra, nhưng lần này, người ôm chặt lấy nàng, cái đẩy vô lực của nàng chẳng thể làm hai người nhúc nhích.
“Tại sao nàng lại ra nông nỗi này?”
“Ta…” Nàng yếu ớt miễn cưỡng phát ra một tiếng rồi nói tiếp: “Người về đi, ta tự lo được!”
Trái tim Tử Chân khẽ nhói đau, nỗi đau đớn ngưng tụ thành giọt nước trong suốt lăn dài trên má, nhẹ nhàng thấm vào lớp áo trắng mềm mại của nữ nhân mà người yêu thương. Người đang khóc, lần đầu tiên người khóc, khóc vì người đầu tiên khiến người động lòng.
“Ta muốn cạnh nàng, muốn ở bên nàng. Ta đã chờ nàng, chờ nàng hai vạn năm rồi!…”
“Vậy người muốn bỏ cuộc ư?”
“Không, ta không bỏ cuộc, vĩnh viễn không bỏ cuộc…”
Tử Chân chưa nói hết câu, Doạt Yên đã lấy ngọc bội Nguyệt Vân của người, vận linh lực trong ngọc bội đẩy người ra, lại dùng linh lực đó biến mất trong chớp mắt.
Tử Chân cũng biến mất, len theo dấu vết của nàng, để đến nơi nàng dừng chân – điện Tuyệt tình.
Đến chính điện, Doạt Yên ho nhẹ rồi thổ huyết bởi với linh lực và thân thể hiện tại của nàng vốn dĩ không thể dùng một lượng linh lực lớn trong ngọc bội Nguyệt Vân – pháp khí của Tử Chân được, nàng là miễn cưỡng dùng nên đương nhiên có phản phệ.
Tại chính điện, đặt giữa gian phòng một bông sen lớn sắp nở tỏa ra ánh sáng hai màu lam, vàng dồi dào linh lực, đài sen giữ lấy một quả trứng trong suốt kích thước chỉ vừa bằng một đứa trẻ sơ sinh.
Vội lau vết máu trên khóe miệng, Doạt Yên lấy toàn bộ linh lực còn lại trong cơ thể mình đẩy linh lực của miếng ngọc trên tay một đường màu xanh ngọc vào quả trứng. Quả trứng tiếp thu, rất nhanh chóng ánh sáng linh lực vây quanh cũng có biến đổi thành ba màu lam, lục, vàng. Cánh sen càng lúc càng mở rộng, đồng thời Doạt Yên thổ huyết mỗi lúc một nhiều, máu nàng đã thấm đẫm vùng ngực.
Nhưng bất ngờ, một đạo linh lực chặn lại đường truyền của linh lực vào quả trứng. Doạt Yên đau đớn, bật ra, một tay che miệng, máu nôn thốc tháo. Tử Chân vội ôm lấy nàng.
“Nàng đang làm gì? Quả trứng kia là sao?”
Nàng nhìn người, đôi môi khô khốc khẽ nhếch lên, tay yếu ớt giơ lên miếng ngọc Nguyệt Vân đã nhuốm máu.
“Xin người, ta cầu xin người, sắp được rồi!… Chàng sắp được tái sinh rồi! Chỉ một chút nữa thôi… Ta xin người… Hụ…hụ…”
Nàng lại ho ra máu, nhưng lần này máu còn bắn lên người Tử Chân, người nhìn một mảng đỏ tươi trên áo, cười đau xót, nước mắt vẫn cứ rơi.
“Nàng điên rồi! Nàng điên thật rồi! Hắn đã hồn phi phách tán hai vạn năm rồi, nàng biết không? Bây giờ, nàng bất chấp như thế, hắn cũng không thể về lại cạnh nàng, không còn là con người trước kia mà nàng yêu thương nữa, nàng biết không?”
Nàng cười, vừa đáp vừa thở dốc:
“Ta biết, ta biết chàng sẽ không trở về bên ta, chàng cũng không còn là chàng xưa kia nữa. Nhưng… ta yêu chàng. Hai vạn năm trước, ta không thể cứu chàng, không thể làm điều gì cho chàng cũng là ta hại chàng khiến chàng hồn phách tan nát, vĩnh viễn không thể đầu thai, làm một kiếp người thêm một lần nữa… Bây giờ, ta làm vậy, ta không mong chàng về bên ta, ta chỉ mong chàng có một cuộc sống bình thường, một cuộc sống của một phàm nhân, để chàng được hưởng những gì chàng được hưởng… hụ… hụ…”
“Vậy có đáng không? Dùng trứng Thu Hồn, đồng nghĩa khi nàng thu được hoàn chỉnh hồn phách của hắn, nàng sẽ mất đi hồn phách của mình… Tại sao phải thế chứ?”
Nàng lại cười, đôi mắt đỏ tràn ngập tia máu ngước lên nhìn người.
“Ta xin lỗi…”
Rồi nắm chặt miếng ngọc trong tay, đẩy Tử Chân ra. Tiếp tục vận lực truyền linh lực vào trong quả trứng, Tử Chân bỗng chốc cảm thấy cả người chấn động, máu sôi lên…
“Hụ… Nàng dùng Huyết thuật…”
Người thổ huyết. Huyết thuật vốn là cấm thuật của Thiên giới, lấy máu mình nuôi pháp khí người khác, pháp khí nhận được máu sẽ dung hòa, coi dòng máu nuôi mình là chủ nhân trong một khoảng thời gian, để người cho máu tùy ý sử dụng toàn bộ linh lực và linh khí, đương nhiên lúc ấy sẽ gây phản phệ cho chủ nhân thực sự, sau sẽ phản phệ đối với người dùng thuật. Có khi một trong hai người, hay cả hai sẽ bị phản phệ đến rơi vào ma đạo. Doạt Yên biết rõ hậu quả nhưng vẫn dùng có thể thấy lần này nàng bất chấp tất cả, đã quyết định có thể hi sinh mọi thứ…
Đóa sen nhận được linh lực, cánh hoa dần mở ra, quả trứng chậm chạp lớn lên. Một đường nứt trên vỏ trứng xuất hiện, quả trứng được nuôi bằng linh lực của nàng sắp nở rồi!
Một vầng hào quang bất ngờ phát ra, nguồn linh lực cường đại xuất ra từ quả trứng gây áp lực đẩy Doạt Yên ra xa. Cuối cùng, nàng cũng thành công rồi!
Tử Chân đưa tay đỡ lấy nàng, từng giọt lệ rơi trên đôi má của người con gái.
“Tử Chân… ta có lỗi với người… Nhưng đây là chấp niệm của ta, có lẽ cũng là chấp niệm của người. Ta đã không thể buông bỏ… xin người hãy từ bỏ đi…”
Tử Chân nhìn nàng đau xót, nước mắt rơi lã chã. Nàng lại thều thào nói tiếp:
“Tử Chân… người có thể đáp ứng ta một điều cuối cùng không? Sau khi ta chết… giúp ta… giúp ta chăm sóc… bảo vệ đứa trẻ đó… được không?”
Trái tim người một lần nữa nhói lên, người ôm chặt nàng vào lòng:
“Ta sẽ không để nàng chết… sẽ không để nàng chết thế này đâu!”
Nói rồi, người lập tức miệng lưỡi giao hòa với Doạt Yên, truyền linh khí của người vào cơ thể nữ nhân người yêu thương suốt hai vạn năm qua.
Doạt Yên bất ngờ, nhưng cũng nhận ra được nguồn linh khí mạnh mẽ từ đầu lưỡi kia truyền đến, liền dùng chút sức lực cuối cùng đẩy dòng khí ngược trở lại.
Phản phệ, hai người đồng thời ho ra máu. Tử Chân nhìn nàng đau lòng:
“Ta không muốn nàng chết… không…”
Nàng nhìn người, mỉm cười dịu dàng, đưa bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ khuôn mặt người:
“Người cũng như ta… không tiếc bản thân để ta được sống… Hai ta đều mang chấp niệm không thể buông bỏ, chỉ có thể giữ lấy… Hụ… hụ… Nhưng, Tử Chân… xin người, ta cầu xin người, đừng hi sinh vì ta… Nếu người yêu ta… xin người, chăm sóc đứa trẻ đó, được không? Hụ… hụ…”
Người miễn cưỡng gật đầu. Nàng vẫn mỉm cười với người, bàn tay yếu ớt lau nhẹ khóe mắt người.
“Cảm ơn người… Tử Chân…”
Giọng nói nàng nhỏ dần, ngón tay nhỏ bé vừa chạm vào giọt lệ đọng trên mi người liền dần tan biến. Cơ thể nàng từ từ hóa bụi lan tỏa trong không khí, linh hồn vỡ vụn, người con gái trong vòng tay người trong giây lát đã biến mất không vết tích chỉ còn lại lớp lam y đẫm máu và tiếng nói còn vang trong tâm người…
“Doạt Yên… Yên Nhi… Ta yêu nàng…”
Tiếng nói bất lực của người vang lên trong gian điện vấy máu hòa vào tiếng khóc trẻ con đã cất lên từ bao giờ…
*****
Tử Chân bế đứa bé vẫn đang khóc thét từ quả trứng ra, đóa sen lập tức khép lại, thu nhỏ trở về một bông sen bình thường. Người lấy tấm áo của Doạt Yên quấn quanh người đứa trẻ rồi đưa nó đi mà chẳng buồn dỗ dành.
Người về Tử cung, đại đồ đệ Tử Thực và nhị đồ đệ Tử Hoa của người đang tưới Song Dương hoa lập tức nghiêm chỉnh cúi người hành lễ:
“Sư phụ, người về rồi!”
“Ừ, ta về rồi!”
Tử Chân vừa nói dứt câu, Tử Hoa đã tiến tới cạnh người, nhìn thẳng vào đôi mắt của sư phụ với viền mi hoen đỏ rồi cúi xuống, ánh mắt gian manh dừng trên cơ thể đứa trẻ.
“Sư phụ, con thật nhìn người với con mắt khác!”
“Con mắt khác?” Người nhíu mày hỏi.
“Phải a~ Không ngờ người như vậy mà lại giấu bọn con lấy vợ sinh con ở bên ngoài a~” Tử Hoa vừa nói, vừa cười nhưng hai tay lại ôm mặt giả vờ khóc.
Tử Thực thấy vậy cũng đến bên, vỗ vai vị sư đệ nghịch ngợm này mấy cái rồi nhu mì hỏi, đôi mắt hướng đến chăm chú nhìn đứa bé đang khóc thút thít trong lòng Tử Chân:
“Sư phụ, đứa trẻ này là…?”
Người lạnh nhạt đáp, đồng thời trao đứa trẻ cho Tử Thực:
“Là con của một bằng hữu của ta. Hôm nay, nàng đã quy vị rồi nên nhờ ta chăm sóc nó.”
“Bằng hữu của sư phụ?” Tử Hoa đang giả lai mếu máo thì quay ngoắt thắc mắc.
Tử Chân không trả lời, Tử Thực thì vừa nhận được đứa trẻ đang khóc từ tay sư phụ liền chơi đùa, dỗ dành không để ý nên Tử Hoa nói tiếp:
“Không phải con của sư phụ sao?”
Câu nói vừa phát ra không lớn, không nhỏ nhưng lập tức thu hút sự chú ý. Tử Chân và Tử Thực đều nhìn hắn, có phải hắn nói sai cái gì không?
“Tiểu Nhị, đệ đang nói gì thế? Sao có thể là con của sư phụ được?” Tử Thực khẽ cười, liếc mắt nhìn sư phụ hàn khí tỏa ra, nhanh chóng kéo tay Tử Hoa, bấm vào bàn tay hắn một huyệt đau điếng nhưng hắn chỉ khó hiểu nhìn lão Đại khẽ kêu “a” một tiếng, rồi như hiểu ra gì đó liền câm nín.
“Sư phụ, đứa bé này tên gì ạ?” Tử Thực nhẹ nhàng hỏi, nói ra thì có vài phần khép nép đến cẩn trọng.
Mắt Tử Chân bất giác lộ vài tia bất ngờ, rồi nhanh chóng trở lại u ám đáp:
“Nó chưa có tên.”
“Ể? Chưa có tên sao? Vậy để đệ đặt cho nó cho…a…”
Một lần nữa, cảm giác đau điếng ở tay Tử Hoa lại xuất hiện.
“Đệ im lặng một chút thì ai nói đệ câm à?” Tử Thực rít răng nói nhỏ, mặt bày ra một vẻ đe dọa kinh người.
Tử Hoa, miễn cưỡng cắn môi im lặng.
“Vậy…”
“Con và các sư đệ lấy đại một tên gọi nó cũng được. Xếp một phòng trong cung cho nó. Con tự lo liệu, ta muốn nghỉ ngơi.”
Nói rồi, chưa để ai phản ứng, vị thượng thần liền biến mất trong làn khói.
Hai sư huynh đệ há miệng nhìn theo, bất cứ lời gì cũng không kịp phát ra khỏi miệng.
Hoàn hồn, Tử Thực khẽ thở phào, buông bàn tay đỏ ửng của Tử Hoa ra, nhẹ nhàng tận tâm cưng nựng đứa bé trên tay.
Tử Hoa thoát khỏi cái trạng thái bị sư huynh giữ khư khư vội vàng ôm lấy bàn tay xuýt xoa, thổi phù phù.
“Lão Đại, huynh có cần mạnh tay thế không?”
“Cần! Đệ đáng bị thế!” Tử Thực chẳng quan tâm thản nhiên đáp.
“Đáng gì mà đáng? Rốt cuộc vì sao huynh muốn đệ yên lặng chứ?” Tử Hoa giãy nảy.
“Đệ không hiểu à? Ta tưởng đệ hiểu rồi?” Tử Thực nhíu mày nhìn nam nhân thanh tú với dáng người thư sinh bày ra vẻ mặt thiên địa cái gì hắn cũng biết trước mặt.
“Ta có sao? Mà, lão Đại, tốt nhất huynh đừng ra vẻ thần bí nữa, nói luôn một lèo đi!”
“Vậy là không hiểu. Vậy coi như ta chưa nói gì đi! À, mà không nói chuyện này nữa, vào trong đi!”
Chẳng cần chờ phản hồi, Tử Thực đã xoay người bước đi. Tử Hoa thấy sư huynh đi cũng đi theo, cái đầu gỗ của hắn quên luôn chuyện câu hỏi của hắn vẫn chưa có câu trả lời.
“A, ta biết rồi!”
Đi được hai ba bước, Tử Hoa bỗng reo lên làm Tử Thực giật mình, quay đầu sang bên cạnh mà trừng mắt.
“Đệ yên lặng một chút không được à? Ta đang dỗ tiểu đệ đệ nín khóc đấy!”
Tử Hoa ngớ người, “ờ” một tiếng rồi nói, giọng thật nhỏ:
“Ta biết rồi, huynh không cho ta nói vì sư phụ tâm trạng không được tốt phải không?”
“Đệ biết rồi à?”
“Tất nhiên, đệ thấy mắt sư phụ hơi đỏ, hơi sưng, chắc là đêm qua ngủ không ngon giấc, trông thần sắc cũng nhợt nhạt hơn vài phần. Lát nữa đệ làm canh tâm sen tẩm bổ cho người mới được.”
Tử Thực nhìn nhị sư đệ của mình, mỉm cười dịu dàng:
“Ừ, đệ tinh mắt thật!”
Rồi như nhớ ra điều gì, tiếp tục nói:
“À, sao lúc nãy đệ lại nói tiểu đệ đệ là con của sư phụ?”
“Bởi vì trong cơ thể nó có linh khí của sư phụ.”
“Linh khí của sư phụ?” Tử Thực cau mày.
“A… Cũng không hẳn, trong cơ thể nó có ba loại linh khí luân chuyển. Một mang màu lục của nữ nhân, một màu lam của sư phụ, còn một loại có màu vàng rất kì dị, nó như đang hòa hợp hai loại linh khí kia. Nên đệ nghĩ, loại màu vàng chắc là của tiểu đệ đệ, màu lục là của mẫu thân nó, còn màu lam…”
Tử Hoa mải miết giải thích suy luận sắc bén của hắn, Tử Thực cũng chăm chú vừa đi vừa nghe nhưng đến đoạn này liền ngắt lời:
“Gia tộc Thấu Linh của đệ cũng tiện ghê, không cần dùng thuật cũng biết được linh khí của người khác thế nào!”
“Tất nhiên! Vì vậy, gia tộc đệ mới được phong tướng, làm việc ở chiến trường mà, không cần lượng lớn linh lực cũng biết kẻ thù mang loại linh lực nào để khắc chế.”
Tử Hoa hớn hở khoe, Tử Thực theo đà cũng cười, nói:
“Còn chuyện kia, ta có nghe qua tiểu Tứ nói, trong người của trẻ con mới sinh chỉ có linh khí của mẫu thân và của bản thân nó chứ không có linh khí của phụ thân. Trong người tiểu đệ đệ có linh khí của sư phụ, chắc là đệ ấy sinh ra yếu quá nên sư phụ truyền cho đệ ấy chút linh khí thôi!”
“A, thảo nào lúc ấy nói, sư phụ lại biểu hiện như vậy! Đúng là hiểu nhầm tai hại!”
“Ừ!”
Tử Thực khẽ thở phào, cũng may, mắt của tên sư đệ đầu gỗ này lâu lâu mới dùng một lần nên có lẽ là chưa nhìn rõ, với kiến thức về oa nhi cũng nông cạn, cộng với cái não để trên đầu chỉ để cho có kia không thì hắn sao có thể lừa Tử Hoa dễ như thế được!
“Oa, oa, oa, tiểu bảo bối, tiểu bảo bối~”
Tử Nam – tam đồ đệ thấy lão Đại bế đứa trẻ vào trong sân liền chạy như bay đến reo lên. Đồng thời Tử Đào – ngũ đồ đệ, cũng là đệ tử cuối cùng của Tử Chân thượng thần, người ít tuổi nhất ở Tử cung chạy đến.
“Lão Đại, huynh kiếm đâu ra một tiểu bảo bối đáng yêu thế này? Họ hàng của huynh à?”
“Không, là sư phụ mang về.”
“Sư phụ mang về? Chuyện lạ nha! Không phải người nhặt trên đường đem về chứ?”
“Bậy bạ!” Lão Đại gắt lên. “Là con của một bằng hữu quá cố của sư phụ! Tiểu Tam, sau này bỏ ngay cái tật suy diễn đó của đệ đi!”
Tử Nam cười cười, đưa ngón trỏ vào xoa xoa đôi má mũm mĩm trắng mịn của đứa trẻ tâm đắc:
“Đúng là mịn như da em bé! Da, thật mịn quá!”
“Đúng a~ Quả thật là vô cùng mềm mịn!” Tử Đào cũng bắt chước sư huynh sờ sờ, thuận miệng đế thêm.
Thấy hai sư đệ có vẻ rất thoải mái, thích thú, Tử Hoa cũng đưa tay đến khuôn mặt tròn tròn nằm hẳn trong lớp khăn quấn thơm tho, nhưng ngay khi da thịt hai người vừa tiếp xúc, đứa trẻ vốn đã nín khóc bỗng chốc khóc thét lên, nước mắt tràn ra không thể kiểm soát. Tử Thực trong giây lát ngạc nhiên rồi dần chuyển sang trạng thái tức giận.
“Tiểu Nhị! Ta đã tốn bao công sức mới dỗ nó ngủ, vậy mà đệ…”
“Sao bỗng dưng tiểu bảo bối lại khóc như thế?” Đầu Tử Đào quay tứ tung hỏi.
“Cái này…”
“Nó ngừng khóc rồi!”
Tử Nam đang định nói lên suy đoán của mình thì đứa trẻ ngừng khóc, chính là sau thời khắc mà Tử Hoa bỏ ngón tay ra khỏi da mặt nó.
“…có phải là do tiểu bảo bối ghét Tử Hoa không?” Tử Nam nói tiếp.
“Hả? Không thể nào! Tiểu Tam, tốt nhất đệ đừng có suy diễn!” Tử Hoa giãy nảy.
Câu nói của nhị sư huynh này vừa dứt thì bốn cặp mắt xung quanh đã nhìn hắn xòng xọc, ánh mắt lộ ra tiếu ý.
“Ta chứng minh cho các người thấy!”
Tử Hoa tức giận nói, tay đồng thời giằng lấy đứa bé trong Tử Thực. Đúng như dự đoán đứa trẻ càng khóc to hơn, rồi khi hắn đặt lại chỗ cũ thì ngay lập tức lại ngừng. Hắn đỏ bừng mặt xấu hổ, suốt hai vạn năm hắn đã sống thì đây là lần đầu tiên hắn xấu hổ. Tử Hoa hắn, không chỉ là nhị đệ tử của thượng thần Tử Chân vang danh nhị giới mà còn là con trai thứ ba của gia tộc Thấu Linh – Thấu Hải phong lưu đa tình với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt xanh ngọc, hàng mi dài ánh lục rũ xuống; làn da trắng mịn màng và mái tóc trắng dài thướt tha cột cao bởi dải lụa xanh làm mê lòng không chỉ nữ nhân mà nam nhân cũng thầm ngưỡng mộ. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ đặc thù của gia tộc thì hắn tự hào nhất chính là điều này… Vậy mà bây giờ… lại có người kì thị hắn… dù chỉ là một đứa trẻ nhưng…
“Tiểu tử thúi! Đợi đấy, sau này ta sẽ xử lý ngươi!” Tử Hoa thẳng tay chỉ vào đứa trẻ đã khô nước mắt hét lớn rồi bậm bịch chạy đi chỗ khác. Mấy con người còn lại, mắt lớn mắt bé nhìn nhau phụt miệng cười. Sau một hồi nét mặt mới trở lại nghiêm chỉnh. Tử Hàn- Tiểu Tứ nhẹ nhàng bế đứa trẻ đang cựa quậy khó chịu mà âu yếm, nhỏ giọng nói:
“Để đệ ru tiểu bảo bối ngủ rồi tiếp tục nhé!”
Nói rồi chẳng cần ai đồng ý, Tiểu Tứ đã cất giọng ca, ngâm nga một giai điệu không lời, mềm mại uyển chuyển, thấm vào tai người tựa như dải lụa bồng bềnh êm dịu. Giọng hát trong veo, trầm ấm hòa vào không gian đưa đứa trẻ dần chìm vào giấc ngủ, khóe môi chúm chím hồng phấn khẽ nhoẻn lên, khuôn mặt vô ưu, xinh đẹp toát lên vẻ đáng yêu, mê hồn của một tiểu thiên sứ với cỗ linh khí ôn hòa. Vẻ đẹp ấy làm tất cả bốn đệ tử của Tử Chân thượng thần uy danh ngây ngất đắm chìm. Đứa trẻ mang vẻ đẹp này là Doạt Mị Chân, cái tên vô tình được ghép từ tên ba vị thần đã sinh thành ra nó. Doạt – Mị – Chân.
-End chương 1-
Tác giả: Nguyệt Nguyệt Sinh Thu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!