Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực
Quyển 1 - Chương 44: Bắt cóc
Tháng mười hai, tuyết lớn bay tán loạn, mờ mờ bao trùm lên cả ngọn núi Ni Nhã Mãn, rốt cuộc Hoàng Thái Cực cũng đề xuất với tôi muốn về Hách Đồ A Lạp.
Tôi chăm chú nhìn hắn, không hề nói lời nào, chỉ xoay lại dặn Cát Đái giúp hắn chỉnh đốn hành lý.
Hắn yên ổn ở bên tôi hai tháng, cuối cùng vẫn phải trở về vòng xoáy không ngừng phân tranh kia.
“Vào cuối năm ta đến đón nàng về.” Hắn quan sát tôi, nhẹ nhàng nói.
Tôi ảm đạm cười: “Kỳ thực nơi này thanh tỉnh, ở đây cũng không có gì không tốt.”
“Đúng là không có gì không tốt……” Đôi mắt hắn u ám, “Nhưng ta hy vọng nàng có thể ở Hách Đồ A Lạp……có nàng ở đó, ta mới cảm thấy yên tâm.”
Trước khi rời đi, hắn bỗng xoay người lại, dùng sức ôm lấy tôi, sau đó không nói chữ nào, buông ra trực tiếp rời đi.
Mắt tôi có chút cay cay, không biết vì sao dạo gần đây càng lúc càng đa sầu đa cảm. Tôi nhanh chóng vứt bỏ cảm xúc bi thương, chuẩn bị tìm chút việc làm để bổ khuyết vào cõi lòng mất mác phiền muộn của mình.
Lúc này Cát Đái chầm chậm sải bước vào, tôi vừa thấy nàng, vội nói: “Mau, lấy thịt nai năm trước chúng ta ướp ra, hôm nay trời lạnh, hai ta uống chút rượu cho ấm.”
“Cách cách!” Vẻ mặt nàng đau khổ nói, “Nơi này đâu phải là Hách Đồ A Lạp, làm gì có thịt nai khô để mà lấy chứ? Hiện tại chỉ có một con nai sống, là do bát a ca mới bắt hôm qua, ném vào phòng bếp giờ vẫn còn chưa được xử lý sạch sẽ đâu.”
“A……” Tôi ngây ngốc cười, “Vậy à? Ta nhất thời quên mất.”
Thấy nàng vẫn gục mặt, tựa như lòng đang ngổn ngang, một bộ dáng mặt ủ mày chau, tôi không khỏi thấy kỳ quái hỏi: “Em sao vậy?”
Nàng ngẩng đầu liếc mắt xem xét tôi, rồi cúi đầu, giây lát sau lại ngẩng đầu lên: “Tối hôm qua thị vệ truyền tin cho gia, nô tài biết được……”
Nàng nói một câu không đầu không đuôi nhất thời làm tôi bối rối.
“Cách cách, thị vệ kia nói bối lặc Ân Cách Đức Nhĩ của Ba Ước Đặc bộ, thuộc Khách Nhĩ Khách, Mông Cổ cùng bối lặc tứ bộ đồng loạt đến Hách Đồ A Lạp.”
“Đợi……đợi chút, cái gì cùng cái gì?” Một dãy những danh từ lạ lùng khiến tôi thấy mơ hồ, tôi chậm rãi tiêu hóa, chỉ nghe hiểu được năm chữ. “Mông Cổ Khách Nhĩ Khách……”
“Cách cách người vẫn chưa hiểu ạ?”
Tôi đương nhiên là không thể hiểu được! Tôi có phải người của nơi này đâu! Nhiều năm như thế, trong tai đầy rẫy những danh từ cổ quái hiếm lạ, tôi khó khăn lắm mới nghe hiểu được mối quan hệ phức tạp giữa Hỗ Luân Nữ Chân, Dã Nhân và Kiến Châu, hiện tại sao lại xuất hiện thêm bộ lạc Mông Cổ kỳ quái? Việc này thật sự là muốn lấy mạng người khác mà!
Mông Cổ hiện tại là cục diện như thế nào? Trước mắt tôi chỉ nghe nói, nơi đó có một thiếu niên tên Lâm Đan, trạc tuổi với Hoàng Thái Cực, hai năm trước đăng vị thành đại hãn của đại Đại nguyên đế quốc Mông Cổ.
Các bộ Mông Cổ lúc này hẳn là đang nằm dưới sự thống trị của đại hãn? Tuy rằng các bộ lạc đều có thủ lĩnh bối lặc riêng, nhưng quan hệ cũng giống như quân chủ và chư hầu.
Quên đi, tôi nhứt đầu rồi, vấn đề nội bộ Mông Cổ còn phức tạp hơn Nữ Chân.
“Cách cách——” Cát Đái hô to một tiếng kéo thần trí đang phiêu bạt phương xa của tôi trở lại, vẻ mặt nàng lo lắng nắm chặt cánh tay tôi, tôi loạng choạng, “Cách cách! Lẽ nào người không sốt ruột chút nào sao? Người thật không để ý đến bát gia chút nào sao? Cách cách——”
“Gì đây……”
Sắc mặt Cát Đái dần tái đi, thất vọng đến cực điểm buông tay ra, quỳ xuống: “Nô tài đáng chết!”
“Cát Đái, em đang nói gì vậy? Không nên hở một tí là lại nói đến sống chết, em biết rõ là ta không thích nghe từ đó……”
“Cách cách quả nhiên vô tâm……cách cách……” Bả vai nàng run rẩy, bỗng nhiên ủy khuất thương tâm khóc lên, “Bát gia đối với cách cách tốt như vậy, mà cách cách lại thờ ơ, nửa phần cũng không đặt bát gia vào trong lòng……nô tài bi ai thay bát gia……”
“Cát Đái……” Tôi líu lưỡi, đầu mờ mịt.
“Lúc này bát gia bị triệu trở về thành, chắc chắn đã bị bối lặc gia chỉ hôn với vị cách cách Mông Cổ nào đó rồi, chẳng lẽ như thế người cũng không để ý sao? Lòng của bát gia……”
Cách cách Mông Cổ? Hoàng Thái Cực?
Muốn Hoàng Thái Cực lấy cách cách Mông Cổ?
Đầu tôi có chút mơ hồ! Sao tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, Thanh Thái Tông trong lịch sử, thê tử của ông không phải chính là người Mông Cổ đấy sao? Hiếu Trang Thái Hoàng Thái Hậu tiếng tăm lẫy lừng thời Khang Hy……
Tim tôi có chút thắt lại! Thì ra……nhanh như vậy! Hai tháng trước tôi vẫn chẳng hề để ý mà lấy hôn sự của Hoàng Thái Cực ra để trêu đùa, thế nhưng khi phát hiện chuyện vui này sắp thành sự thật, tôi không khỏi cảm thấy khó chịu, ngực như bị đè một tảng đá nặng nề.
Cát Đái vẫn còn đang khóc lóc kể lể gì đó, nhưng tôi không hề nghe thấy gì, chỉ mờ mịt tìm ghế dựa ngồi xuống, ngơ ngác nhìn chiếc giường cổ đơn sơ.
Hoàng Thái Cực……muốn thành hôn!
Hắn muốn thành hôn!
Hắn……quả nhiên đã trưởng thành!
Về sau……quả nhiên không thể ngủ chung được nữa……
Ni Nhã Mãn là một vùng núi hoang vắng, tôi ở xa không có con đường nào có thể liên lạc thư từ với Hoàng Thái Cực, hắn đã đi ba ngày rồi, không chịu nổi việc Cát Đái đau khổ cầu xin, liền bảo nàng về Hách Đồ A Lạp nghe ngóng tin tức.
Lúc này đã là ba ngày sau, vẫn không có tin tức, việc này không khỏi làm tôi càng bắt đầu lo cho an nguy của Cát Đái, nghĩ rằng trước đó thật không nên để một tiểu cô nương đơn thân trở về, nếu có gì bất trắc, vậy thì phải làm sao đây.
Càng nghĩ càng khó yên lòng, vì thế nằm trên giường trằn trọc trăn trở, chỉ chờ đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên vào, tôi từ trên giường nhảy dựng lên, liên tục gọi: “Âm Cát Nhã! Tắc Nhạc!”
Gọi vài lần, không thấy hai nha đầu ấy tiến vào, vội cuống cuồng mặc quần áo xuống giường, vọt đến mới vừa kéo cửa hở ra, đột nhiên cửa từ bên ngoài bị người khác mạnh mẽ đẩy vào, tôi bất ngờ chưa kịp phòng bị liền bị xô ngã trên đất, đang muốn oán hận vài câu, bỗng nhiên trước mắt tối sầm.
Một bao bố chụp xuống đầu tôi, trói chặt tôi lại.
“Ai? Làm……” Miệng bị một bàn tay to bịt lấy, mũi ngửi được một mùi thịt dê nồng nặc.
Ngay sau đó cách một lớp túi, một miếng vải vừa rộng vừa dày quấn miệng tôi lại, tuy có thể nói lầm bầm vài tiếng, nhưng cũng không thể hét to. Tay chân sau đó cũng rất nhanh bị trói lại, tôi bị đóng gói thành một cái bánh ú, không thể động đậy.
Tôi sợ hãi giãy giụa, trong cổ họng ú ớ gào thét.
Kẻ nào?! Là ai lớn mật như thế?
Tôi bị lật lên khiêng ra khỏi cửa, bảy rẽ tám quẹo, sau khi xốc lên xốc xuống một đoạn đường dài, chợt nghe thấy một âm thanh chói tai hỏi: “Thuận lợi chứ?”
Kẻ khiêng tôi không lên tiếng, có lẽ đang gật đầu, sau đó âm thanh vừa rồi cười khà hai tiếng: “Đây chính là đệ nhất mỹ nữ đó sao?”
Cách bao bố, một bàn tay đang mơn trớn khuôn mặt tôi.
“Ưm, ưm……”
“Đừng xằng bậy! Nàng không phải người mà ta và ngươi có thể đụng vào……không muốn sống nữa sao?”
“Chậc chậc……đáng tiếc.”
“Những người khác đâu……”
“Đều đã xuống núi rồi……”
“Chúng ta cũng đi mau đi, chắc bối lặc gia đang sốt ruột chờ.”
“Được!”
Một mạch chạy như bay, có thể nhìn ra được người bắt cóc tôi đang rất nóng vội, tôi bị xốc đến thất điên bát đảo, đầu óc lại nhớ đến “Bối lặc gia” được nhắc đến trong đoạn trò chuyện vừa rồi.
Bối lặc gia?!
Bối lặc gia nào?!
Ở tại thế giới này cái gì cũng thiếu, nhưng thứ không thiếu nhất chính là bối lặc gia! Trong số những người tôi biết rõ, dường như ai cũng là bối lặc gia!
Rốt cuộc là ai đây?
Lo sợ bất an mà suy nghĩ một hồi, sau cùng khi tôi xác thực được rằng mình bị ném vào sau xe ngựa, tôi mới đơn giản áp chế nỗi sợ hãi trong lòng xuống.
Mặc kệ! Là bối lặc gia nào phái người bắt tôi cũng mặc kệ, mục đích cuối cùng không ngoài cướp sắc đẹp cộng thêm cướp danh lợi, hắn chung quy sẽ chưa đến nỗi giết tôi——nếu thật sự muốn giết tôi, thì lúc ở trên núi tay sai của hắn đã sớm một đao làm thịt tôi rồi.
Yên tĩnh——
Tôi biết trong phòng này có người.
Chỉ là hắn không nói lời nào, ngay cả hô hấp dường như cũng cố ý ngừng lại, vô thanh vô thức.
Cách lớp bao bố dày, qua thời gian dài không được hít thở đủ khí, tôi bắt đầu cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch, tầm mắt có chút mơ hồ, tay chân bị trói quá lâu, huyết mạch không điều hòa khiến cơ thịt cứng đờ.
Nhưng……người đang tồn tại trong phòng này, trước sau vẫn không hề có động tĩnh gì.
Rốt cuộc hắn muốn trói tôi bao lâu?
Trong lòng âm thầm sinh ra hận ý, nếu có thể, tôi thật muốn túm lấy mà tát cho hắn hai bạt tai!
Đáng tiếc, việc này chỉ có thể là vọng tưởng! Bởi vì giờ phút này người bị đặt trên bản đao đợi làm thịt ấy, là tôi! Mà người cầm đao, là hắn!
Sức chịu đựng của trận đấu này, thật không thể so với việc tra tấn người thông thường được.
Vô luận thế nào, tôi ngoài sáng, hắn trong tối, người bị thiệt luôn là tôi.
Đầu chợt lóe lên tia sáng, bỗng nhiên người tôi dần mềm đi, từ trên ghế ngã xuống đất.
Ngất là giả, nhưng ngã lại là hàng thật giá thật, không dám để bản thân sai sót nửa phần——nửa người đập mạnh xuống mặt đất lạnh băng, đau đến tôi cắn răng chịu đựng, trong mắt thiếu chút nữa ứa lệ.
Quả nhiên không bao lâu, tiếng bước chân vội vã đến gần, sau đó tôi được một đôi tay bế lên.
“Bố Hỉ Á Mã Lạp!” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai tôi, thanh âm thật xa lạ.
Hắn liên tục gọi tên tôi ba bốn lần, rốt cuộc xác thực tôi đã hôn mê, bắt đầu động thủ cởi bỏ dây thừng trói tay chân tôi.
Sồn soạt……bao vải bị lấy ra, ánh sáng chói rực chiếu lên mặt tôi, tôi căng thẳng khiến tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
“Bố Hỉ Á Mã Lạp……” Người nọ phát ra tiếng hô kinh hỉ, gắt gao ôm tôi vào trong lòng, tôi có thể cảm giác được râu cứng trên cằm hắn chân chích trán tôi, quét lên làn da tôi vừa ngứa vừa đau.
Là ai? Hắn rốt cuộc là ai?
Tiếng hít thở trên đỉnh đầu ngày càng nặng nề, một bóng mờ bao phủ lên tôi……tôi bỗng chốc mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hắn thình lình bị tôi dọa sợ, trong thần sắc bối rối xen lẫn xấu hổ cùng chật vật, trên khuôn mặt ngăm đen của hắn hiện lên chút tránh né.
“A……” Sau đó, hắn cong miệng cười ra tiếng, “Thật là một nữ tử thông minh.”
So với hắn, tôi lại càng kinh ngạc không kém. Phổi hít vào một ngụm khí lạnh, tôi hoảng sợ thất thanh: “Bái Âm Đạt Lễ!”
Nam nhân trước mắt này, lại là Bái Âm Đạt Lễ bối lặc Hỗ Luân Huy Phát bộ.
“Nhiều năm không gặp, nàng lại càng xinh đẹp như thế……” Ánh mắt hắn chòng chọc nhìn khiến cả người tôi không thoải mái, tôi đề phòng dịch về phía sau, bảo trì một khoảng cách nhất định với hắn.
“Ông có biết ta là nữ nhân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích không?” Tôi lớn tiếng quát hỏi.
“Ha!” Hắn lạnh lùng cười, “Chuyện này, cả Liêu Đông chỉ sợ không mấy ai không biết. Nhưng……thế thì sao?” Hắn dùng hai ngón tay hung hăng đùa giỡn cằm tôi, ánh mắt âm u quái gở, “Đừng nói đến việc hắn chưa cho nàng danh phận, cho dù đã thu nàng vào phòng thì thế nào? Giờ phút này nàng ở trong tay tay, thì là người của ta!”
Tôi rùng mình một cái, Bái Âm Đạt Lễ nhìn tướng mạo trung hậu như thế, nhưng kỳ thực trong xương cốt là một cỗ hung ác nham hiểm, ngay cả nói chuyện cũng có vẻ kỳ quái, nắm không được hỉ nộ của người này.
Tôi không dám mạo hiểm suy đoán tâm tư hắn, đành phải tráo trở, làm bộ hoảng sợ thét chói tai: “Ông sao có thể làm càn vô lễ như thế? Ông chớ quên, hiện nay Huy Phát đang cầu Kiến Châu, mà ông lại bắt cóc ta đến tận đây, rốt cuộc ông muốn gì?”
“Hừ.” Hắn nhẹ nhàng cười, “Trước khác nay khác, quả thật là ta từng hướng đến Nỗ Nhĩ Cáp Xích mà cầu viện, muốn hắn giúp ta tấn công Diệp Hách, đoạt lại nô lệ và tài sản của ta, thậm chí không tiếc cử con ta đến làm tin, nhưng thế thì sao? Hiện giờ ta không cần phải làm việc đần độn đó nữa……” Hắn đưa tay xoa hai má tôi, tôi chán ghét né tránh, hắn cũng không muốn để ý, vẫn mỉm cười quan sát tôi, sâu trong đáy mắt như có một ngọn lửa u ám đang thiêu đốt.
“Ông muốn dùng tôi làm con tin để áp chế Nỗ Nhĩ Cáp Xích? Ông mơ mộng ít thôi! Nỗ Nhĩ Cáp Xích sao lại vì một nữ nhân mà……”
“Hắn có thể hay không đã là chuyện khác rồi.” Bái Âm Đạt Lễ sáp đến gần tôi, tươi cười ái muội đầy cổ quái, “Nàng có biết, ca ca Bố Dương Cổ của nàng vì e ngại ta sẽ liên hợp Kiến Châu tấn công Diệp Hách, đã hứa chỉ cần ta đồng ý lui binh, không chỉ nguyện đem nô lệ phản bội trả về Huy Phát, mà còn nguyện đem Bố Hỉ Á Mã Lạp nàng——gả làm vợ ta!”
Đoàng! Tim tôi lệch nhịp!
Bố Dương Cổ! Lại là Bố Dương Cổ! Rốt cuộc hắn xem tôi là thứ gì? Một vương bài lợi thế trong lòng bàn tay, mọi lúc mọi nơi đều có thể xem như một mồi như mà ném ra?
Tôi cười lạnh: “Bố Dương Cổ dựa vào cái gì làm chủ ta? Hắn ném ta ở Kiến Châu không quan tâm đã bao nhiêu? Hiện giờ hắn dựa vào gì lại khoa tay múa chân với ta?”
Vẻ mặt Bái Âm Đạt Lễ đầy kinh ngạc cùng cổ quái quan sát tôi một hồi lâu: “Hắn dựa vào gì à? Dựa vào hắn là huynh trưởng của nàng, dựa vào Nỗ Nhĩ Cáp Xích bội ước chưa từng lấy nàng qua cửa, hiện giờ lại để Ô Lạp Na Lạp thị kia làm đại phúc tấn, hoàn toàn nâng địa vị Ô Lạp lên, miệt thị tôn nghiêm Diệp Hách. Chẳng lẽ nàng đã quên, ngày nào chưa gả, thì nàng vẫn phải nghe theo Bố Dương Cổ……”
Tôi ngẩn ngơ kinh ngạc, sau đó liền hiểu rõ. Phải rồi, tôi sao lại quên, địa vị của nữ tử nơi đây không cao, từ khi sinh ra đã không có tự do, vì phải phụ thuộc vào tài sản tư hữu của nam nhân, không phụ thuộc vào người này, nhất định sẽ phụ thuộc vào người khác, dù thế nào quyền tự chủ cũng không thuộc về bản thân.
Giống như tôi hiện tại, khi không bị Nỗ Nhĩ Cáp Xích dán mắt đến, thì quyền sở hữu tất nhiên vẫn thuộc về huynh trưởng Bố Dương Cổ.
Tôi bi ai cười lạnh, không chỉ vì mỗi mình, còn vì tất cả nữ tử cổ đại mà cảm thấy thật đáng thương cùng đáng buồn!
“Bố Hỉ Á Mã Lạp, điều ta nghĩ không thông chính là, bằng mỹ mạo cùng trí tuệ của nàng, vô luận thế nào cũng đều sẽ khiến Nỗ Nhĩ Cáp Xích đối đãi với nàng như châu như bảo, nhưng vì sao lại cố tình để một tiểu nha đầu Ô Lạp vượt lên, đoạt lấy địa vị và danh phận của nàng? Chẳng lẽ nàng không hận Nỗ Nhĩ Cáp Xích chút nào sao? Hắn xem nhẹ nàng, xem nhẹ Diệp Hách, lẽ nào nàng không hận hắn dù chỉ một chút sao?”
“Ta làm gì có thể, hiện giờ ta là Diệp Hách lão nữ, Ô Lạp Na Lạp thị kia trẻ tuổi xinh đẹp, so với ta được sủng ái hơn là đương nhiên! Huống chi, với quan hệ mấy năm gần đây giữa Diệp Hách và Kiến Châu, cô cô ta hầu hạ nhiều năm còn thất sủng, cũng đã rơi vào kết cục bi thảm đến nỗi phải ôm hận chết đi, nên ta có thể làm gì đây? Người Ô Lạp và Kiến Châu không ngừng liên minh, quan hệ không giống bình thường, Ô Lạp Na Lạp thị có thể hậu giả cư thượng*, ai có thể nói việc này không phải là kết quả tất yếu do thời cuộc làm nên?”
*Hậu giả cư thượng后者居上: ngươi sau vượt lên người trước.
Tôi một mặt bịa chuyện ứng đối, một mặt không ngừng suy nghĩ, Bố Dương Cổ đem tôi hứa cho Bái Âm Đạt Lễ, trong hồ lô này rốt cuộc đang bán thuốc gì? Diệp Hách chưa hẳn thật sự sợ Huy Phát, nếu e ngại, trước đó sẽ không cướp đoạt người dân và nô lệ, nhưng vì sao chỉ trong chớp mắt liền hoàn toàn thay đổi?
“Lẽ nào……”
“Ha ha……” Bái Âm Đạt Lễ phát ra tràn cười to, “Lão tiểu tử Nỗ Nhĩ Cáp Xích đó, thật sự cho rằng Bố Chiếm Thái cam tâm tình nguyện bị hắn làm chủ khống chế bài bố cả đời sao? Bố Chiếm Thái giả ngu giả dại nhiều năm như vậy, tìm mọi cách lấy lòng Kiến Châu, là vì sao? Còn không phải là chờ một thời cơ, chờ thời cơ Ô Lạp thành thục cường đại……khà khà, hiện giờ Ô Lạp cánh đã vươn rộng rồi, chỉ sợ Nỗ Nhĩ Cáp Xích khó còn có thể khống chế được tên sói Bố Chiếm Thái đó nữa. Thời kỳ Ô Lạp phản phệ đã gần đến, ngay cả điểm ấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng không nhận ra, ngày hắn bị diệt tộc chắc chắn không còn xa.”
Tôi nghiêm nghị!
Tình hình thật phức tạp!
Không nghĩ đến trong thành Hách Đồ A Lạp yên ổn phồn hoa như vậy, mà ngoài thành giông tố đang sắp kéo đến.
Trong lúc giật mình, tôi bỗng lĩnh ngộ được dụng ý của Bố Dương Cổ.
Đúng rồi! Hắn muốn dựa vào thời cục hỗn loạn quỷ quyệt này, ném tôi vào bên trong, quấy nhiễu khiến chuyện vốn căng thẳng càng thêm mẫn cảm phức tạp, mà hắn lại có thể nhân cơ hội này mà mượn nước đục thả câu.
Nếu Kiến Châu có thể vì tôi mà xung đột Huy Phát, nếu đánh nhau luôn thì quá tốt, nếu không có hiệu quả, sau lưng vẫn còn Ô Lạp. Nếu không thành sẽ lại tiếp tục tính kế, tiếp đến đem tôi vứt cho Bố Chiếm Thái, khiến ba bộ lạc vốn có hiềm khích, viện cớ muốn tranh tôi mà đánh nhau, sau đó ba hướng liều mạng đến ngươi sống ta chết……
Kết quả không tốt đẹp nhất, chính là Kiến Châu, Huy Phát, Ô Lạp sẽ vì vậy mà tổn thương sức lực, Diệp Hách đứng ngoài cuộc một lần nữa trở thành bộ lạc cường mạnh nhất Nữ Chân tộc, chiến loạn qua đi, mưa gió rầm rộ.
Mà tôi——vương bài mang theo cái danh “Đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân” này, trong trận chiến này sẽ là ngòi nổ có tác dụng tốt nhất.
Sau khi những suy đoán kinh khủng ấy dần hình thành trong đầu, tôi cảm thấy rợn tóc gáy.
“Bố Hỉ Á Mã Lạp, cùng ta về thành Hỗ Nhĩ Kỳ đi……” Bái Âm Đạt Lễ ôn nhu nói.
Tôi lùi về sau, lưng dựa sát vào vách tường.
Thành Hỗ Nhĩ Kỳ?! Nếu thật sự đi đến đó, chỉ sợ khó có thể bảo toàn, tôi ắt sẽ bị Bái Âm Đạt Lễ ăn đến xương cốt cũng không còn một cây.
Tim đập dồn dập, lo sợ không yên, bên tai mơ hồ thoảng qua lời nói dịu dàng của Hoàng Thái Cực:
“……Vào cuối năm…….ta đến đón nàng về……”
“Ừ, cuối năm……ta chờ ngươi đến đón ta……”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!