Trở về từ khu mộ, Giang Tuấn và Kiều Lệ ghé qua ngôi biệt thự mới xây, tuy không quá lớn nhưng thiết kế hiện đại thoáng mát, bên trong đầy đủ các vật dụng cần thiết dù chẳng lui tới bao nhiêu.
Kiều Lệ đi tham quan một vòng rồi nằm dài trên ghế sofa, bụng dưới có cảm giác hơi râm ran, cô chống tay ngồi dậy ôm lấy bụng mình xoa xoa nhẹ, ngày dự sinh còn tận bốn tuần nhưng từ tối qua đến giờ đã vài lần xuất hiện những cơn đau thoáng qua như thế này.
– Em khó chịu ở đâu sao?
Giang Tuấn đặt ly nước ấm vào tay Kiều Lệ, nghiêng người áp tai lên bụng cô, anh tưởng bé con đạp cô đau nên vuốt ve vài cái, khe khẽ nhắc nhở:
– Nhẹ nhàng thôi, vợ của ba đau.
Vai Kiều Lệ run run, lúm đồng tiền lộ ra theo nụ cười vui vẻ, cô luồn tay vào tóc anh vân vê, nghĩ ngợi về khoảnh khắc quan trọng sắp sửa trải qua lại thấy hạnh phúc.
– Còn gần một tháng nữa thôi.
Rõ ràng câu nói của cô hoàn toàn không có ý đồ mờ ám nào mà vào tai chồng mình lại ra một nghĩa khác.
Anh ngẩng mặt lên nhìn, môi nhếch cao cười gian xảo.
– Em nôn nóng như vậy sao? Hay là chúng ta… thử một chút?
Tay Giang Tuấn đã luồn vào váy, Kiều Lệ đánh mạnh vào vai anh, cau mày mắng:
– Không đứng đắn.
Thấy anh làm mặt tủi thân, dù gì cũng đã nhịn cả tháng nay, cô có chút thương xót, bổ sung thêm một câu:
– Chịu khó một chút, đợi bé con ra đời… thì tùy ý anh.
Giang Tuấn ngồi nhổm dậy, vui vẻ như vừa nhận được phúc lợi gì to lớn lắm, anh chồm tới ngậm lấy cánh môi cô, nhướng mày bày ra dáng vẻ vừa lưu manh vừa ngông cuồng.
– Tới lúc đó phải làm cho em cầu xin anh mới thôi.
Cả hai bật cười, bầu không khí vô cùng dễ chịu, phút giây ấm áp này làm họ quên mất mới chỉ vài tháng trước thôi họ vừa trải qua một trận giã từ đầm đìa nước mắt.
Cứ ngỡ duyên đã tận mà giờ giống như chưa từng ly tan, chỉ mong sao đã khổ công bắc cầu nối duyên nối nợ thì trời sẽ thương cho được bên nhau đến lúc bạc đầu.
Giang Tuấn kéo chân Kiều Lệ đặt lên đùi mình xoa bóp cho cô, dạo gần đây cô rất hay bị chuột rút lại còn có dấu hiệu phù nề làm anh cứ lo lắng không yên tâm.
– Kiều Lệ, đợi cục cưng cứng cáp một chút chúng ta làm lại lễ cưới đi, anh muốn nhìn thấy em khoác lên người bộ váy cưới đẹp nhất, lộng lẫy nhất, muốn cho tất cả mọi người đều biết em là vợ của anh.
Lúc trước anh nghĩ cô vì tham tiền nên mới dùng mọi thủ đoạn để gả vào nhà họ Giang, sau này tỏ tường mọi chuyện anh mới ngộ ra là ông trời đã sắp xếp lại đúng vị trí nên có của mối lương duyên này.
Mỗi đêm khi nhìn cô ngủ say, anh điều băn khoăn suy nghĩ làm thế nào để bù đắp lại những nông nổi, những lời khiếm nhã mà mình đã lỡ để cô nghe để cô thấy, chỉ nói lời yêu thương thôi thì chưa đủ, anh muốn dùng tất cả sức lực của mình để chứng minh rằng anh có thể làm mọi thứ vì cô.
Kiều Lệ lẳng lặng nhìn gương mặt chất chứa đầy dự tính của Giang Tuấn, cô kéo lấy bàn tay anh áp lên mặt mình, tươi cười nhẹ nhàng đáp lại:
– Anh không thấy tuổi thọ của con người quá ngắn sao? Thay vì chúng ta tổ chức lại lễ cưới thì chúng ta dành quỹ thời gian ít ỏi đó để hẹn hò đi, cần chi phải có nhiều người biết, chỉ có em và anh là được.
Giang Tuấn, em sắp 20 rồi, tuổi 19 anh xin em không cho, tuổi 20 này và từ đây về sau là dành cho anh trọn vẹn.
Cô nằm vào lòng anh, vươn tay ôm lấy thắt lưng của anh, mùi hương nhàn nhạt dễ chịu chui vào mũi làm cô vui vẻ khép mắt lại.
Giang Tuấn cúi đầu nhìn cô, sờ cánh môi đào nhỏ, lòng chợt bất an bởi câu nói vu vơ của cô.
Tuổi thọ con người quá ngắn sao? Đúng vậy! Ở bên em thì có bao nhiêu lâu cũng là ngắn.
Em cho anh tuổi thanh xuân, cho luôn anh mái đầu bạc trắng, anh cho em cả đời và cả vạn kiếp nữa cũng cho em…
…
Kiều Lệ và Giang Tuấn ở lại Vân Chu một đêm trước khi trở về Nam Châu.
Buổi tối anh kê tay cho cô nằm, kể cho hai mẹ con nghe vài mẩu chuyện từ xa xưa đến khi cô yên lặng thở đều đều mới vùi mặt vào tóc cô mà ngủ.
“Tiểu Lệ, Tiểu Lệ!”
Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, Kiều Lệ nheo mắt mấy cái mới mở ra nhìn, chợt luồng sáng chói chang ập tới làm mắt cô đau nhức, còn chưa kịp đưa tay lên che thì mọi thứ đã bình thường trở lại.
Trước mặt Kiều Lệ là một khung cảnh quen thuộc khiến cô phải ôm tim thở dốc, xe đậu hũ nóng, nhà văn hóa tỉnh, màu đen âm u từ vùng trời dội xuống làm nổi bật những dây đèn nhấp nháy.
Sống mũi cô chưa kịp cay nước mắt đã ướt nhòa, đôi chân bủn rủn như lỡ sa vào đầm lầy không thể nhấc lên nổi.
“Tiểu Lệ!”
Giọng nói lúc nãy lần nữa vang lên, Kiều Lệ giật mình xoay người lại.
Chàng thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi phai màu, vai đã sờn vải nhìn cô tươi cười, đôi mắt trong veo ấy có thể thay cả ánh trăng đêm nay chạy mất.
Cổ họng Kiều Lệ nghẹn cứng, đồng tử mở to đến mức muốn vỡ ra làm hai, hô hấp trở nên dồn dập, thật lâu mới có thể đẩy ngã âm thanh run rẩy ra khỏi miệng.
“Anh hai!”
“Anh hai!” Đôi chân Kiều Lệ phút chốc như thoát khỏi xiềng xích, vội vàng chạy về phía chàng thiếu niên mà hơn mười một năm trời cô mới được gặp lại.
Trương Hạ cười tươi, dang rộng vòng tay đón lấy cô, cái ôm nhớ thương mất hơn một thập kỷ mới tìm lại được.
Anh xoa đầu bé Tiểu Lệ năm nào nay đã cao bằng anh, lau hoen mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành:
“Tiểu Lệ đừng khóc, anh hai ở đây mà.”.