Độc Chiếm Tiểu Thư - Chương 13: Tình Tứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2009


Độc Chiếm Tiểu Thư


Chương 13: Tình Tứ


Nắng sớm xuyên qua kẽ lá chiếu vào phòng ngủ. Trêи sàn nhà vương vãi đầy những mảnh vải bị xé rách tơi tả. Trêи giường, hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính sát vào nhau được che phủ bởi tấm chăn màu đen. Người con gái thu mình hướng vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa nở rộ dưới ban mai.

Mà người đàn ông cũng ôm chặt lấy thân thể trong lòng mình, khóe miệng trong giấc ngủ tự nhiên khẽ cong lên. Da thịt màu đồng tương phản với da thịt trắng nõn lại tạo thành khung cảnh bình yên đến kì lạ.

Sở Lập Thành hướng đầu về phía cửa sổ, bị ánh nắng làm cho tỉnh giấc. Anh mở mắt, liền nhìn thấy đỉnh đầu của Hạ Thường Hi. Cô thu mình gối đầu trêи cánh tay anh, nằm trong lòng anh giống như một đứa trẻ. Sở Lập Thành nhích người xuống phía dưới đối diện với gương mặt xinh đẹp của Hạ Thường Hi.

Tiếng hít thở đều đều vang bên tai anh, cô ngủ rất say. Đêm qua sức lực của cô đều đã bị anh rút cạn, lúc anh còn đang hăng say thì cô đã ngất đi rồi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần. Hai má cô ửng hồng, đôi môi hơi khô vì cả đêm qua rêи rỉ. Mắt cô nhắm nghiền, hàng lông mi dày cong vút tự nhiên.

Sở Lập Thành vén sợi tóc trước mặt cô ra sau, thuận tiện vuốt ve gò má phiếm hồng. Bất giác nhớ lại một màn triền miên tối qua, khóe miệng anh cong lên hạnh phúc.

Tối qua thân thể cả hai hợp lại thành một, đầy đam mê và cảm xúc. Anh nhớ rõ từng hình ảnh cô rêи rỉ dưới thân anh, gọi tên anh thật quyến rũ, nói với anh chậm lại, nhẹ lại. Nhìn cô trưởng thành từ lúc nhỏ đến bây giờ, khát vọng của anh chỉ có ba chữ “Hạ Thường Hi”, mà bản thân anh lại không biết sẽ có lúc anh được thỏa mãn khát vọng đó.

Sở Lập Thành mỉm cười, đặt lên trán Hạ Thường Hi nụ hôn nhẹ, sau đó cẩn thận rời khỏi giường mà không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, thu dọn quần áo đã bị xé rách tứ tung rời khỏi phòng ngủ.

Bởi vì là Chủ nhật, ngày nghỉ, nên Sở Lập Thành không gọi cô dậy, im lặng xử lí giấy tờ ngoài phòng khách.

Lúc Hạ Thường Hi tỉnh dậy Mặt trời đã lên cao. Thân thể trần trụi và đau nhức khiến cô nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, khuôn mặt liền đỏ bừng. Cô nén cơn đau xuống giường, cuộn tấm chăn to lớn lên người rồi bước ra ngoài phòng.

Sở Lập Thành nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy cô cuộn mình trong tấm chăn màu đen giống như cuộn giấy không khỏi phì cười: “Tiểu thư tỉnh rồi?”

Hạ Thường Hi “ừm” một tiếng.

“Vậy để tôi chuẩn bị nước tắm.” Sở Lập Thành đứng lên tiến về phía phòng tắm.

Lúc anh đi ngang qua người cô, cánh tay đột nhiên bị cô giữ lại.

“Tắm cho tôi.” Hạ Thường Hi nhìn chằm chằm cánh tay anh, nói khẽ.

Trong mắt Sở Lập Thành dâng lên tia kinh ngạc, thoáng sau lại bình thường. “Được.” Nói rồi, anh tháo chăn trêи người cô xuống để lên giường trong phòng ngủ, rồi một đường thẳng vào phòng tắm mở nước, từ đầu đến cuối đều không để mắt nhiều tới cô, giống như đêm qua người ôm ấp cô là một người đàn ông khác chứ không phải anh.

Hạ Thường Hi ngâm mình trong bồn tắm, đầu ngửa ra sau để Sở Lập Thành gội. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa đều trêи đỉnh đầu và tóc cô, sau đó dùng nước rửa sạch, mọi động tác đều thuần thục như lúc cô còn bé.

“Hôm qua động tác trơn tru như vậy, có phải anh đã có kinh nghiệm từ trước rôid không?”

“Nếu tôi nói đó là lần đầu của tôi, tiểu thư có tin không?” Sở Lập Thành ngồi trêи thành bồn phía sau, cho một ít sữa tắm lên tay xoa nhẹ.

“Với sự thể hiện của anh đêm qua, ai lại tin được chứ?”

“Nhưng đó là sự thật thưa tiểu thư.” Anh xoa sữa tắm lên vai, rồi đến tay của Hạ Thường Hi.

“Anh không cần suốt ngày gọi tôi là tiểu thư như vậy nữa.” Hạ Thường Hi nhẹ giọng.

“Vâng.” Sở Lập Thành khẽ cười, bàn tay di chuyển đến bầu ngực cô, xoa nhẹ.

Kì thực anh không hề nói dối, hôm qua là lần đầu tiên anh chạm vào phụ nữ. Anh không hề biết phải làm thế nào để kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng của một người, nhưng nhìn thấy cô, anh giống như đã được lập trình sẵn, lao vào cô giống như hổ đói.

Sở Lập Thành di chuyển đến bên cạnh bồn tắm, đưa tay xoa xuống dọc theo eo cô, đến vùng bí hiểm kia liền dừng lại, nhìn vào mắt cô dò xét.

Thấy cô không có biểu hiện gì khác, anh nhẹ đút một ngón tay vào mơn trớn.

“A…” Điểm nhạy cảm đột nhiên bị kϊƈɦ thích khiến Hạ Thường Hi kêu lên. “Ưm…” Cô nắm lấy cổ tay anh.

“Tiểu thư, thả lỏng, nơi này cần được làm sạch.” Sở Lập Thành không rút tay ra, chỉ thấp giọng nói.

Hạ Thường Hi hơi thả lỏng tay, anh lại đưa thêm một ngón nữa vào nơi đó của cô làm cô giật bắn người.

“Á… Khoan đã… Nước sẽ vào đó mất…”

Sở Lập Thành không nói gì, tiếp tục mơn trớn nhẹ nhàng rồi từ từ rút tay ra, cơ thể căng cứng của Hạ Thường Hi cũng thả lỏng.

Anh dùng hai tay nâng đùi cô lên kì cọ, rồi lại đổi sang đùi còn lại, da thịt cô mịn màng như da em bé khiến anh thật không muốn rời đi chút nào.

Hạ Thường Hi vào phòng tắm đứng trong khi Sở Lập Thành chuẩn bị khăn và áo choàng tắm cho cô. Khi anh quay lại thì cô cũng vừa tắm xong.

Anh mặc áo choàng cho cô, cẩn thận buộc dây lưng lại.

Hạ Thường Hi đứng trước gương trong phòng tắm, cổ áo hé mở lộ ra những vết đỏ đậm nhạt khác nhau trêи cơ thể. Cô đưa tay chạm nhẹ vào một vết đỏ trêи cổ, ánh mắt chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, giống như hiếu kì nhìn một trái dâu nhỏ dính trêи da thịt mình.

Sở Lập Thành nhìn thấy hành động của cô, tiến đến đứng phía sau cô. Hai tay đưa ra ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng. Anh hơi cúi người, để khuôn mặt bên hõm vai của cô.

“Tiểu thư có hối hận không?” Anh nhìn nét mặt cô trong gương.

“Hối hận?”

Anh đưa tay cầm lấy bàn tay đang để trêи cổ của cô, đưa lên môi hôn nhẹ. “Hối hận vì đã ngủ với tôi?”

Ánh mắt Hạ Thường Hi có chút xao động, nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng như sợi lông mảnh.

“Không hối hận.”Cô xoay người lại, áp tay lên má anh. “Anh là người thân duy nhất còn lại của tôi, tại sao tôi lại hối hận chứ?”

Dứt lời, cô kiễng chân, vòng tay lên cô anh, khóa môi anh lại. Mà Sở Lập Thành cũng siết chặt vòng eo cô, đáp trả lại nụ hôn đó.

“Người thân” trong lời nói xủa rốt cuộc là kiểu người thân gì?

Nếu như là loại người thân giống như tổng giám đốc Hạ, vậy cô xem anh như anh trai sao?

Nếu như thật sự xem anh là anh trai, vậy cô có biết loại chuyện hôm qua không được phép phát sinh với “người thân” không?

***

“Em nói xem ai có thể hại Tiểu Hi được chứ?” Lục Minh Viễn xoay vô lăng, thuận tiện hỏi.

Hạ Thiên Hoa đang soi gương đánh lại lớp phấn trêи mặt, nghe thấy thế liền nhìn anh một cái.

“Anh đang quan tâm chị ta đấy à?”

“Tiểu Hi là người trong nhà, em soi xét làm gì?”

Giọng điệu Hạ Thiên Hoa càng cáu gắt hơn, quay hẳn người sang phía anh, nói: “Nhưng em không thích anh quan tâm đến người con gái khác ngoài em.”

“Được rồi, được rồi. Công chúa của anh là nhất.” Lục Minh Viễn cười, cầm lấy bàn tay Hạ Thiên Hoa lắc lắc.

Lúc này trêи khuôn mặt Hạ Thiên Hoa mới nở một nụ cười tươi, mà lại quyến rũ vô cùng. Cô thuận tay ôm lấy cánh tay Lục Minh Viễn, dính sát người vào cánh tay anh. “Quả nhiên chỉ có Viễn ca ca thương em nhất!”

Xe vừa lúc dừng đèn đỏ, Lục Minh Viễn liền quay qua hôn “chụt” lên môi Hạ Thiên Hoa một cái.

“Yêu em nữa.” Anh lại cười, nụ cười giống như Mặt trời tỏa nắng.

Hạ Thiên Hoa trêи mặt tràn đầy hạnh phúc, cười ra tiếng, lại chu môi hôn lên môi anh một cái.

Đèn giao thông chuyển xanh, xe phía sau nhấn còi, hai người mới tách nhau ra. Lục Minh Viễn đạp ga, xe tiếp tục chạy.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Hi thành ra như vậy, chúng ta cũng nên tìm ra kẻ hại em ấy.”

“Trước mắt cứ để chị ấy ổn định sức khỏe tâm lí đã, không phải sao?” Hạ Thiên Hoa nói. “Em là con gái, em hiểu cảm giác của chị ấy, lúc này đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”

“Được.” Lục Minh Viễn nhẹ giọng, trong đó còn có chút lo lắng.

Hạ Thiên Hoa nghe ra được sự lo lắng đó trong giọng điệu của anh, tâm tình đang thoải mái trầm xuống một bậc, nhưng trêи mặt vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì.

Hai người trò chuyện thân mật một lát, xe dừng lại trước công ty giải trí Hoa Ảnh. Lục Minh Viễn bước xuống xe mở cửa cho Hạ Thiên Hoa.

“Chúc em may mắn.”

Hạ Thiên Hoa cầm túi xách, bĩu môi. “Em chắc chắn sẽ đậu, không cần may mắn của anh.”

“Được rồi, mau vào đi, bao giờ thi xong gọi cho anh.”

“Anh không đợi em à?”

“Anh phải đến bệnh viện, em thi xong gọi cho anh đến đón.”

“Được.” Hạ Thiên Hoa cười nhẹ, không quên ôm anh một cái thật chặt.

Lục Minh Viễn không chịu được sức hút của cô, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, rất lâu sau mới lưu luyến rời đi.

“Em đi đây.” Hạ Thiên Hoa vui vẻ nói.

Anh vẫy tay, đợi bóng dáng cô biến mất liền lên xe lái đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN