Độc Chiếm Tiểu Thư - Chương 15: Trịnh Minh Thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1550


Độc Chiếm Tiểu Thư


Chương 15: Trịnh Minh Thành


“A… Ưm… Minh Viễn…”

“Anh đây.” Lục Minh Viễn vén sợi tóc trước trán Hạ Thiên Hoa ra sau, phía dưới vẫn không ngừng di chuyển mạnh mẽ.

“A… Từ từ thôi… Mạnh quá…”

Hạ Thiên Hoa bám chặt lấy vai anh, ở dưới thân anh kiều diễm rêи rỉ, khắp gương mặt và cơ thể đều lấm tấm mồ hôi vì vận động kịch liệt.

“Tiểu Hoa…” Lục Minh Viễn cúi đầu chạm trán với cô. “Nói yêu anh đi…”

“Ưm… Em yêu anh… Yêu anh…” Hạ Thiên Hoa bị anh mê hoặc, miệng vô thức bật ra tiếng kêu đứt quãng đầy kϊƈɦ thích.

Lục Minh Viễn hài lòng mỉm cười: “Anh cũng yêu em.” Sau đó ôm cô xoay một cái, liền ngồi tựa lưng vào thành giường, để cô ngồi phía trêи.

“Công chúa của anh thật đẹp.” Anh cười, tay siết lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Hạ Thiên Hoa đang chìm đắm trong ɖu͙ƈ vọng, chẳng còn hơi sức quan tâm đến câu nói của anh, vô lực đẩy hông qua lại.

Mà ở tư thế này, vật đàn ông của anh cắm thẳng vào điểm nhạy cảm của cô, sâu thẳng vào tận phía bên trong thân dưới của cô, nên cứ mỗi lần di chuyển Hạ Thiên Hoa lại không nhịn được mà rêи to hơn, tốc độ cũng dần chậm đi.

“Hửm? Không chịu được sao?” Lục Minh Vũ phì cười, cô gái của anh bề ngoài mạnh mẽ như vậy nhưng hóa ra vẫn chỉ là một cô gái nhỏ thôi.

Anh dùng chút sức đưa đẩy hông cô trêи người mình, tiếp tục cuộc vui. Hạ Thiên Hoa bị kϊƈɦ thích liên tục liền không chịu được căng cứng người, miệng bật ra từng tiếng kêu quyến rũ.

Bầu ngực trần của cô đung đưa trước mặt, Lục Minh Vũ há miệng ngậm lấy một bên, ʍút̼ mạnh nhụy hoa nhỏ phát ra tiếng “chụt chụt” ɖâʍ đãng.

Một lúc bị kϊƈɦ thích ở hai nơi nhạy cảm, Hạ Thiên Hoa mở miệng cầu xin: “Mĩnh Viễn… Đợi đã… Em không chịu nổi…”

Nhưng lời cô nói không lọt được hai tai anh, tay càng đưa đẩy hông của cô nhanh hơn, miệng cũng ʍút̼ mạnh hơn, cả khuôn mặt anh vùi trước ngực cô.

Hạ Thiên Hoa không nhịn được vò lấy mái tóc nâu dày của anh, rêи rỉ càng to hơn.

“A… Minh Viễn…”

“Ưm… Nhanh quá… Chậm lại đi… A…”

“Minh Viễn… Em không cảm nhận được cơ thể mình nữa…”

“Tha cho em… Ưm…”

“Ưm… Eo em mỏi quá… Chậm thôi…”

“Minh Viễn… Nhẹ lại đi mà…”

Một lần rồi lại thêm một lần, từ tư thế này đến tư thế khác, mặc cho Hạ Thiên Hoa cầu khẩn như thế nào, Lục Minh Viễn vẫn phóng ra không biết bao nhiêu chất dịch trắng lên người cô rồi lại tiếp tục đâm sâu vào cơ thể cô làm cô tưởng chừng như đã nổ tung trong mùi vị tình ɖu͙ƈ.

Đến khi anh thật sự thỏa mãn, từ phía trêи ngắm nhìn Hạ Thiên Hoa trêи cơ thể dính đầy chất màu trắng đục thở hổn hển thì đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng. Ánh trăng bên ngoài chiếu lên khuôn mặt cô, những giọt mồ hôi giống như kim cương lấp lảnh phủ đầy ngũ quan thanh tú.

Lục Minh Viễn đưa tay rút khăn giấy lau sạch cơ thể cô, vò lại ném thành một đường cong chuẩn xác rơi vào thùng rác.

Anh để cô nằm trong lòng mình, vòng tay ôm lấy cơ thể mảnh mai, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, mỉm cười thì thầm: “Đã để em cực khổ rồi. Ngủ ngon, công chúa của anh.”

***

Sáng thứ Hai, đầu tuần, đường phố lại tiếp tục đông nghẹt người qua lại.

Tại trụ sở công ty thời trang Wonderland, trong phòng họp, Hạ Thường Hi đứng tại vị trí trung tâm bàn họp, trước mặt các nhà thiết kế, phía sau vẫn là Sở Lập Thành như thường lệ.

“Tôi là Hạ Thường Hi, Tổng giám đốc của công ty thời trang Wonderland, cũng là nhà thiết kế thời trang của công ty.”

Bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán, trông cô trẻ như vậy, ai lại có thể tin cô là Tổng giám đốc của một công ty cơ chứ?

“Tôi hy vọng việc tôi là Tổng giám đốc sẽ không có bất cứ ai biết đến, nếu như có người làm lộ ra chuyện này, đừng trách tại sao đến cuối đời cũng không có công ty nào nhận các người.” Hạ Thường Hi dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua một lượt. “Tôi nói được, thì sẽ làm được.”

Cô ngồi xuống ghế da giữa bàn, Sở Lập Thành cũng kéo ghế trống còn lại, ngồi xuống.

“Họp thôi. Bộ sưu tập thời trang trẻ em lần trước là do ai đảm nhiệm chính?”

“Là tôi, còn có Hứa Hâm Kỳ và Lạc Thiên Tử.” Âu Dương Mỹ Mỹ giơ tay.

Hạ Thường Hi nhìn những người được nêu tên, gật đầu:

“Làm rất tốt, hiện tại chúng ta đã tạm thời ghi được tên tuổi trêи thị trường trong nước rồi. Tôi đã thông báo trước bộ sưu tập tiếp theo vẫn là thời trang trẻ em, nhưng phải đủ mạnh để đưa ra thị trường nước ngoài, chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Chúng tôi đã quyết định lấy chủ đề nhân vật hoạt hình, sau đó thiết kế dựa trêи diện mạo của nhân vật đó.” Lạc Thiên Tử bước đến máy chiếu, chiếu lên những bản thiết kế đã chuẩn bị.

Hạ Thường Hi rất tập trung nhìn những bản thiết kế trêи màn hình, nhưng trêи mặt vẫn không nhìn ra được bất cứ biểu cảm gì. Đến khi Lạc Thiên Tử trình bày hết ý kiến và chủ đề, cô im lặng một lúc, lại nói:

“Những bản thiết kế này có nét giống với những thương hiệu khác. Ý tưởng về nhân vật hoạt hình quá quen thuộc với tất cả mọi người, nhưng chúng ta phải làm ra được những sản phẩm mà các thương hiệu khác không th nghĩ đến.”

Cả phòng họp rơi vào trầm tư, Hạ Thường Hi nhìn một vòng, dửng dưng nói: “Sao không ai lên tiếng?”

Một bàn tay lặng lẽ đưa lên, Ôn Tuấn Kiệt dè dặt phát biểu:

“Hạ tổng, hay là… chúng ta thiết kế sườn xám dành cho trẻ em đi.”

Lời của cậu ta vừa dứt, tất cả mọi người đều đổ dồn về một phía.

“Anh nói rõ hơn xem.”

“Sườn xám dành cho trẻ em ngoài kiểu truyền thống ra cũng không có những kiểu dáng khác biệt nào, tôi nghĩ hay là chúng ta thử thiết kế sườn xám mang phong cách các nhân vật cổ tích?” Ôn Tuấn Kiệt lần này phát biểu mạnh dạn hơn, ánh mắt tràn đầy hy vọng về ý tưởng của mình.

Ý kiến của cậu vừa được đưa ra, liền có rất nhiều lời tán thành:

“Hạ tổng, tôi thấy ý tưởng của A Kiệt cũng không tồi.”

“Đúng vậy, sườn xám của trẻ em so với người lớn cũng không khác gì mấy, mặc lên còn cảm thấy mấy đứa trẻ trở nên già đi, chúng ta thiết kể sườn xám dành riêng cho trẻ em, nhất định sẽ rất đặc biệt.”

Hạ Thường Hi im lặng lắng nghe mọi người bàn tán, sau cùng lên tiếng, giọng nói cũng mềm mỏng hơn trước.

“Nếu vậy chúng ta cứ triển khai chủ để sườn xám phong cách nhân vật hoạt hình đi. Ôn Tuấn Kiệt, Lạc Thiên Tử, Âu Dương Mỹ Mỹ, ba người sẽ phụ trách phần này, được chứ?”

“Vâng, Hạ tổng.” Ba người đồng thanh.

Hạ Thường Hi lại quay sang hai người còn lại. “Nhϊế͙p͙ Tiểu Nguyệt và Hứa Hâm Kỳ, hai cô cùng tôi thiết kế sườn xám nam nữ.”

“Sườn xám nam nữ?” Nhϊế͙p͙ Tiểu Nguyệt ngạc nhiên.

“Không phải là thời trang trẻ em sao ạ?” Hứa Hâm Kỳ hỏi.

Bàn tay Hạ Thường Hi nhẹ nhàng đóng tài liệu lại, thong dong dựa vào lưng ghế. “Nhờ A Kiệt, tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện làm một bộ sưu tập gia đình. Làm tốt lần này, chúng ta cũng có thể thuận lợi chuyển sang thiết kế thời trang nam nữ.”

Mọi người gật gù tỏ ý đã hiểu.

“Cuộc thi người mẫu của Hoa Ảnh kết thúc cũng là thời hạn của chúng ta. Còn hơn 1 tháng, trừ đi thời gian gia công, nghĩa là đúng 3 tuần cho tối thiểu 30 bộ thiết kế, mọi người bắt buộc phải hoàn thành tốt.” Hạ Thường Hi nghiêm giọng.

“Vâng, Hạ tổng.”

“Mọi người trở về phòng làm việc, phát thảo tất cả ý tưởng có trong đầu, sau giờ nghỉ trưa chúng ta tiếp tục họp một lần nữa. Còn về chi phí và vật liệu, Lập Thành sẽ là người chịu trách nhiệm.”

Tất cả mọi người đều gật đầu đã rõ. Hạ Thường Hi có lẽ là lần đầu tiên họ gặp, nhưng Sở Lập Thành thường xuyên xuất hiện ở đây, uy lực còn lớn hơn cả Phó giám đốc Ngụy. Nói chính xác, trong công ty, không rõ chức vụ của Sở Lập Thành là gì, nhưng vị trí của anh ta chỉ thấp hơn vị trí Tổng giám đốc.

“Tan họp.”

***

Hạ Thường Hi ngồi ở bàn làm việc một mình trong phòng, trước mặt là tờ giấy trắng, trêи tay là một cây bút chì. Cô xoay bút, mắt nhìn đăm chiêu vào tờ giấy trống không.

Sườn xám mang phong cách hoạt hình là ý tưởng rất tốt, nhưng nên thiết kế như thế nào cho những ông bố đây…

Cô cau mày nhắm mắt, cố gắng hình dung những nhân vật hoạt hình đáng yêu lên một người đàn ông.

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, mạch suy nghĩ của Hạ Thường Hi liền bị cắt ngang. Cô khó chịu lên tiếng: “Mời vào.”

Thư kí Chu An Na bước vào, trêи tay là một tập tài liệu.

“Hạ tổng, đây là danh sách công ty vật liệu.” Cô đặt tập tài liệu lên bàn làm việc của Hạ Thường Hi.

Hạ Thường Hi gác chuyện thiết kế qua một bên, kéo tập tài liệu lại. “Được rồi, cô ra ngoài đi.”

Sau khi Chu An Na ra ngoài, phòng làm việc lại trở về im lặng. Hạ Thường Hi lật từng trang tài liệu, xem kĩ lưỡng từng công ty, đột nhiên dừng lại trước một cái tên.

Cô quay sang mở trang tìm kiếm, gõ ra 4 chữ “tập đoàn Trịnh Thác”, liền hiện ra một đống kết quả.

Ngón tay Hạ Thường Hi di chuyển trêи con chuột, lướt qua một lượt những bài báo.

Trịnh Thác – tập đoàn cung cấp nhiên vật liệu nổi tiếng khắp Trung Quốc và châu Á. Xuất thân từ một chuỗi tiệm may, bây giờ đã phát triển thành một tập đoàn lớn có tiếng. Chủ tịch là Trịnh Lạc Khải, một trong những người hô phong hoán vũ trêи sàn chứng khoán. Một công ty có bối cảnh lớn như vậy, nếu cô ngỏ ý hợp tác xem ra tỉ lệ thành công không cao. Nhưng nếu có thể vớ lấy cơ hội hợp tác, giá trị thương hiệu của Wonderland sẽ nhảy được một bước lớn.

Hạ Thường Hi chống cằm suy tư, một hồi lâu lại tiếp tục di chuyển chuột, tiêu đề một bài báo đột nhiên lọt vào mắt: Người thừa kế Trịnh Thác bị bắt gặp say xỉn tại một quán bar ở Pháp.

Cô nhấp vào bài báo, cũng chỉ là một trang báo lá cải theo đuôi người nổi tiếng. Bài báo viết rất nhiều, xoay quanh những gì họ biết được về vị thiếu gia nhà họ Trịnh tại quán bar nổi tiếng ở Pháp, trêи đó còn có cả ảnh chụp.

Trong ảnh là một người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi màu tối và quần jean đơn giản, cổ áo mở rộng, tóc vuốt ngược trông vô cùng quyến rũ. Áo sơ mi của anh ta màu đen, họa tiết giống như một con sói mắt tím.

Sói?

Hạ Thường Hi không biết từ đâu mà đột nhiên nghĩ đến vợ chồng Sói xám và Sói đỏ trong một bộ phim hoạt hình mình từng được xem, ý tưởng vô tình xuất hiện trong đầu, không thể để nó bay đi được, cô liền cầm bút vẽ hí hoáy vào tờ giấy trắng.

Nét bút di chuyển mượt mà liên tục trêи giấy, chẳng mấy chốc đã ra được một cặp sườn xám màu đen xám. Hạ Thường Hi khẽ cong khóe môi hài lòng. Lại như có phép thuật, một loạt những nhân vật hoạt hình tiếp tục xuất hiện trong đầu cô, tay lại cầm lấy bút chì cố gắng đem hết những gì mình nghĩ được vẽ ra giấy.

Chẳng mấy chốc trêи bàn đã có mấy bản thiết kế, dưới chân đầy những cục giấy bị vo tròn nằm lăn lốc. Hạ Thường Hi nhìn những bản thiết kế được cô trải ra ngay ngắn trước mắt, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Màn hình máy tính vẫn chưa tắt, cô quay sang nhìn người đã tạo cho cô cảm hứng, mắt lướt nhẹ sang tên của anh ta: Trịnh Minh Thành.

“Trịnh Minh Thành…” Hạ Thường Hi trầm ngâm gọi, trong đáy mắt lại hiện lên vẻ đăm chiêu.

Cô đưa tay ấn điện thoại bàn, kết nối với Chu An Na: “Cô vào đây.”

Vài giây sau cửa mở, Chu An Na bước vào.

“Tìm cho tôi vài thông tin của Trịnh Minh Thành, những nơi anh ta thường đến nữa.”

“Vâng, Hạ tổng.” Chu An Na gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Cánh cửa đóng lại, Hạ Thường Hi lại lần nữa đan tay đặt trêи bàn, chống cằm, suy tư: “Trịnh Minh Thành…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN