Độc Chiếm Tiểu Thư - Chương 5: Mối Tình Đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1780


Độc Chiếm Tiểu Thư


Chương 5: Mối Tình Đầu


Nếu như cuộc đời của mỗi người là một bữa tiệc, thì chắc chắn sẽ không thể thiếu một món đồ ăn ngọt để hài hòa vị giác. Lục Minh Viễn chính là món đồ ăn ngọt đó.

Cậu là bạn thân của Hạ Thiên Vũ, thế nên thường xuyên qua lại ở biệt thự Hạ gia. Vợ chồng Hạ Quân Kiệt và Lệ Phương cũng rất vừa mắt cậu bé này, nên đối xử với Lục Minh Viễn cũng như con ruột của mình, thậm chí còn đặc biệt thân thiết với Lục gia, có ý muốn để Lục Minh Viễn thành con rể tương lai của mình.

Mà vấn đề cốt yếu ở đây, chính là Hạ Thiên Hoa cũng vô cùng thích bạn thân của anh trai mình. Lần đầu tiên Hạ Thiên Vũ đưa Lục Minh Viễn đến chơi, Hạ Thiên Hoa đã để ý đến cậu.

Tuy Lục Minh Viễn cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng khuôn mặt thoạt nhìn đã rất tuấn tú, sáng dạ. Hơn nữa cậu bé còn rất biết cách ứng xử với người khác, lịch sự và lễ phép, còn với Hạ Thiên Hoa thì chẳng khác nào một quý ông nhỏ. Điều này làm cho Hạ Thiên Hoa càng thích Lục Minh Viễn hơn, chỉ cần gặp cậu liền bám lấy không buông, mà tính cách Lục Minh Viễn cũng rất ôn hòa, nên không hề có nửa điểm phiền toán khi Hạ Thiên Hoa làm thế.

Về phần Hạ Thường Hi, dù Lục Minh Viễn có thường xuyên đến biệt thự Hạ gia nhưng cô bé chỉ suốt ngày nhốt mình trong phòng riêng, vậy nên từ trước đến nay vẫn chưa từng gặp cậu. Cho đến lúc Hạ Thường Hi 11 tuổi, khi đó là tiệc mừng sinh nhật 13 tuổi của Hạ Thiên Vũ, hai người mới có “duyên phận” mà gặp nhau.

Buổi tiệc diễn ra vào buổi tối trong khuôn viên của biệt thự Hạ gia. Khách mời không nhiều, chủ yếu là bạn học của Lục Minh Viễn và phụ huynh. Đương nhiên bề ngoài tuy là một bữa tiệc sinh nhật, nhưng thực chất chính là nơi để mở rộng mối quan hệ giữa những người lớn. Hạ Thiên Vũ và Hạ Thiên Hoa bị ba mẹ đưa đi từ chỗ này sang chỗ khác để giới thiệu, chỉ có Hạ Thường Hi là bị vứt sang một bên.

Bởi vì trước đó Hạ Quân Phàm không cho phép bất cứ hình ảnh nào của vợ con mình được công khai, nên không ai nhận ra Hạ Thường Hi, không ai đến chào cô bé hay nói với cô bé một câu.

Nhìn thấy Hạ Thường Hi lạc lõng, Sở Lập Thành đành dắt tay cô bé đến ngồi dưới một tán cây rộng lớn.

“Tiểu thư ngồi đây một chút, tôi đi lấy vài món cho tiểu thư dùng.” Sở Lập Thành dịu dàng nói, đợi Hạ Thường Hi trả lời một tiếng “vâng” rồi quay người đi.

Còn lại một mình ngồi đó, Hạ Thường Hi giương mắt nhìn sang phía chỗ bữa tiệc, ánh mắt không giấu khỏi sự cô đơn. Tuy cô bé đã sớm không còn hoạt bát như trước, nhưng nhìn thấy Hạ Thiên Vũ và Hạ Thiên Hoa được mọi người vây xung quanh như thế, Hạ Thường Hi vẫn cảm thấy có chút ghen tị.

Đột nhiên trước mặt bị che đi bởi ai đó, Hạ Thường Hi ngước nhìn, là một cậu con trai lạ hoắc.

“Sao trông em lại buồn thế?”

Hạ Thường Hi ngây người. Đã lâu rồi không ai bắt chuyện với cô bé, bởi vì trêи trường học Hạ Thiên Hoa không cho phép ai nói chuyện với Hạ Thường Hi, nên lúc này Hạ Thường Hi nhất thời không phản ứng được, chỉ biết mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu bé trước mặt.

“Em không thể nói chuyện sao?” Lục Minh Vũ hiếu kì nhìn Hạ Thường Hi, đôi mắt to tròn trước mắt như hút hết mọi sự chú ý của cậu.

Hạ Thường Hi chớp mắt vài cái, khuôn mặt vẫn nghệch ra, ngây ngô đáp lại. “Có thể.”

Nghe thấy giọng nói đáng yêu khe khẽ của Hạ Thường Hi đáp lại, Lục Minh Viễn cong môi cười tươi. Trong giây phút Lục Minh Viễn nở nụ cười, Hạ Thường Hi chỉ có một suy nghĩ trong đầu: Đây là nụ cười đẹp nhất mà cô bé từng thấy, ngay cả anh Tiểu Thành cũng không có nụ cười đẹp như thế.

Lục Minh Viễn ngồi xuống bên cạnh Hạ Thường Hi, vô cùng thân thiết mỉm cười với cô bé.

“Sao em lại ngồi ở đây một mình? Em là bạn của Tiểu Hoa à? Em tên gì?”

Một lượt các câu hỏi dồn đến, Hạ Thường Hi chỉ trơ ra, Lục Minh Viễn cũng không nhận ra mình hỏi đã nhiều.

Mà Hạ Thường Hi thì chỉ vỏn vẹn trả lời một câu. “Hạ Thường Hi.”

Câu trả lời cụt ngủn của Hạ Thường Hi cũng không làm Lục Minh Viễn mất hứng, ngược lại còn muốn tìm hiểu cô bé ít nói này nhiều hơn.

“Em có vẻ kiệm lời nhỉ? Có phải anh đã làm gì khiến em không thích không?”

Lần này Hạ Thường Hi dường như đã bắt đầu nhận biết được người trước mặt này đang muốn làm quen mình, một chút tính cách hòa đồng trước kia còn sót lại dần trở lại, câu trả lời cũng dài hơn:

“Không có. Em không phải bạn của Tiểu Hoa, chúng em bằng tuổi, nhưng Tiểu Hoa trêи danh nghĩa là em họ của em.”

Nhận được câu trả lời tốt hơn những câu trả lời trước, Lục Minh Viễn hài lòng mỉm cười. Anh trai này biết mình cười đẹp nên rất hay cười hay sao? Đây chính là suy nghĩ của Hạ Thường Hi.

“Anh là Lục Minh Viễn, anh là bạn của Thiên Vũ.”

“Anh Minh Viễn.” Hạ Thường Hi khẽ gọi, thầm nói với bản thân phải ghi nhớ rõ cái tên này. Mà chính cô bé cũng không biết rằng đây là cái tên có thể khiến cô bé sau này phải nhung nhớ đến khổ sở.

Lục Minh Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Thường Hi, sau đó nói một câu. “Em có phải rất ít cười không?”

Hạ Thường Hi ngây ngốc gật đầu.

“Như vậy không tốt đâu. Em trông rất đáng yêu, nếu như cười lên nhất định sẽ rất xinh.”

Lục Minh Viễn vừa nói vừa cười, càng làm cho cậu bé càng trông hoạt bát, thông minh. Hạ Thường Hi nhìn nụ cười của cậu đến ngây ngốc, khóe môi theo nụ cười cũng hơi cong lên. Nhưng nhìn thế nào vẫn có vẻ gượng gạo.

Nụ cười gượng của Hạ Thường Hi khiến bầu không khí có chút gượng theo. Lục Minh Viễn gãi đầu, sau đó nghĩ ra một sáng kiến.

Cậu hơi nhích người về phía trước, đưa khuôn mặt “tiểu soái ca” đến gần Hạ Thường Hi. Nhưng Hạ Thường Hi không lui lại như bản năng mà lại đứng hình trong phút chốc.

Khuôn mặt Lục Minh Viễn càng lúc càng gần, Hạ Thường Hi càng cảm nhận rõ trái tim mình đập mỗi lúc một nhanh. Tưởng chừng như sẽ có một nụ hôn nhẹ như ngày trước cô bé thường thấy ba trao cho mẹ, nhưng đôi môi của Lục Minh Viễn lại lướt qua cái má phúng phính của Hạ Thường Hi rồi dừng lại bên cổ cô bé.

Thổi “phù” một cái, Lục Minh Viễn ngay sau đó liền nhanh chóng ngồi ngay ngắn trở lại.

Cảm giác như chuồn chuồn lướt qua chỗ nhạy cảm khiến Hạ Thường Hi theo bản năng rụt cổ. Cái cảm giác nhột nhột khiến cô bé bật cười, nụ cười thật tươi như mặt trời nhỏ trong màn đêm.

“Đúng rồi đấy, cười như thế này mới xinh này.”

Lục Minh Viễn cười theo, vừa nói vừa đưa tay nhéo đôi má hồng hào xinh xắn của Hạ Thường Hi.

Hạ Thường Hi vẫn giữ ý cười trêи môi, đôi mắt không còn nét đượm buồn như trước, mà mang theo chút ngưỡng mộ và yêu mến nhìn Lục Minh Viễn.

Từ lúc phát hiện ra mình chỉ là một mảnh giấy rác trong căn biệt thự này, Hạ Thường Hi dường như đã không còn cười như trước nữa, dường như đã quên mất cảm giác vui vẻ là như thế nào. Chắc cũng chỉ có Sở Lập Thành mới nói chuyện với cô bé, đôi khi bắt gặp Hạ Thiên Vũ thì được cậu quan tâm vài câu. Chung quy lại cũng chẳng có ai để tâm đến Hạ Thường Hi ngoài Sở Lập Thành.

Tối hôm nay, có lẽ Hạ Thường Hi đã tìm thêm một mặt trời thứ hai của cuộc sống này: Minh Viễn, Lục Minh Viễn.

Sau này, khi đã trải qua đủ thứ đáng sợ của cuộc đời, nhìn lại quá khứ, Hạ Thượng Hi mới nhận ra, đây là mối tình đầu của cô, là tia sáng soi xuống cho một đứa trẻ đang mắc kẹt trong thế giới riêng đầy tăm tối.

Mà chẳng một ai biết rằng, khung cảnh ấm lòng kia đã thu vào cặp mắt giận dữ của Hạ Thiên Hoa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN