Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 7: Ánh mặt trời nhỏ Liễu Đông
Ba người vừa đi ra khỏi cửa phòng của Lộc Hùng, Cố Du Du đã hất cằm lên, cao ngạo nói: “Vương Nguyệt, tôi đã xin lỗi rồi, chuyện này xem như kết thúc ở đây, đừng có mà đi nói nhăng nói cuội!”
“Cố Du Du, cô được lắm đấy.” Trần Thanh khinh bỉ nhìn Cố Du Du, hình như đây là lần đầu tiên thấy người đàn bà này dơ bẩn như vậy, cũng nhờ có Kỷ Hi Nguyệt mới nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.
Quả thực đáng sợ, đoán chắc là chỉ cần cho cô ta tiền, cái gì cô ta cũng sẽ làm.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nghĩ đến kiếp trước Cố Du Du bị Triệu Húc Hàn chỉnh đến tàn phế sau đó biến mất không thấy tăm hơi, cũng không làm phóng viên nữa, cô ta thay đổi như vậy, chắc chắn vẫn là đồng nghiệp của cô.
Có chút cảm giác bất an.
Trở lại văn phòng, tất cả mọi người đều tò mò nhìn ba người bọn họ, muốn biết một chút bát quái, nhưng nào có chuyện ba người bọn họ dễ dàng nói như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt không phải là loại người sẽ chiếm tiện nghi của người khác, chỉ cần không gây khó dễ cô, cô cũng lười so đo, chỉ hi vọng sau này, hai người kia sẽ không gây sự với cô.
Trần Thanh tức muốn nghẹn họng, một bụng tức giận đối với Kỷ Hi Nguyệt, bây giờ phải kiếm thêm thành tích, nếu không ngay cả cái chức chủ quản cũng không bảo vệ được.
Sau giờ trưa, Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn đồng hồ, sau đó nói ngay với anh Mập: “Anh Mập, hôm nay anh cùng em cộng tác à? Thế thì thuận tiện mời anh đi uống cafe!” Trong văn phòng, Kỷ Hi Nguyệt chỉ có ấn tượng tốt với anh Mập.
Cô nhớ kỹ ngay ngày đầu tiên cô vào làm, bởi vì cách ăn mặc quái dị của mình, vẻ mặt của mọi người đều là khinh thường và thất vọng, chỉ có mỗi anh Mập thiện lương dặn dò giúp đỡ cô.
Nhưng anh Mập không phải là phóng viên chính thức, trong phòng chỉ làm mấy công việc lặt vặt, tốt hơn thực tập sinh một chút, nhưng công việc lại rất linh tinh, cái gì cũng làm.
“Được.” Anh Mập cười rộ lên.
“Không được! Anh Mập, chúng ta còn có việc phải đi ra ngoài, anh phải đến trợ giúp tôi.” Trần Thanh lập tức lên tiếng.
Khuôn mặt tươi cười của anh Mập ngay lập tức cứng ngắc lại, Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt lại, nhìn Trần Thanh.
Vẻ mặt Trần Thanh rất đắc ý, giống như muốn trút giận, âm dương quái khí mà nói: “Không phải sếp bảo tôi phải tìm nhiều tin tức sao? Tôi gọi anh Mập đến hỗ trợ, còn cô tài giỏi như vậy rồi, tự đi một mình chắc cũng làm được mà nhỉ.”
Trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng làm việc lại đầy căng thẳng.
Đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt cười cười nói: “Không sao đâu, anh Mập, khi nào về em đem cafe qua giúp anh.” Nói xong, cô cầm túi xách của mình rời đi.
Bởi vì cô nhớ rõ sau buổi trưa trên cầu Giang Sơn sẽ xảy ra tai nạn giao thông, chết mất một mạng người và còn có rất nhiều người bị thương, cho nên cô muốn gọi anh Mập đến hiện trường, nếu có thể, cô rất muốn ngăn cản bi kịch này xảy ra.
Khi đó, trong lòng cô vẫn tức giận Cố Du Du, nếu không phải tại cô ta tuôn ra chuyện cô là Kỷ đại tiểu thư, có lẽ cô cũng sẽ cướp được tin tức lớn này, kết quả còn bị bức đến mức mất đi công việc phóng viên.
Sau giờ trưa ngoài đường có chút nắng, Kỷ Hi Nguyệt không muốn ngồi xe taxi, mà cô lại là thực tập sinh, không thể đến lấy tin tức trước, nên không thể sử dụng xe của đài truyền hình.
Vì vậy dưới loại tình huống này, cô chỉ có thể tự đi bộ mà tìm tin tức.
Đi sang quán cafe đối diện đài truyền hình, mua một cốc Americano để nâng cao tinh thần, sau đó cầm IPAD bắt đầu tra bản đồ, quan sát xem vị trí của cầu Giang Sơn.
“Xin chào, cô có phải là phóng viên đài truyền hình Cảng Long không?” Một giọng nam vô cùng trong sáng vang lên bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, đây là một chàng trai anh tuấn ấm áp như ánh mặt trời, cùng lắm chỉ hơn tuổi cô một chút, áo T-shirt kết hợp với quần jean, trên lưng có đeo balo, trước ngực còn đeo thẻ nhân viên.
Đây là phóng viên thực tập đài truyền hình Hương Thành Liễu Đông, trong nháy mắt Kỷ Hi Nguyệt mới nhận ra tên gia hỏa này đã nhìn thấy thẻ nhân viên của cô sau đó mới qua chào hỏi.
“Tôi là phóng viên thực tập đài truyền hình Hương Thành, rất hân hạnh được gặp cô, tôi là Liễu Đông.” Chàng trai nở nụ cười rạng rỡ với Kỷ Hi Nguyệt, lộ ra cả chiếc răng nanh, nhưng nhìn chung vẫn cảm thấy vô cùng thân thiện.
Tuy rằng Kỷ Hi Nguyệt không muốn chú ý tới, nhưng người ta vừa lễ phép lại vừa nhiệt tình như vậy, cô cũng không thể già mồm không cho người ta sĩ diện.
“Xin chào, tôi là Vương Nguyệt, đây……” Kỷ Hi Nguyệt giấu bản thảo xuống dưới người, cười cười: “Anh là phóng viên của đài truyền hình Hương Thành, sao lại đến chỗ của chúng tôi?”
Đài truyền hình Cảng Long và đài truyền hình Hương Thành là hai đài truyền hình lớn nhất của Cảng Thành, đã tồn tại từ rất lâu, và cũng luôn đối đầu nhau.
Liễu Đông ngồi đối diện cô cười cười nói: “Vì tôi thích mocha của quán cafe này.”
“A? Chứ không phải là anh đang nhìn xem có chiếc xe nào ở Bộ thông tin của chúng tôi đi ra hay không hả?” Khoé miệng của Kỷ Hi Nguyệt câu lên một nụ cười khinh miệt, bởi vì lúc trước cô cũng từng đến đài truyền hình Hương Thành làm qua chuyện này, hơn nữa việc này còn do Cố Du Du dạy.
“Khụ khụ khụ, làm như thế với đối thủ thì không hay chút nào, tôi không hề có ác ý.” Liễu Đông cười khổ đáp lời, “Làm phóng viên đã không phải là chuyện dễ dàng gì, làm thực tập sinh càng khó khăn hơn, tôi đã đi săn tin một tháng rồi, mà ngay cả một tin tức tốt cũng không có, haizzz.”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói: “Thế mà anh còn có tâm tư ngồi đây nhâm nhi cà phê à? Anh nên biết muốn dựa vào tôi để có được tin tức là chuyện không thể.”
“Đương nhiên tôi hiểu rõ, cũng không có cái suy nghĩ này, chỉ là tôi nhìn thấy đồng nghiệp, cũng cùng là thực tập sinh, nên cảm thấy đồng cảm với người cùng cảnh ngộ thôi.” Liễu Đông lại thở dài, “Lúc này mà cô lại đến đây uống cà phê, chắc chắn công việc trong thời gian qua cũng không dễ dàng gì. Cô vào làm bao lâu rồi?
“Ba tháng.” Kỷ Hi Nguyệt không thể ngờ tên này lại có thể suy đoán như vậy.
“Thế à, làm sao có thể chứ? Cấp trên có ghê gớm không? Các tiền bối có xem thường cô không?” Liễu Đông như đang ói một ngụm nước đắng.
“Thật ngại quá, tôi còn có việc phải đi trước đây.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào đồng hồ, cô không thể lãng phí thời gian được, dường như cha cô còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô cũng không có thời gian tiếp.
Liễu Đông còn muốn nói thêm điều gì, nhưng nhìn Kỷ Hi Nguyệt dường như không muốn để ý đến hắn, hắn tự sờ sờ mặt của mình, nghĩ thầm nữ sinh rất thích gương mặt anh tuấn này của hắn, thế nhưng hôm nay cô gái trước mặt hắn một chút quan tâm cũng không có.
Xem ra cô gái này vừa xấu xí lại còn quái đản, khẩu vị không giống người bình thường, không thích kết bạn với người anh tuấn như hắn.
Có điều vừa rồi lưng cô đeo túi công tác, lại còn điều tra tin tức trên cầu Giang Sơn, bên đó xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Đông vội vàng đuổi theo, lập tức thấy Kỷ Hi Nguyệt cưỡi xe đạp đi vào một cái ngõ nhỏ.
Hắn cũng nhanh chóng lấy xe đạp chạy theo sau, hắn vẫn nhớ rõ lời tiền bối đã dạy, nếu bản thân không tìm được tin tức, thì cứ đi theo dõi các phóng viên khác, cho dù không ăn được thịt nhưng ít nhất cũng có thể húp được ít nước.
Mặc dù cô gái kia chỉ là một thực tập sinh xấu xí, có điều cũng đã thực tập được ba tháng, nếu so sánh với hắn thì cô cũng mạnh mẽ hơn một chút, bây giờ hắn cũng chẳng có việc gì cần làm, đi theo nhìn một chút cũng hay.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không biết Liễu Đông đi theo cô, dựa theo bản đồ hướng dẫn trên Baidu, mà đi đến cầu Giang Sơn.
Cô xem qua đồng hồ, bởi vì không nhớ rõ cụ thể thời gian xảy ra tai nạn giao thông, chỉ biết là xấp xỉ vào thời điểm này, cho nên cô chỉ có thể đợi, nếu cô báo cảnh sát chuyện này trước khi nó xảy ra, chắn chắn người ta sẽ cho rằng cô bị bệnh tâm thần mất.
Nhưng khi cô nhìn dòng xe như nước chảy trên cầu, trong lòng lại rất bối rối, những chuyện biết được từ trước thế này thật ra cũng chẳng có gì thú vị, đặc biệt là cô căn bản không thể làm được gì.
Liễu Đông đứng ở đằng sau Kỷ Hi Nguyệt hơn năm mươi thướt, trông thấy Kỷ Hi Nguyệt ngơ ngác nhìn cầu Giang Sơn, cảm thấy có hơi kỳ quái, cái cầu kia có gì hay đâu mà nhìn.
Có điều hắn cũng không rời đi, bởi vì hành động này của Kỷ Hi Nguyệt mặc kệ là có tin tức hay không có tin tức, hắn đều cảm thấy có hơi hiếu kỳ, hắn muốn biết rõ cô đến đây để làm gì?
Kỷ Hi Nguyệt nhìn một lát, rồi ngừng xe lại, sau đó lấy máy ảnh từ trong túi ra, trước dòng xe đông đúc trên cầu Giang Sơn chụp mấy tấm ảnh.
Sau đó cô đi đến trụ cầu râm mát, lấy IPAD ra bắt đầu điều tra các tư liệu được đưa tin về tai nạn giao thông.
Liễu Đông âm thầm quan sát cô hơn nửa giờ đồng hồ, cũng không thấy có động tĩnh gì thêm, nghĩ thầm chẳng lẽ cô chỉ đến đây để ghi chép loại chuyện nhàm chán như thế này sao?
Cái ngày chó gì thế này, thật lãng phí thời gian của hắn.
Hất nhẹ cái mái tóc cắt ngang trán, hắn tiêu sái quay đầu chiếc xe đạp, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh cực lớn ‘Kít’.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!